*Quan sử ký = người làm công tác ghi chép, lưu giữ tài liệu, lịch sử.
Sở Kiều cười đáp lời: “Tướng quân Tiểu Hòa, hân hạnh được gặp.”
“Xì, hắn mà là tướng quân gì chứ, kiếp sau đi.”
“Này Hoàn Hoàn! Có thể chớ nói ta thế ngay trước mặt bằng hữu mới không? Thực không nghĩa khí!”
Hoàn Hoàn thẳng lưng, “Ta cứ không nghĩa khí như vậy đấy thì sao, thấy mỹ nữ liền mắt sáng rỡ. Cho ngươi biết, A Sở chính là của ca ca ta, chớ hòng mơ tưởng.”
Tiểu Hòa mặt đỏ tới mang tai, “Ta có ý đó hồi nào? Cô ngậm máu phun người!”
Hoàn Hoàn chỉ tay vào ngực Tiểu Hòa, vô cùng bá đạo nói: “Ta cứ ngậm máu phun người như vậy đấy, sao hả?”
Tiểu Hòa sầm mặt nói: “Đồ đanh đá! Không nói với cô nữa, Sở cô nương, ta còn có việc, xin đi trước.”
“Làm ơn đi, ngươi thì có việc gì chứ? Quan sử ký, hừ, cũng chẳng biết là làm gì, Ô tiên sinh vì nể tình mới tùy tiện cho ngươi một chức đó thôi.”
“Cô!”
Mắt thấy hai người trợn mắt phùng mang như sắp đánh nhau đến nơi, Sở Kiều vội vàng giảng hòa: “Hiện giờ cần chiêu nhập nhiều tân binh, quan sử ký đảm nhiệm việc sổ sách bận bịu cũng là chuyện đương nhiên.”
“A Sở, không cần nói đỡ cho hắn.”
Sở Kiều cười nói: “Không phải, hiện tại tiền tuyến đã khai chiến, quan sử ký ở hậu phương rất quan trọng. Trách nhiệm bao gồm chiêu mộ, huấn luyện binh, đề ra quân pháp thành lập trật tự, chỉnh đốn dân binh, tổ chức công tác tiếp viện cho tiền tuyến, bố trí tân binh bảo đảm an toàn nội thành cùng cơ cấu chính trị mới, ổn định dân tâm, gom góp lương thảo cùng quân nhu, sắp xếp dân phu vận chuyển lương thảo, sự vụ phức tạp, người bình thường khó có thể đảm nhiệm hết.”
Sở Kiều dứt lời, thấy hai người đang ngây ngốc nhìn mình thì có hơi sững sờ, kinh ngạc hỏi: “Sao thế? Ta nói sai cái gì sao?”
“Không, không có.” Hoàn Hoàn quay sang hỏi Tiểu Hòa: “Hiện giờ ngươi làm hết mấy chuyện này sao?”
“Không có.” Tiểu Hòa lắc đầu, “Ta chỉ chịu trách nhiệm ghi chép báo cáo chiến sự, thỉnh thoảng còn giúp đám lính viết thư gửi về nhà.”
Sở Kiều nhất thời có hơi quẫn bách, quan sử ký ở đây đúng là chỉ làm công việc liên quan tới giấy tờ thôi sao?
“Tiểu Hòa, xem ra ngươi phải thường xuyên theo học hỏi A Sở.” Hoàn Hoàn chớp mắt, “Nàng sẽ dạy ngươi được nhiều thứ.”
Tiểu Hòa cũng vội vàng gật đầu, “Thảo nào có thể đánh thắng quân Hạ đông đảo như vậy, thật lợi hại, hiểu biết thực nhiều.”
Sở Kiều bất đắc dĩ thở dài, xem ra quân đội Bắc Yến cần phải được chấn chỉnh từ trên xuống dưới một lần mới được.
Ba người nói thêm vài câu rồi đều cáo từ. Sở Kiều đi xa rồi, quay đầu vẫn thấy Hoàn Hoàn và Tiểu Hòa vừa đi vừa ồn ào đánh qua đánh lại thì không khỏi có chút buồn cười.
Tiểu Hòa từng là con trai của hạ nhân trong phủ Yến Thế Phong, lúc Yến Bắc tấn công, hắn và Hoàn Hoàn đều bị bắt. Theo lời Hoàn Hoàn nói thì năm đó Tiểu Hòa khóc sướt mướt, bị dọa đến tè ra quần, chính là nàng đã phi thường dũng mãnh cứu hắn thoát khỏi ma trảo của Đại Hạ. Nhưng Sở Kiều lại nghe nói, năm đó Hoàn Hoàn được một đứa trẻ cứu thoát, đứa trẻ đó đã cõng nàng lội tuyết đi hết đoạn đường hơn trăm dặm mới được đội cứu viện của Đại Đồng Hành tìm thấy. Xem ra đứa trẻ kia chính là nam nhân gọi Tiểu Hòa này rồi.
