t đứng như tượng đá, cổ họng uất nghẹn, không còn nói được gì, chồng cô đây ư, một con người mưu mô thủ đoạn thế này ư. Mắt cô ầng ậng nhưng cô không thể khóc được, cô cứ ngồi im không một lời giải thích với bất cứ ai, mặc cho Bảo diễn kịch. Bảo sau một hồi khóc lóc không có kết quả đã bỏ về, Thuỳ vội vàng cảm ơn mọi người rồi đi ngay, cô cứ lang thang đi như thế từ 7 giờ tối cho đến tận gần Giao thừa, đôi chân cô đã sắp quỵ xuống, rồi cô tìm đến nhà Lam và chờ ở đó, lúc này Lam là cứu cánh cuối cùng của cô.
Tôi nghe Thuỳ kể đến đâu, lòng dạ như xát muối tới đó, tôi đau lắm và tôi khóc, tôi mím đôi môi mình lại, giá mà Bảo ở trước tôi thế nào tôi cũng sống chết với Bảo, tôi căm thù Bảo đến tận xương tuỷ, một trí thức dởm! Tôi đưa cho Thuỳ nhấp một một chút nước ấm rồi ôm cô ấy vào lòng, tôi nhẹ nhàng hôn lên mái tóc Thuỳ, Thuỳ khẽ rụt cổ vào vì tôi chạm đứng vào vết thương trên đầu Thuỳ, tôi khẽ vén tóc Thuỳ, một mảng da đầu sưng tấy lên, những vết xước còn rớm máu đỏ, tôi lấy tay che miệng mình để khỏi phải kêu lên, Bảo đánh Thuỳ như đòn thù, không thể chấp nhận được.
*
* *
Tôi dịu dàng lấy nước muối ấm rửa sạch vết thương cho Thuỳ, Thuỳ đau lắm, cứ mỗi lần tay tôi chạm vào da Thuỳ, Thuỳ lại rụt cổ so vai vào, lòng tôi trùng xuống, không gì đau bằng thấy người mình yêu thương bị ngược đãi. Thùy đau, tim tôi như cũng đang vụn vỡ, tôi ước mình có mặt lúc đó, tôi sẽ đỡ đòn cho Thùy, bất cứ giá nào tôi cũng không cho phép Bảo động vào Thùy. Con người thật lòng dạ khó lường, trông mặt mà bắt hình dong không phải lúc nào cũng đúng. Trước đây tôi đã từng rất thần tượng Bảo, một con người trẻ tuổi, tài cao, tôi chẳng bao giờ nghĩ rằng Bảo lại cục súc và thiếu văn hoá đến thế. Công bằng mà nói ai đã từng tiếp xúc với Bảo đều có một nhận xét là ăn nói lưu loát, giao tiếp tốt, lịch sự nhưng đúng là có ở trong chăn mới biết chăn có rận. Ngoại hình và bằng cấp không phải là căn cứ để đánh giá con người, nhân cách hình thành từ khi sinh ra, tính cách do quá trình giáo dục mà thành, Bảo không có cốt cách của một quý tộc mà chỉ là đồng tiền làm anh trở nên quý tộc mà thôi, tôi coi thường Bảo.
Chúng tôi ngồi nói chuyện khá lâu, Thuỳ cảm thông và tỏ ra ân hận vì việc làm đã gây ra cho tôi, Thuỳ dành hết tình thương yêu lúc này dành cho tôi như một sự đền đáp những đau khổ mà cô ấy mang lại cho tôi. Thuỳ cứ đưa bàn tay lên má tôi mà ve vuốt, đôi mắt Thuỳ tràn đầy thương yêu, cô âu yếm hôn tôi như muốn quên đi nỗi kinh hoàng của ngày cuối năm vừa qua. Việc vừa xảy ra làm tôi thấy mình phải có trách nhiệm thương yêu Thuỳ nhiều hơn tôi đã từng yêu. Đồng hồ chỉ 3giờ 5 phút sáng, nét mặt Thuỳ đã mệt mỏi lắm rồi, tôi biết ý đứng dậy chuẩn bị giường cho Thuỳ ngủ, một giấc ngủ với Thuỳ bây giờ là vô cùng quan trọng, tôi loay hoay còn chưa biết ngủ ở đâu vì cái giường hơi nhỏ mà tôi lại muốn dành cho Thuỳ một chút riêng tư, có lẽ Thuỳ cần như vậy lúc này, Thuỳ thấy thế, kéo tay tôi :
– Lên đây nằm với Thuỳ, Thuỳ không muốn ngủ một mình đâu.
