Hành trình tình yêu - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Hành trình tình yêu (xem 3754)

Hành trình tình yêu

ế nào?
– Như thế là bác không ủng hộ cháu phải không?
– Không phải, ý bác không phải vậy, bác già rồi có thể đã lạc hậu nhưng cái bác muốn biết là những suy nghĩ của con, của đại diện cái lớp trẻ bây giờ nó thế nào?
– Về chuyện của con thì thật là khó nói, khó giải thích cho người khác hiểu nhưng bác cứ đơn giản nghĩ như thế này thôi nhé, con người có giới tính nam và nữ nhưng xu hướng tình dục thì lại có thể không phân biệt như thế, con không thấy rung động trước lũ con trai nhưng con lại tìm thấy sự yên ả bên một người con gái, xét về mặt tự nhiên thì nó trái chiều nhưng đặt trong mối quan hệ tình cảm thì nó chẳng có gì là không chấp nhận được, có phải thế không ạ?
Bác Dũng cứ nhíu đôi lông mày suy nghĩ, khổ cái thân tôi quá! Giải thích cho một người có gia đình đã khó nay phải giải thích cho một ông già chưa từng yêu thì khó bội phần.
– Thế khi yêu như thế con có thấy khó khăn không?
– Có, muôn vàn khó khăn ạ!
– Con mong muốn gì khi chọn cuộc sống này?
– Con muốn tự do, muốn sống là chính mình.
– Mặc cho thiên hạ điều ra tiếng vào?
– Vâng! Vì con cần phải sống cuộc sống của con cho chính bản thân con.
– Yêu một người cùng giới có khác gì một người khác giới?
– Khác n
nhiều về biểu hiện nhưng bản chất thì giống nhau.
– Tình yêu như thế này có độ bền vững trong bao lâu?
– Còn tùy thuộc vào những người xây nó ạ.
– Thế thì cũng nhưng những cặp nam nữ khác phải không?
– Thì con đã nói nó cũng như thế mà, hạnh phúc nào cũng bắt nguồn từ cả hai phía.
– Trên thế giới ghi nhận bao nhiêu trượng hợp như con rồi?
Tôi cười phá lên trước câu hỏi mang tầm vĩ mô thế này :
– Trên thế giới chấp nhận những người như con chứ không ghi nhận.
– Những ai dễ ở vào hoàn cảnh như con?
– Bất cứ ai ạ, không phân biệt lĩnh vực hoạt động đâu ạ!
– Câu hỏi cuối cùng nhé, con… yêu Thùy thật lòng chứ?
– Dạ! Nhiều hơn yêu bản thân cháu ạ!
Bác Dũng cười và khẽ thở dài, nắm tay đấm vào bàn tay tôi ;
– Thế thì cố lên, thử thách sẽ làm cháu trưởng thành.
Nói rồi ông dõi mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ nơi có mấy nhánh hoa sữa đang đung đưa trong gió, còn sót lại một vài bông cuối mùa vội vàng nở mang hương thơm sưởi ấm căn phòng của một người cô đơn.
*
* *
Thuỳ thất vọng ngồi bên mâm cơm một mình nhưng Thuỳ không buồn, trái lại cô còn cảm thấy thoải mái khi được như thế này. Bảo cứ đi triền miên, có được Thuỳ rồi, anh càng yên tâm vì ván đã đóng thuyền, Thùy sẽ chẳng chạy đi đâu được. Giang sơn thay đổi, bản tính khó dời anh vẫn là một con người hay soi mói những chuyện vặt vãnh từ Thuỳ. Rõ ràng cả hai không hợp nhau về rất nhiều mặt. Thuỳ mất tự do ở thể tương đối. Thuỳ phải làm tất cả mọi việc trong nhà, từ A-Z cứ cặm cụi như một người làm mà chẳng có ai chia sẻ hay cảm thông. Có lần cô đã oà khóc khi phải bắc thang thay lại cái bóng đèn tuýp đã hỏng từ mấy ngày.
Những trận nhậu nhẹt của Bảo liên miên hơn, cơm Thùy nấu chẳng hề thua kém nhà hàng, ấy vậy nhưng anh vẫn không ăn, anh thích cái không khí quán sá với bè bạn, như thế nó giúp anh ăn ngon miệng hơn. Không ít lần Thuỳ đã phải thức giấc hầu anh lúc nửa đêm vì anh say quá, anh ói khắp nhà, mùi rượu, mùi thức ăn qua dạ dày làm Thuỳ oẹ liên tục, cô kinh tởm những thằng say nhưng cô đã chọn, cô không kêu ai được. Thuỳ cũng nhiều lần lựa lúc Bảo tỉnh táo để khuyên nhủ anh nhưng Bảo viện cớ muốn kiếm được tiền thì phải giao lưu, Thuỳ không thể vừa muốn có tiền vừa muốn có Bảo ở nhà. Ừ thì Bảo đã cố chấp đến vậy thì Thuỳ chỉ còn nước nhắm mắt mà cho qua, lâu dần cô