Trong bão tuyết mịt mù, hai đứa trẻ cửa nát nhà tan, một đứa chỉ hơn mười tuổi cõng đứa còn lại bôn ba trong tuyết hơn cả trăm dặm, thật sự là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Trở lại thư phòng thì thấy Yến Tuân cũng không có trong phòng, Sở Kiều đi đến phòng hắn cũng không tìm được người, hỏi thị vệ canh cửa thì hắn nói vừa nhìn thấy Yến Tuân như đi đến sau đồi.
Thành Lữ Ấp có địa thế cao, phủ thành thủ lại tọa lạc ở nơi cao nhất thành, sau phủ có một ngọn đồi nhỏ. Sở Kiều khoác áo choàng dày, nặng nề leo từng bước một lên đồi, xa xa đã thấy đỉnh đồi chỉ có một gốc cây trụi lá, hai bên là tường thành bằng đá đổ nát, mặt đất không một ngọn cỏ. Yến Tuân ngồi trên một tảng đá, trong bóng đêm, cành cây khô cằn càng lộ ra vẻ dữ tợn.
Bị tiếng chân của Sở Kiều đánh động, Yến Tuân quay đầu lại, đưa tay ra với nàng, cười nói: “Về rồi à?”
“Ừm.” Sở Kiều hơi thở gấp, nắm lấy tay Yến Tuân rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, cười nói: “Hoàn Hoàn tặng ta một con ngựa, còn nói con ngựa đó vốn là vua ngựa hoang dưới chân Hồi Sơn, rất đẹp.”
“Chớ tin con bé đó.” Yến Tuân mỉm cười: “Mấy ngày nay nó đã tặng ngựa cho rất nhiều người, với ai cũng nói là vua ngựa hoang dưới chân Hồi Sơn, nó phải sống mái một phen mới bắt về được. Nghe theo lời nó thì không chừng ngựa dưới chân Hồi Sơn có đến cả đàn, mà con nào cũng đều là vua ngựa.”
Sở Kiều thoáng sửng sốt, sau đó lắc đầu cười, nhớ tới bộ dạng thần bí kia của Hoàn Hoàn thì không khỏi nói: “Thật là trẻ con.”
Yến Tuân liếc mắt nhìn nàng, “Muội thì lớn hơn chắc?”
Sở Kiều chống chế, “Đầu óc thành thục hơn.”
Yến Tuân quay đầu đi không đáp, ánh trăng mông lung chiếu lên khiến sắc mặt hắn có phần tái nhợt.
Sở Kiều hỏi: “Thân thể huynh có khá hơn chút nào không? Nơi này lạnh như vậy, vẫn nên trở về thì hơn.”
“Không sao, ta muốn ngồi một lúc nữa.” Yến Tuân lắc đầu, đưa mắt nhìn thành trì bên dưới, nhàn nhạt nói: “Lúc trước không có muội ở đây, ta luôn cảm thấy đứng ngồi không yên. Bây giờ muội đã trở lại, ta mới có thể tĩnh lặng ngắm nhìn Bắc Yến một cách kỹ càng.”
Dưới chân đồi lấp lánh vô số ngọn đèn, cảnh vật an tĩnh êm đềm, trong màn đêm tiếng quân ca vang vọng ở xa nghe có mấy phần thê lương nặng nề, chiến ưng chao lượn trên không trung, tầm mắt như có thể bao quát cả một vùng.
Yến Tuân đột nhiên thở dài nói: “A Sở, Bắc Yến hiện tại đã không còn là Bắc Yến khi xưa nữa rồi, không những nghèo khó mà nội bộ lại không ngừng lục đục. Hai hôm nay muội rất thất vọng có đúng không?”
Sở Kiều quay sang, thấy Yến Tuân cũng không nhìn mình thì nhẹ giọng nói: “Nếu Bắc Yến vẫn là Bắc Yến trước kia thì chúng ta đã không cần phải nỗ lực cố gắng rồi.”
Thân thể Yến Tuân thoáng khựng lại, nhưng hắn cũng không nói lời nào.
Sở Kiều nắm lấy tay trái Yến Tuân, tay hắn rất lạnh, lạnh như băng vậy, ngón út đã bị cụt mất một đoạn, bốn ngón thon dài còn lại đầy vết chai thô ráp vì thường xuyên luyện võ cầm đao và làm việc nặng, hoàn toàn không giống bàn tay của quý tộc thế gia. Sở Kiều nâng tay hắn lên môi nhẹ hà hơi, chà xát một chút rồi ngẩng đầu lên cười: “Nói đến nghèo, còn ai nghèo hơn chúng ta năm đó sao?”
Yến Tuân quay đầu lại, nhìn thấy thiếu nữ hai mắt sáng ngời, môi nở nụ cười rạng rỡ như hoa nở. Nhớ đến những gì đã trải qua, hắn đột nhiên thấy chua xót.
Làm sao có thể?
Năm đầu tiên đón năm mới, cả hoàng thành như được bao phủ bởi không khí vui mừng, pháo hoa đầy trời, trong cung vang dội tiếng đàn sáo tưng bừng. Ở góc Tây Bắc hẻo lánh nhất cung Thịnh Kim, trong một trạch viện rách nát bốn phía gió lùa, hai đứa trẻ rúc vào nhau để giữ h