Nàng còn đang định nói thì bên ngoài đột nhiên vang lên một trận xôn xao, nghe như tiếng vệ binh, còn có một giọng nữ sắc bén.
“Tránh ra! Ngươi dám ngăn ta? Ngươi là ai? Người trong quân đội? Trưởng quan của ngươi là ai?”
“Thật xin lỗi, đại nhân, điện hạ đã dặn không cho ai vào quấy rầy, ngài…”
“Tránh ra!” Cô gái quát lớn.
Yến Tuân nhướng mày, đi tới mở cửa ra, bên ngoài là một thiếu nữ xinh đẹp mặc nhung trang, đang hầm hầm gây gổ với vệ binh.
“Trưởng quan của hắn là ta, muội muốn sao?”
Thiếu nữ nhìn thấy Yến Tuân liền vui vẻ kêu lên: “Ca! Ta nghe nói huynh trở lại nên liền vội vàng chạy tới, huynh…”
Mới nói đến đây, chợt liếc thấy Sở Kiều đứng sau lưng Yến Tuân, thiếu nữ lập tức im bặt, một ánh mắt sắc như đao mang theo địch ý mạnh mẽ bắn tới, nàng chỉ tay vào Sở Kiều, trầm giọng hỏi: “Nàng ta là ai?”
Chương 129: Gió Bắc Sóc
“Sở Kiều, đây là Hoàn Hoàn.”
Ráng chiều đỏ như máu, thiếu nữ mặc y phục cưỡi ngựa, cổ áo viền lông lạc đà trắng toát cao đến tận cằm, đôi mắt to tròn xoe, con ngươi đen nhánh, trong trẻo long lanh như sao. Nghe được tên Sở Kiều, trong mắt thiếu nữ lộ ra vẻ kinh ngạc, nàng nhìn đánh giá cô gái trước mặt từ trên xuống dưới, cuối cùng thở dài nói: “Cô chính là Sở Kiều?”
“Hoàn quận chúa, thanh đao diễm lệ nhất cao nguyên Bắc Yến, được gặp quận chúa là vinh hạnh của Sở Kiều.”
Gió ngoài cửa thổi vào khiến tóc mai thiếu nữ khẽ bay, Hoàn Hoàn cẩn thận nhìn Sở Kiều, ánh mắt sáng ngời, phần giữa lông mày có mấy phần tương tự Yến Tuân, các nét còn lại đều rất khác. Nàng chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi, kế thừa vóc dáng cao thon của Yến gia, da dẻ trắng nõn như tuyết, mắt sâu mũi cao, nhìn rất phóng khoáng mạnh mẽ.
Hoàn Hoàn đột nhiên nở nụ cười tươi rói, “Thì ra cô đã đến, chẳng trách, thảo nào…”
Yến Tuân nhướng mày, nhẹ giọng trách mắng, “Hoàn Hoàn, không được vô lễ.”
“Được rồi, ca.” Hoàn quận chúa cười tít mắt, thân mật vỗ vỗ vai Yến Tuân, nói: “Chỗ chết chóc như hoàng thành đúng là đã dạy hư huynh rồi, mở miệng không phải quy củ thì là lễ nghĩa.”
“Ta có nghe nói về cô.” Hoàn Hoàn quay sang, tươi cười lộ hàm răng trắng tinh, thân mật nói: “Cô theo ca ca ta ở lại hoàng thành hết tám năm, chịu khổ không ít, trước đó còn đánh nhau với Đại Hạ một trận để cứu binh, thật oai phong!”
“Quận chúa mang hỏa vân quân tung hoành ngang dọc ở Bắc Yến, đánh cho quân của Ba Đồ Cáp chạy tán loạn, cũng sớm lan truyền thành giai thoại rồi.”
“Ha ha, ta là con cháu Yến gia, ta không giết người khác thì bọn họ sẽ tới giết ta, không thể so sánh, cô đúng là đại công thần của Bắc Yến chúng ta.” Hoàn Hoàn cười nói: “Vừa rồi nghe nói ca ca mang một nữ nhân về, ta còn đang lo hắn làm chuyện có lỗi với cô nên mới chạy tới, nhưng nếu là cô thì ta không nhiều chuyện nữa!”
Thiếu nữ nở nụ cười giảo hoạt, quay sang làm mặt quỷ với Yến Tuân rồi nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Bên ngoài gió thổi xào xạc khiến vạt áo choàng của thiếu nữ bay phấp phới, một tiếng ngựa hí chợt vang lên, ngay sau đó là tiếng vó ngựa dần xa cùng tiếng kêu của hạ nhân đang đuổi theo, “Quận chúa! Đó là ngựa của điện hạ!”
“Con bé này từ nhỏ đã vậy, lúc nào cũng lỗ mãng.” Yến Tuân nhìn theo hướng Hoàn Hoàn rời đi, khẽ cười nói.
Sở Kiều nghiêng nghiêng nhìn một bên mặt của Yến Tuân, cảm nhận được ánh mắt dịu dàng mà nàng chưa từng thấy qua. Nàng biết, đó chính là vẻ ấp ám tình thân đã lâu chưa từng xuất hiện trên mặt Yến Tuân.