thành quen, cô trở nên trơ lỳ cảm xúc, Bảo muốn đi đâu, làm gì cũng mặc Bảo. Thuỳ thấy tâm hồn mình đang dần chết đi, trông cô cứ rực rỡ như một bông hoa nhưng không ai biết rằng thật ra trong héo ngoài tươi thôi. Thuỳ và chồng cứ như vậy mãi thành ra càng xa nhau, cả hai ít khi tìm thấy tiếng nói chung cho một quan điểm nào đó. Họ hay cãi nhau những chuyện vặt vãnh. Bảo như một con thú cứ gầm lên mỗi khi cãi nhau với Thuỳ, anh đập tan những thứ gì ở bên cạnh mình, anh lồng lộn đá thúng đụng nia, đôi mắt anh đỏ quạch những cái nhìn tàn bạo. Thuỳ sợ, Thuỳ đã không yêu Bảo giờ cái nghĩa cũng càng nhạt đi.
Bảo thì chẳng mảy may lo sợ điều đó, anh đã có Thuỳ, thế là đủ, anh chẳng nghĩ có thằng nào cướp được cái hạnh phúc ấy từ anh. Suốt 5 tháng, Thuỳ giống như Lam, Thuỳ không được tự do nghĩ về Lam nhưng hầu hết thời gian trống cô đều dành cảm xúc của mình để nhớ về Lam. Suốt 5 tháng Thuỳ không nhận được một chút tin tức nào từ Lam, cô lo lắng, sốt ruột nhưng bổn phận của cô giờ là ở đây nên cô đành ngậm ngùi chịu đựng. Cô mệt mỏi và đau khổ cả thể xác lẫn tinh thần, chỉ có khuôn mặt của ba cô rạng ngời mỗi khi thấy cô và Bảo dến chơi mới có thể an ủi cô đôi chút, chí ít thì cô cũng còn thấy mình có tí giá trị.
Tối nay Bảo lại về muộn, là tối thứ bao nhiêu cô không rõ và cô cũng chẳng quan tâm, ăn tối xong, cô trèo lên giường ngồi xem tivi một mình, quá khuya vẫn không thấy tăm hơi Bảo đâu, Thùy không có ý chờ nhưng Bảo về mà thấy Thuỳ đã ngủ thế nào cũng bấm chuông cửa hay gọi điện thoại ầm ỹ. Thuỳ biết tính Bảo “vừa ăn cắp vừa la làng”, đã về muộn nhưng vẫn gân cổ gây sự hỏi tại sao cô không biết chiều Bảo, tại sao không xuống mở cửa cho Bảo. Thần kinh cô bắt đầu căng như dây đàn trước những màn tra tấn tinh thần của Bảo.
Đôi mắt cô trực díp lại thì Bảo về, tiếng xe máy ầm ỹ, tiếng Bảo ho và tiếng cạch cổng cho Thuỳ biết Bảo lại say. Cô nín nhịn xuống mở cửa cho chồng. Bảo ríu cả chân, suýt làm đổ chiếc xe, Thuỳ phải đỡ lấy và đẩy vào nhà. Bảo đi trước, chưa kịp ngồi lên ghế đã ngã vật ra đất, mặt tái dại, hơi thở nồng nặc mùi cồn, đôi mắt hoang dại như người mất trí, anh nửa cười nửa mếu hỏi cô :
– Cô chưa ngủ hả?
Thuỳ chẳng nói gì, cứ cặm cụi lôi Bảo đứng dậy, thấy vợ không nói Bảo lên cơn điên, anh giật tay Thuỳ ra và đẩy cô một cái :
– Tại sao tôi hỏi cô cứ câm như hến thế hả, mồm để đâu, cô có biết tôi vất vả thế nào để kiếm tiền cho cô hưởng thụ không hả, sao cô không cười, cô dành cái vui vẻ ấy ở cơ quan hết rồi hả?
Thuỳ vẫn nhẹ nhàng :
– Lên gác đi ngủ đi anh, khuya rồi, nói nhỏ cho hàng xóm người ta ngủ.
– Cô đi mà ngủ, hôm nay tôi ngủ một mình, cóc cần cô. Cô là người phụ nữa độc ác cô biết chưa, tại sao cô không bao giờ gọi điện cho tôi vào lúc cơm tối để gọi tôi về hả?
Bảo cứ tiếp tục lè nhè như một cái đài bán dẫn, Thuỳ ức sôi máu vì tính già mồm của Bảo, mười lần cô gọi thì cả mười lần “Anh đang tiếp khách, em ăn trước đi, để phần cơm, lát anh về ăn” nhưng cơm phần thì cứ phần, hôm sau Thuỳ lại phải đổ đi thôi.
Thuỳ ì ạch kéo được Bảo lên hết cầu thang xong cô thở ra đằng tai. Bảo bò lên giường và ngủ không còn biết gì nữa. Thuỳ đứng nhìn Bảo và khóc, cô thấy thật nhục nhã cho cuộc đời của cô, cô muốn vứt tất cả, cô muốn đạp đổ tất cả rồi. Sẽ có ngày cô phá bỏ mọi khuôn mẫu để tìm kiếm một thứ tự do c

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Người hôm nay ta từ bỏ là người ngày mai ta muốn tìm lại nhất

Từ Một Thằng Gay Em Đã Lột Xác Bá Đạo Như Thế Nào

Cưng Chiều Em Cả Đời

Chồng từ nhà tắm chạy ra, tôi chết điếng thấy ô sin đứng run lập cập ở bên trong

Truyện Tình Yêu Đầu Thời Cấp Hai Đầy Kỷ Niệm Full