Tôi ngại ngần mãi rồi mới thay quần áo và lên giường nằm ké bên Thuỳ, thấy chân tay cứ thừa thãi, đã quen một mình nay thêm người mà nhất là người mình thương yêu làm tôi thấy lúng túng thật sự. Rất tự nhiên, Thuỳ kéo tay tôi đặt lên hông cô ấy, dường như như thế làm cô ấy thấy an tâm hơn. Tôi đánh bạo vòng tay ôm cô ấy, Thuỳ khẽ thở dài rồi nhắm mắt ngủ, một lát sau đã thấy tiếng Thuỳ thở đều đều. Tôi khẽ vuốt ve những sợi tóc của Thuỳ, ngủ ngon nhé Thuỳ, hy vọng nỗi đau này sẽ vĩnh viễn rời xa Thuỳ. Tôi cứ im lặng nằm cạnh Thuỳ, thỉnh thoảng lại nhỏm lên nhìn xem Thuỳ có bị lạnh không, Thuỳ giật mình đến vài lần, chắc do hậu quả của cơn sốc vừa rồi. Thế rồi tôi ngủ lúc nào không biết. Tôi choàng tỉnh dậy khi Thuỳ cựa mình, 8giờ 45 sáng mùng một Tết, ngày đầu tiên của năm mới và người con gái tôi yêu đang nằm trong vòng tay tôi, tôi dụi mắt để thấy mình không mơ, Thuỳ nhăn nhó xoay mình và hỏi tôi, giọng còn ngái ngủ :
– Mấy giờ rồi Lam?
– Gần 9 giờ rồi, Thuỳ muốn dậy chưa?
– Cái giường của Lam như giường của 7 chú lùn ấy, Thuỳ đau người quá.
Tôi phụng phịu :
– Người ta đã phải nằm nghiêng cả đêm rồi còn gì.
Thấy tôi nói vậy, Thuỳ phì cười rồi khẽ kéo tay tôi ngã xuống bên Thuỳ :
– Thế tại sao không nằm thẳng?
– Làm gì có chỗ, nằm vào đâu?
– Sao Lam không…nằm lên người Thuỳ này.
Rồi Thuỳ nhích người cho cả cơ thể tôi đè lên người Thuỳ, cô ấy cứ ôm tôi như thế thật chặt mà không hề cảm thấy sức nặng của cơ thể tôi làm phiền cô ấy. Tay Thuỳ cứ xoa khắp lưng tôi như vỗ về một đứa trẻ, tôi cảm thấy trăm ngàn con kiến đang bò trong người mình, ngọ nguậy phía trong da thịt mình, tim tôi dấy lên một cảm giác thật khó tả, một cái gì đó bứt dứt, khó chịu, chính là cái ham muốn trần tục đang trỗi dậy, khó có thể che đậy được vì đó là cái điểm đến cuối cùng của một tình yêu. Tôi cúi xuống dịu dàng hôn vào mắt Thuỳ, môi Thuỳ rồi tôi liều lĩnh đưa cặp môi bỏng khô vì khao khát xuống cái cổ trắng ngần của Thuỳ, đôi mắt tôi rực sáng hơn Hoả Diệm Sơn, nó có thể thiêu cháy những gì mà nó lướt qua. Thuỳ khẽ rên lên, Thuỳ không phản ứng gì nữa, chỉ còn một sự ham muốn cần được giải toả mà thôi. Tình dục là sự thăng hoa của tình yêu. Chúng tôi say đắm bên nhau, không còn khái niệm thời gian, chúng tôi cần nhau để sưởi ấm những ngày đông giá rét, Thuỳ bị chi phối bởi cảm giác mong muốn được hiến dâng nên vội vàng lột cái áo nỉ tôi đang mặc, còn tôi, đầu óc đã mụ mị và tình yêu nên cuống cuồng cởi bỏ những thứ trên người Thuỳ đang cản trở tôi thể hiện sự khát khao của mình. Cả hai cứ hấp tấp, vội vàng như sợ một trong hai đứa sẽ biến mất, như sợ cái khoảnh khắc này sẽ tan biến. Tay tôi trượt dài trên cơ thể mịn màng của Thuỳ, Thuỳ hôn như mưa lên khuôn mặt tôi, giờ đây phía dưới cơ thể tôi là một khối ngọc ngà mà