Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 (xem 78443)

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2

ước đây sở dĩ bọn họ có thể liên tiếp hành sự thành công hoàn toàn đều dựa vào nhuệ khí của các chiến sĩ. Nhưng Sở Kiều biết, đối đầu với tinh binh chính quy của Đại Hạ, chỉ có tinh thần anh dũng sẽ không đủ. Chiến tranh là một bộ môn nghệ thuật, mà ở thời đại này, người am hiểu nghệ thuật này thật sự ít đến thảm thương.


Sở Kiều nhanh chóng điều chỉnh kế hoạch tác chiến, dùng bút đỏ đánh dấu vào chỗ quan trọng cần chú ý, làm xong thì trời đã sập tối.


Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Sở Kiều lên tiếng mời vào. Cửa phòng bị đẩy ra, Hoàn Hoàn lấp ló thò đầu vào, nhỏ giọng hỏi: “Ca ca ta đâu? Có ở đây không?”


“Không có.” Sở Kiều đứng dậy, “Yến Tuân đang ở tiền sảnh tiếp khách, quận chúa có chuyện cần tìm huynh ấy?”


“Không có thì tốt.” Nghe nói Yến Tuân không có ở đây, Hoàn Hoàn liền nhảy tót vào phòng, sải bước chạy đến trước mặt Sở Kiều, nói: “Ta tới tìm cô thôi, chúng ta ra ngoài.”


Dứt lời, cũng không chờ Sở Kiều phản ứng, Hoàn Hoàn lập tức túm tay kéo nàng ra ngoài, Sở Kiều cũng chỉ kịp luống cuống quơ vội cái áo lông cầm theo.


“Quận chúa tìm ta có chuyện gì sao?”


Hai người băng qua ngõ hẻm đi thẳng đến phía Tây thành Lữ Ấp. Địa thế tòa thành này tương đối cao, phía Tây là một sườn núi nhỏ, doanh trại quân đội phần lớn được đóng ở đây. Hiện giờ đã gần tối, từng đống lửa được đốt lên khắp nơi, đâu đâu cũng dậy mùi thức ăn, các binh sĩ không nhận ra Sở Kiều, nhưng vừa nhìn thấy Hoàn Hoàn từ xa thì đều lớn tiếng cười chào hỏi: “Ối chà! Là Hoàn đại nhân, đã ăn chưa? Có muốn ngồi xuống ăn cùng chúng thuộc hạ không?”


Hoàn Hoàn hào sảng cười mắng: “Cút! Ở trong kia ta ăn toàn cá muối, tôm hùm với thịt chân giò, ai cần mấy thứ canh toàn nước này của các ngươi chứ!”


Đám lính cười ha hả, không hề tức giận mà còn rốt rít nhường đường cho hai người, có điều lúc Sở Kiều đi ngang qua đều có chút chú ý nhìn nàng.


“Đây, cho cô đấy!” Hoàn Hoàn cười một tiếng rồi đẩy Sở Kiều lên trước.


Hai mắt Sở Kiều bất chợt sáng lên, dưới gốc đại thụ trước mặt nàng có cột một chú chiến mã lông đỏ toàn thân, bốn chân đen nhánh, đầu mũi có một đốm lông trắng, thân mình rắn chắc, mắt sáng ngời, nhìn qua liền biết là bảo mã. Sở Kiều chậm rãi đưa tay ra sờ lên mũi chú ngựa, nó liền ngoan ngoãn phát ra vài tiếng phì phì, hơi thở phả vào lòng bàn tay nàng, vừa nóng hầm hập vừa ngưa ngứa.


Sở Kiều vui vẻ bật cười, Hoàn Hoàn ở bên cạnh cũng cười nói: “A Đồ thích cô đấy.”


“A Đồ?”


“Ừ, tên của nó, là ta đặt.” Hoàn Hoàn vỗ đầu chú ngựa, cười đắc ý, “Nó vốn là vua ngựa hoang dưới chân Hồi Sơn, ta mất bảy ngày mới bắt về được, huấn luyện hết hơn một năm. Giờ nó là của cô.”


Kể từ ngày mất đi Lưu Tinh, Sở Kiều vẫn không có một con ngựa riêng cố định nào. Đây quả thực là một con ngựa tốt, nàng chợt thấy ấm áp trong lòng, cười nói: “Đa tạ quận chúa.”


“Chớ gọi ta quận chúa nữa có được không?” Hoàn Hoàn nói: “Ta không phải xuất thân từ dòng chính Yến thị, lúc phụ thân còn sống cũng chưa được gọi như thế, bây giờ lại càng không thể.”


“Ừm, vậy nên gọi cô là…?”


“Gọi ta Hoàn Hoàn là được, ta cũng bắt chước ca ca gọi cô là A Sở nhé, không ai thiệt.”


Sở Kiều mỉm cười, “Hoàn Hoàn.”


Hoàn Hoàn cũng tít mắt cười theo, Sở Kiều nhìn thì có chút cảm khái trong lòng. Thiếu nữ này còn chưa tròn hai mươi, năm đó toàn bộ Yến thị đều bị tàn sát. Nàng là con gái duy nhất của Yến Thế Phong, đệ đệ Yến Thế Thành, nhờ giả dạng một hạ nhân mới may mắn thoát chết, trên đường bị áp giải về thành Chân Hoàng làm nô lệ, nàng đã được người của Đại Đồng Hành cứu thoát. Những năm trước, thân là huyết mạch của Yến thị ở Bắc Yến, nàng luôn thay Yến Tuân đứng ra làm lãnh tụ tinh thần, hiệu triệu thuộc hạ cũ cùng hạ nhân gia nhập quân khởi nghĩa. Nhất là những năm gần đây, nàng càng trưởng thành thì càng thêm xông pha tiền tuyến, dần trở thành đại tướng số một ở Bắc Yến. Những gì một cô gái như Hoàn Hoàn trải qua trong chiến hỏa cơ hồ đủ để viết thành một truyền kỳ thời loạn.


