Sở Kiều lầm bầm xoa xoa trán, chun mũi nói: “Ở cùng huynh nên người ta không muốn động não chứ sao nữa.”
Yến Tuân dở khóc dở cười, xem ra cho dù có cơ trí đến đâu thì phụ nữ vẫn luôn có lúc lộ bộ mặt trẻ con.
“Sau khi hoàng thành xảy ra nội loạn, thổ phỉ các chốn đều theo đó mà vùng lên, chư hầu phiên vương vài nơi cũng không ngừng thăm dò thực lực của Triệu thị, ngoài ra, thành Chân Hoàng còn bị ôn dịch hoành hành nên Triệu thị bất đắc dĩ phải dời đô. Đây là lần đầu triên trong suốt trăm năm qua Triệu thị bị thất thế đến như vậy, cơ hồ đã trở thành trò cười của khắp thiên hạ. Nhưng chỉ có Triệu Triệt không hề rút lui mà vẫn cứng rắn lưu lại bảo vệ dân chúng hoàng thành chống đỡ thổ phỉ, thiết lập sự uy hiếp lên đám chư hầu phiên vương, cho nên bất kể là về mặt chính trị hay quân sự đều đạt được uy danh mạnh mẽ. Muội cho rằng, Hạ hoàng luôn nhìn chăm chăm những người có khả năng tiếm quyền mình và đám trưởng lão luôn nhăm nhe quyền lực kia sẽ dung nạp được hắn sao?”
Sở Kiều gật gà, “Huynh nói rất đúng.”
Thấy mắt Sở Kiều sắp không mở nổi, Yến Tuân bật cười, nói: “Đúng cái gì, nhìn bộ dáng gà gật của muội kìa.”
“Không… có… ta đang lắng nghe mà.” Sở Kiều ngáp một cái.
Yến Tuân đứng dậy, ôm bổng Sở Kiều lên, “Trở về thôi, chớ quan tâm chuyện người khác nữa, dù sao đi nữa, ai tới cứ tới, chúng ta cứ chờ xem ai sẽ đứng ra làm chim đầu đàn là được.”
Sở Kiều vòng tay qua cổ Yến Tuân, nép vào trong ngực hắn, buồn bực ‘ừ’ một tiếng rồi ngủ thiếp đi.
Quân doanh xa xa vang lên tiếng kèn báo hiệu tắt đèn, hàng nghìn hàng vạn ngọn đèn dần vụt biến mất, chỉ còn lại không gian mênh mang ánh trăng. Yến Tuân nhìn thiếu nữ trong lòng, bất chợt cảm thấy tràn đầy sinh lực, lần đầu tiên trong đời cảm thấy tràn trề hy vọng đối với cuộc sống. Cuối cùng hắn đã bảo vệ thành công, đã đoạt lại được thứ thuộc về mình.
…………………………………………………………………………………….
Cùng lúc đó, chân núi Thương Mục sừng sững thuộc Hồng Xuyên cách đó vạn dặm sáng rỡ ánh đèn, vô số ngọn đuốc rồng rắn kéo thành hàng dài, tiếng ngựa hí cùng chiến ca hành quân của binh sĩ không ngừng vang xa. Bốn phía gió thổi rì rào, cỏ dại cao đến nửa người, xám xịt cả một vùng, áo giáp cùng võ kiếm của binh sĩ va chạm phát ra tiếng leng keng trong trẻo.
Triệu Triệt đứng ở đầu hàng, gió lạnh thổi lên khuôn mặt bền bỉ hiện dấu phong sương của hắn, vạt áo choàng đen sau lưng tung bay phần phật, để lộ chiến giáp màu đỏ sậm bên trong, tay hắn đặt trên chiến đao đeo bên hông, toàn thân như một bức tượng điêu khắc bằng băng. Nam nhân nhìn đoàn quân từ từ đi qua trước mặt, chậm rãi nhưng cuồn cuộn như dòng thủy triều, dấy lên bụi mù ngập trời, người ngựa không ngừng lướt qua rồi dần biến mất sau đường núi quanh co. Trong màn đêm, bóng lưng cao ngất kia nhìn vừa vững vàng vừa sắc bén như một lưỡi đao, nhưng mỗi khi gió thổi qua khiến vạt áo choàng run rẩy, hắn lại lộ vẻ cô độc cùng tịch mịch khó tả bằng lời.
“Điện hạ, mời lên ngựa, chúng ta cần phải trở về hoàng thành trong vòng hai ngày, Thánh thượng rất nhớ ngài.” Gã quan viên ở thượng luật viện* đứng sau lưng nam nhân lên tiếng.
*Nơi ban bố điều luật, thi pháp trong triều đình Đại Hạ
Đứng cách hai người không xa là hai trăm binh sĩ vũ trang đầy đủ của thượng luật viện, tuy đao còn chưa rời vỏ nhưng ai cũng mang sắc mặt lạnh lùng không thể xâm phạm.