tôi thề là đến Hera cũng sẽ phải ghen tỵ. Tôi trầm trồ, ngạc nhiên rồi tò mò khám phá những bí ẩn của thiên thần mơ ước của mình, Thuỳ thấy mặt tôi cứ ngây ra thì khẽ cười và cắn nhẹ vào má tôi, cứ như thế chúng tôi trao cho nhau tình yêu của mình, đam mê và cuồng nhiệt. Khi không còn giới hạn nào nữa, chúng tôi mạnh dạn và tự tin bước qua ngưỡng cửa cuối cùng, mồ hôi túa ra trên tóc và lưng tôi, Thuỳ oằn mình trước niềm hân hoan mà tôi mang lại rồi mọi thứ như vỡ oà ra, tan chảy trong xương thịt tôi, chúng tôi tan vào nhau, hoà vào nhau êm ái như một bản nhạc, cảm giác hưng phấn chạy dọc sống lưng tôi, Thuỳ mềm nhũn và run rẩy trong vòng tay tôi, mặt tôi ngây dại, tiếng Thuỳ thều thào nghe như từ xa xăm vọng về :
– Ôi cưng ơi! Em yêu cưng nhiều lắm!
Tôi không còn sức lực nữa, nằm phịch xuống và thở phì phò, Thuỳ âu yếm quàng tay qua người tôi, gối đầu trên vai tôi, Thuỳ hỏi tôi :
– Lam…có thích không, có thích Thuỳ không?
Tôi cúi đầu hôn lên vầng trán Thuỳ :
– Lam hạnh phúc, chưa bao giờ như thế này cả. Cảm ơn Thuỳ!
Thuỳ rúc đầu sâu hơn vào cổ tôi đầy vẻ tin tưởng :
– Hãy yêu thương Thuỳ nhiều, yêu Thuỳ mãi nhé!
Tôi lặng
Tôi nghe Thuỳ kể đến đâu, lòng dạ như xát muối tới đó, tôi đau lắm và tôi khóc, tôi mím đôi môi mình lại, giá mà Bảo ở trước tôi thế nào tôi cũng sống chết với Bảo, tôi căm thù Bảo đến tận xương tuỷ, một trí thức dởm! Tôi đưa cho Thuỳ nhấp một một chút nước ấm rồi ôm cô ấy vào lòng, tôi nhẹ nhàng hôn lên mái tóc Thuỳ, Thuỳ khẽ rụt cổ vào vì tôi chạm đứng vào vết thương trên đầu Thuỳ, tôi khẽ vén tóc Thuỳ, một mảng da đầu sưng tấy lên, những vết xước còn rớm máu đỏ, tôi lấy tay che miệng mình để khỏi phải kêu lên, Bảo đánh Thuỳ như đòn thù, không thể chấp nhận được.
*
* *
Tôi dịu dàng lấy nước muối ấm rửa sạch vết thương cho Thuỳ, Thuỳ đau lắm, cứ mỗi lần tay tôi chạm vào da Thuỳ, Thuỳ lại rụt cổ so vai vào, lòng tôi trùng xuống, không gì đau bằng thấy người mình yêu thương bị ngược đãi. Thùy đau, tim tôi như cũng đang vụn vỡ, tôi ước mình có mặt lúc đó, tôi sẽ đỡ đòn cho Thùy, bất cứ giá nào tôi cũng không cho phép Bảo động vào Thùy. Con người thật lòng dạ khó lường, trông mặt mà bắt hình dong không phải lúc nào cũng đúng. Trước đây tôi đã từng rất thần tượng Bảo, một con người trẻ tuổi, tài cao, tôi chẳng bao giờ nghĩ rằng Bảo lại cục súc và thiếu văn hoá đến thế. Công bằng mà nói ai đã từng tiếp xúc với Bảo đều có một nhận xét là ăn nói lưu loát, giao tiếp tốt, lịch sự nhưng đúng là có ở trong chăn mới biết chăn có rận. Ngoại hình và bằng cấp không phải là căn cứ để đánh giá con người, nhân cách hình thành từ khi sinh ra, tính cách do quá trình giáo dục mà thành, Bảo không có cốt cách của một quý tộc mà chỉ là đồng tiền làm anh trở nên quý tộc mà thôi, tôi coi thường Bảo.