“A Sở, Chân Hoàng nhiều thứ thú vị lắm có đúng không?” Đến cùng vẫn là một thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, Hoàn Hoàn hàn huyên với Sở Kiều một hồi, đề tài liền chuyển sang hướng khác, “Ta nghe nói chỗ đó đặc biệt phồn hoa, còn có người tóc đỏ mắt xanh từ bên kia biển đến buôn bán, cô có từng gặp qua không?”


Sở Kiều cười nói: “Gặp rồi, nhưng cũng không nhiều lắm. Nói đến sự phồn hoa cùng đông đảo người từ bên kia biển, Biện Đường vẫn nhiều hơn.”


“Biện Đường?”


“Ừ.”


Hai người dắt ngựa đi một hồi rồi ngồi xuống bên một sườn núi, vai kề vai, vạt áo lông quết trên mặt đất, ánh trăng loang loáng chiếu lên bờ vai.


Sở Kiều chậm rãi nói: “Đó là một đất nước rất đẹp, hàng năm không hề có tuyết rơi, cũng không có mùa đông, một năm bốn mùa lúc nào cũng ấm áp như xuân, vô vàn đủ loài hoa, thương nhân buôn bán phát đạt. Chỉ dân số ở Đường Kinh thôi cũng đã hơn ba trăm vạn, gần bằng một phần ba dân số Bắc Yến.”


“Thật sao!” Thiếu nữ chưa từng rời khỏi Bắc Yến mở to hai mắt, “Đến mức ấy cơ à?”


“Ừ.” Sở Kiều bật cười, trong đầu chợt hiện ra bộ dạng đắc ý của Lý Sách, “Đến mức ấy đấy.”


“Có cơ hội nhất định phải đi nhìn một lần.” Hoàn Hoàn quơ nắm tay lên, ra vẻ kiên định nói: “Sau khi đánh thắng ta sẽ đi.”


Sở Kiều nói: “Ừ, sau khi đánh thắng, đến lúc đó ta sẽ giúp cô.”


“Là cô nói đấy nhé, đến lúc đó không được nuốt lời.” Hoàn Hoàn vội vàng quay sang chỉ vào chú ngựa đang gặm cỏ bên cạnh, cao giọng kêu lên: “Có A Đồ làm chứng cho ta.”


Chú ngựa thông minh nhận ra chủ nhân gọi tên mình thì lập tức ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt lộ ra chút khó hiểu.


Sở Kiều cười nói: “Được, có A Đồ làm chứng.”


Lúc này phía dưới sườn núi đột nhiên truyền đến tiếng động, Hoàn Hoàn hớn hở nhỏm người lên nhìn xuống, vui mừng phất tay hét lớn: “Tiểu Hòa, Tiểu Hòa, ở đây, ở đây này!”


Chỉ chốc lát sau, tiếng vó ngựa tiến đến gần, một thanh niên anh tuấn khoảng hai mươi tuổi nhảy xuống khỏi lưng ngựa, chạy đến trước mặt Hoàn Hoàn, vừa thở hổn hển vừa hỏi: “Có chuyện gì mà vội vã tìm ta như vậy?”


“Giới thiệu bằng hữu cho ngươi biết.” Hoàn Hoàn chỉ vào Sở Kiều, đắc ý nói: “Biết đây là ai không? Nói ra thì có thể hù chết ngươi đấy, hừ. Đây chính là Sở Kiều, người đã dẫn dắt quân trấn phủ sứ Tây Nam đánh cho quân Tây Bắc thua chạy tan tác.”


“Cái gì?” Tiểu Hòa nhất thời sửng sốt, mắt mở thật to như rất kinh ngạc, không thể tin được kêu lên: “Còn trẻ như vậy?”


Hoàn Hoàn quăng sang một cái liếc xéo như chê hắn không có kiến thức rồi nói với Sở Kiều: “A Sở, đây là Tiểu Hòa, đại danh là… Ý? Tiểu Hòa, đại danh của ngươi là gì nhỉ?”


Tiểu Hòa lập tức sầm mặt, buồn bực nói: “Ngay cả ta tên gì cô cũng không nhớ?”


“Ai rảnh rỗi nhớ mấy chuyện này?” Hoàn Hoàn nhướng mày, vô cùng thẳng thắn nói: “Có đại danh mà không ai gọi thì có cũng chẳng để làm gì.”


Tiểu Hòa liếc Hoàn Hoàn một cái rồi quay sang nói với Sở Kiều: “Sở cô nương, ta họ Diệp, Diệp Đình Hòa, là q

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tử vi ngày 16/03/2017 Thứ Năm của 12 cung hoàng đạo

Yêu đôi môi em

Sau chia ly, gắng đừng lụy bi…

Xem tử vi ngày 03/04/2017 Thứ Hai của 12 cung hoàng đạo

Chồng tức tốc bế đứa con mới sinh đi xét nghiệm ADN để rồi nhận về kết quả còn khủng khiếp hơn