Không khí lộ vẻ lúng túng gượng gạo, hô hấp tất cả đều hơi dồn dập, đối mặt với vị Thất hoàng tử vốn nổi danh trong triều từ sớm, không ai dám coi thường dù chỉ một chút.
Triệu Triệt chậm rãi xoay người lại, sắc mặt vô cùng bình tĩnh chứ không hề kích động như trong tưởng tượng của gã quan viên, ánh mắt sắc lạnh của hắn lẳng lặng quét một vòng khiến ai nấy đều bất giác có phần nao núng.
…………………………………………………………………………………….
Đầu tháng 12, Thất hoàng tử Triệu Triệt của Đại Hạ được triệu về kinh từ Thương Mục sơn, hai mươi vạn quân Tây Nam của hắn bị chuyển sang cho Tam hoàng tử Triệu Tề làm thống soái. Ba ngày sau, Triệu Tề hội họp cùng Thập tứ hoàng tử Triệu Dương vừa trở về từ Tây Bắc, chỉnh đốn quân hai bên, đổi tên thành quân phạt Bắc. Đại quân chỉ nghỉ ngơi hồi sức trong một ngày rồi nhanh chóng hành quân theo hướng Tây Bắc, được các quận châu nhỏ dọc đường tích cực cung ứng lương thảo cùng quân nhu. Cứ như thế, cuộc chiến phạt Bắc của Đại Hạ đã chậm rãi được mở màn.
Ngày Triệu Triệt trở lại thành Chân Hoàng, cả thành trong nháy mắt liền sôi trào, dân chúng đều chen nhau chạy đến sườn núi Lạc Mã ba mươi dặm ngoài thành, hô hào một cách vui mừng, khiến xe ngựa của Triệu Triệt không thể đi được. Đối với vị điện hạ một mình ở lại thủ đế đô này, dân chúng trong thành đều thật lòng ủng hộ hắn, dân chúng hai bên đường ai cũng lớn tiếng hô lên vương hiệu của hắn, ai cũng đưa ánh mắt nhiệt tình nhìn cỗ xe ngựa phong trần kia. Phụ nữ cùng trẻ em cũng lớn tiếng mong mỏi: “Điện hạ, xin hãy lộ mặt, xin ra ngoài cho chúng ta nhìn thấy!”
Đám đông cuồng nhiệt như say thuốc, không ngừng quơ tay kêu lớn: “Điện hạ của chúng ta đã về rồi!”
Trước đó thậm chí còn có quân nhân lén chạy ra khỏi quân doanh, thay quân phục ra rồi theo trưởng quan của mình đi đón vị điện hạ vừa bị tước đoạt quân quyền này, nhiệt tình tung hô: “Kính chào điện hạ, mừng ngài đã về!”
Sắc mặt của đám binh sĩ thượng luật viện đều rất xấu, xuyên qua vòng vây của thủ vệ hoàng thành, ánh mắt xem thường của quần chúng vẫn thi nhau chĩa vào người bọn họ, lạnh lẽo sắc bén như lưỡi đao không thấy máu thề không tha.
Triệu Triệt ngồi trong xe ngựa, mặt tái nhợt. Nghe được tiếng tung hô của quần chúng bên ngoài nhưng hắn cũng không dám thò đầu ra, thật sự không biết nên dùng thái độ cùng vẻ mặt gì đối mặt với đông đảo dân chúng thật lòng ủng hộ mình kia. Trước đây, hắn chưa từng thực sự chú tâm để mắt nhìn những người này, hắn cho rằng bọn họ đều là nô lệ của đế quốc, có thể tùy ý giết chóc như heo như chó, mạng sống nhỏ bé không đáng một đồng. Mặc dù hắn từng một mình lưu lại bảo vệ hoàng thành, nhưng đó chỉ là vì hắn muốn bảo vệ quốc gia, gìn giữ huyết mạch của mình, gìn giữ uy nghiêm của Đại Hạ chứ không phải vì muốn bảo vệ gia đình nhà cửa của những thường dân kia.
Nhưng sau nhiều lần vào ra sinh tử, kinh qua trăm trận chiến, sau khi ổn định cục diện, đế quốc lại hoài nghi chèn ép hắn, ngay cả phụ hoàng cũng kiêng dè năng lực của hắn, viện trưởng lão thì một lời cũng không nhắc tới chiến công của hắn. Mà ngược lại, vô số tấu chương được đưa đến thượng luật viện, nói cái gì e sợ hắn nhân thời loạn bồi dưỡng thực lực, e sợ hắn tranh thủ sự ủng hộ của dân chúng, e sợ việc uy danh của hắn được nâng cao trong quân đội. Việc binh quyền bị tước đoạt, bị giam lỏng trên danh nghĩa nhiều năm trước lại một lần nữa tái hiện, mà khi hắn tay trắng trở lại hoàng thành, người vẫn trước sau như một kính yêu cùng ủng