Chúng tôi ngồi nói chuyện khá lâu, Thuỳ cảm thông và tỏ ra ân hận vì việc làm đã gây ra cho tôi, Thuỳ dành hết tình thương yêu lúc này dành cho tôi như một sự đền đáp những đau khổ mà cô ấy mang lại cho tôi. Thuỳ cứ đưa bàn tay lên má tôi mà ve vuốt, đôi mắt Thuỳ tràn đầy thương yêu, cô âu yếm hôn tôi như muốn quên đi nỗi kinh hoàng của ngày cuối năm vừa qua. Việc vừa xảy ra làm tôi thấy mình phải có trách nhiệm thương yêu Thuỳ nhiều hơn tôi đã từng yêu. Đồng hồ chỉ 3giờ 5 phút sáng, nét mặt Thuỳ đã mệt mỏi lắm rồi, tôi biết ý đứng dậy chuẩn bị giường cho Thuỳ ngủ, một giấc ngủ với Thuỳ bây giờ là vô cùng quan trọng, tôi loay hoay còn chưa biết ngủ ở đâu vì cái giường hơi nhỏ mà tôi lại muốn dành cho Thuỳ một chút riêng tư, có lẽ Thuỳ cần như vậy lúc này, Thuỳ thấy thế, kéo tay tôi :
– Lên đây nằm với Thuỳ, Thuỳ không muốn ngủ một mình đâu.
Tôi ngại ngần mãi rồi mới thay quần áo và lên giường nằm ké bên Thuỳ, thấy chân tay cứ thừa thãi, đã quen một mình nay thêm người mà nhất là người mình thương yêu làm tôi thấy lúng túng thật sự. Rất tự nhiên, Thuỳ kéo tay tôi đặt lên hông cô ấy, dường như như thế làm cô ấy thấy an tâm hơn. Tôi đánh bạo vòng tay ôm cô ấy, Thuỳ khẽ thở dài rồi nhắm mắt ngủ, một lát sau đã thấy tiếng Thuỳ thở đều đều. Tôi khẽ vuốt ve những sợi tóc của Thuỳ, ngủ ngon nhé Thuỳ, hy vọng nỗi đau này sẽ vĩnh viễn rời xa Thuỳ. Tôi cứ im lặng nằm cạnh Thuỳ, thỉnh thoảng lại nhỏm lên nhìn xem Thuỳ có bị lạnh không, Thuỳ giật mình đến vài lần, chắc do hậu quả của cơn sốc vừa rồi. Thế rồi tôi ngủ lúc nào không biết. Tôi choàng tỉnh dậy khi Thuỳ cựa mình, 8giờ 45 sáng mùng một Tết, ngày đầu tiên của năm mới và người con gái tôi yêu đang nằm trong vòng tay tôi, tôi dụi mắt để thấy mình không mơ, Thuỳ nhăn nhó xoay mình và hỏi tôi, giọng còn ngái ngủ :
– Mấy giờ rồi Lam?
– Gần 9 giờ rồi, Thuỳ muốn dậy chưa?
– Cái giường của Lam như giường của 7 chú lùn ấy, Thuỳ đau người quá.
Tôi phụng phịu :
– Người ta đã phải nằm nghiêng cả đêm rồi còn gì.
Thấy tôi nói vậy, Thuỳ phì cười rồi khẽ kéo tay tôi ngã xuống bên Thuỳ :
– Thế tại sao không nằm thẳng?