Mặt trời cuối cùng cũng lặn xuống, bóng đêm thâm trầm ôm lấy cả vùng đất, ánh sao lấp lánh trên đỉnh đầu như vô vàn đôi mắt sắc lạnh đang nhìn bao quát toàn bộ Bắc Yến. Sở Kiều hít sâu một hơi, không khí cao nguyên tràn vào phổi, lạnh lẽo như băng.
“Thật ra thì so với muội ta vẫn may mắn hơn nhiều.” Nam nhân không quay đầu lại mà vẫn nhìn ra chân trời đằng xa, đột nhiên thấp giọng thở dài, ánh mắt sâu trầm như biển, tay trái chợt đưa lên nắm lấy tay Sở Kiều.
…………………………………………………………………………………….
Ngày thứ hai, một đoàn quân rời Bắc Sóc Quan tiến về phía thành Lữ Ấp. Báo cáo của hội nghị hôm qua hiển nhiên đã được truyền ra ngoài, chính quyền Bắc Yến lần này rất nghiêm túc, chỉ trong một đêm ngắn ngủi đã quyết định triệu toàn thể tướng quân đoàn trưởng về thành Lữ Ấp họp khẩn cấp. Sở Kiều và Yến Tuân cũng biết điều gì đang chờ đợi hai người, nhưng bọn họ quả thật không có lựa chọn nào khác, muốn đứng vững ở Bắc Yến, đây là chuyện phải làm.
Lữ Ấp cách Bắc Sóc chỉ khoảng một trăm hai mươi dặm nên trưa hôm đó quân của Yến Tuấn đã tiến qua cổng thành Lữ Ấp. Thủ thành là một nam nhân béo mập trắng trẻo, luôn cười chất phác, thoạt nhìn giống một đầu bếp của tửu lâu hơn.
Về sau Sở Kiều mới biết mình vậy mà lại đoán đúng, thành thủ Đồng Hoa đã từng là ông chủ của một tửu lâu ở Lữ Ấp, cũng xuất thân đầu bếp. Năm xưa ông ta gia nhập Đại Đồng Hành, nhận trách nhiệm chuyển tin tình báo, sau khi Bắc Yến giành lại độc lập, luận công ban thưởng ông ta lại được nhảy lên làm thành thủ nơi này.
Sở Kiều chậm rãi thúc ngựa đi theo sau Yến Tuân, Bắc Yến tháng mười rất lạnh nhưng đường phố ở Lữ Ấp vẫn hết sức náo nhiệt, người đến người đi không ngừng, ngựa xe như nước, cửa hàng san sát hai bên đường. Chúng bá tính cũng tụ tập xung quanh, nhìn thấy đoàn quân đi vào liền lớn tiếng tung hô dù không biết là quân của ai đến. Ngày đó chuyện Yến Tuân rời khỏi Bắc Yến đi Biện Đường đã được giữ kín tuyệt đối, chỉ có vài tướng quân cấp cao biết được, cho nên tin hắn trở lại dĩ nhiên cũng bị phong tỏa.
Khắp thành trì đều tràn ngập không khí vui mừng, mặc dù trạm phòng thủ trước cổng thành còn hơi hoang tàn và hỗn loạn, nhưng nhìn tòa thành vẫn còn được bảo trì khá tốt qua vô số trận chiến, Sở Kiều không thể không nói, Đồng Hoa, vị từng là ông chủ tửu lâu này, xử trí sự vụ cũng không tệ.
Tướng lĩnh cấp cao của các binh đoàn khác vì đường sá xa xôi nên tạm thời vẫn chưa đến được, Sở Kiều và Yến Tuân được sắp xếp ở trong phủ thành thủ.
Sau bữa tối, Sở Kiều ngồi trong thư phòng xem xét kế hoạch tác chiến sắp tới. Tình hình hiện tại của Bắc Yến rất không lạc quan, ban đầu vì để phối hợp với cuộc khởi nghĩa ở thành Chân Hoàng, Bắc Yến cũng phát động binh biến trong cùng một ngày. Hội viên Đại Đồng Hành cùng với thuộc hạ cũ của Yến vương dẫn dắt quân binh chiếm lấy hai thành trì quan trọng ở hai đầu Bắc Yến. Nhưng Mỹ Lâm Quan ở phía Bắc từ trước đến nay vẫn luôn là phòng tuyến quan trọng trong việc chống Khuyển Nhung của đế quốc, tường thành vừa cao vừa dày, quân binh đế đô đóng trong thành hơn vạn người, thủ dễ nhưng công cực khó. Hơn nữa, Bắc Yến lúc ấy vừa thiếu binh lực vừa nhầm lẫn chiến lược do sự chậm trễ tin tức từ phía Đông, nên lúc quân khởi nghĩa chạy đến Mỹ Lâm Quan thì quân Hạ đã chuẩn bị xong đâu vào đó từ sớm.
Đại Đồng Hành mặc dù được xem là đông đúc nhân tài nhưng lại không nhiều người am hiểu chiến lược chiến tranh, thủ đoạn tác chiến sơ sài không quá cao minh. Tr