– Làm gì có chỗ, nằm vào đâu?
– Sao Lam không…nằm lên người Thuỳ này.
Rồi Thuỳ nhích người cho cả cơ thể tôi đè lên người Thuỳ, cô ấy cứ ôm tôi như thế thật chặt mà không hề cảm thấy sức nặng của cơ thể tôi làm phiền cô ấy. Tay Thuỳ cứ xoa khắp lưng tôi như vỗ về một đứa trẻ, tôi cảm thấy trăm ngàn con kiến đang bò trong người mình, ngọ nguậy phía trong da thịt mình, tim tôi dấy lên một cảm giác thật khó tả, một cái gì đó bứt dứt, khó chịu, chính là cái ham muốn trần tục đang trỗi dậy, khó có thể che đậy được vì đó là cái điểm đến cuối cùng của một tình yêu. Tôi cúi xuống dịu dàng hôn vào mắt Thuỳ, môi Thuỳ rồi tôi liều lĩnh đưa cặp môi bỏng khô vì khao khát xuống cái cổ trắng ngần của Thuỳ, đôi mắt tôi rực sáng hơn Hoả Diệm Sơn, nó có thể thiêu cháy những gì mà nó lướt qua. Thuỳ khẽ rên lên, Thuỳ không phản ứng gì nữa, chỉ còn một sự ham muốn cần được giải toả mà thôi. Tình dục là sự thăng hoa của tình yêu. Chúng tôi say đắm bên nhau, không còn khái niệm thời gian, chúng tôi cần nhau để sưởi ấm những ngày đông giá rét, Thuỳ bị chi phối bởi cảm giác mong muốn được hiến dâng nên vội vàng lột cái áo nỉ tôi đang mặc, còn tôi, đầu óc đã mụ mị và tình yêu nên cuống cuồng cởi bỏ những thứ trên người Thuỳ đang cản trở tôi thể hiện sự khát khao của mình. Cả hai cứ hấp tấp, vội vàng như sợ một trong hai đứa sẽ biến mất, như sợ cái khoảnh khắc này sẽ tan biến. Tay tôi trượt dài trên cơ thể mịn màng của Thuỳ, Thuỳ hôn như mưa lên khuôn mặt tôi, giờ đây phía dưới cơ thể tôi là một khối ngọc ngà mà tôi thề là đến Hera cũng sẽ phải ghen tỵ. Tôi trầm trồ, ngạc nhiên rồi tò mò khám phá những bí ẩn của thiên thần mơ ước của mình, Thuỳ thấy mặt tôi cứ ngây ra thì khẽ cười và cắn nhẹ vào má tôi, cứ như thế chúng tôi trao cho nhau tình yêu của mình, đam mê và cuồng nhiệt. Khi không còn giới hạn nào nữa, chúng tôi mạnh dạn và tự tin bước qua ngưỡng cửa cuối cùng, mồ hôi túa ra trên tóc và lưng tôi, Thuỳ oằn mình trước niềm hân hoan mà tôi mang lại rồi mọi thứ như vỡ oà ra, tan chảy trong xương thịt tôi, chúng tôi tan vào nhau, hoà vào nhau êm ái như một bản nhạc, cảm giác hưng phấn chạy dọc sống lưng tôi, Thuỳ mềm nhũn và run rẩy trong vòng tay tôi, mặt tôi ngây dại, tiếng Thuỳ thều thào nghe như từ xa xăm vọng về :
– Ôi cưng ơi! Em yêu cưng nhiều lắm!
Tôi không còn sức lực nữa, nằm phịch xuống và thở phì phò, Thuỳ âu yếm quàng tay qua người tôi, gối đầu trên vai tôi, Thuỳ hỏi tôi :
– Lam…có thích không, có thích Thuỳ không?
Tôi cúi đầu hôn lên vầng trán Thuỳ :
– Lam hạnh phúc, chưa bao giờ như thế này cả. Cảm ơn Thuỳ!
Thuỳ rúc đầu sâu hơn vào cổ tôi đầy vẻ tin tưởng :
– Hãy yêu thương Thuỳ nhiều, yêu Thuỳ mãi nhé!
Tôi lặng