tối ngồi lỳ trong cái quán nhỏ, thơ mộng. Cũng may chủ quán là người quen của Thùy nên chúng tôi có được chỗ ngồi lý tưởng và chẳng ai mảy may để ý đến sự có mặt của chúng tôi.
Chúng tôi đi chầm chậm trong cái mát mẻ của tiết trời về khuya, không hiểu vì vô tình hay hữu ý mà Thùy lại đi taxi đến nơi hẹn thành thử tôi lại có cái vinh hạnh được hộ giá cô ấy hồi cung thế này. Tôi lúng túng vì cái xe cổ lỗ của mình, chỉ tại tôi ham mê mấy cái xe cổ này nên giờ mới đâm ra quê quá. Cái xe này là nguyên nhân của những trận “khẩu chiến” giữa tôi và ba. Ba không hài lòng cho tôi sử dụng mấy cái loại vespa cổ lỗ này vì nó ảnh hưởng khá lớn đến công việc của tôi, tính tôi vốn đã hay ngủ dậy muộn thế mà sáng dậy không ít lần ba đã phải chổng mông đẩy cái xe của tôi ra đến tận đầu ngõ nó mới chịu phành phành nổ máy, tôi đi rồi mà vẫn còn cảm nhận được dáng ba lẫn trong đám khói với bộ mặt hầm hầm kèm lời nói “Con với chả cái…”
Tối nay cũng vậy chỉ thiếu nước Thùy phải làm thay việc của ba tôi thôi, tôi toát mồ hôi chán, dán mồ hôi lưng thì cái xe mới chịu ậm ừ mời khổ chủ lên, tôi điên tiết lườm nó và đầu tôi lóe lên một chữ “Bán!” . Thùy tủm tỉm cười rồi leo lên sau xe tôi, trông chúng tôi cũng có dáng nghệ sỹ ra trò. Đã gần 11 giờ, đường phố Hà Nội thưa thớt hẳn khác hẳn cái vội vàng, náo nhiệt cách đây 2 tiếng, tôi ưỡn ngực, hít cái không khí mát mẻ no căng lồng ngực, ánh đèn cao áp lấp lóa trong những lùm cây cổ thụ làm con đường như dài hơn. Đường phố thênh thang hơn nên cái xe còi của tôi được dịp gào to hơn trong sự tĩnh mịch, nó thành ra lại làm chúng tôi giảm bớt những khoảng trống của mỗi lần ngập ngừng chưa biết tiếp tục nói chuyện như thế nào. Tôi không muốn đi nhanh và nó cũng vậy, cứ nghển cổ đón cái gió mát hiếm hoi giữa những ngày hè, chắc là từ khi về phục vụ tôi, bữa nay nó nhàn nhất. Thế nhưng giá như ai cũng cẩn thận như tôi thì không nên chuyện. Đường rộng, người vắng, mấy anh thanh niên, tóc xanh, tóc đỏ chở bạn gái lao đánh vèo một cái qua đèn đỏ trước sự sửng sốt và bất ngờ của tôi, tôi vội vàng thắng cái xe lại, cú phanh gấp làm cả người Thuỳ dồn về phía trước, mặt cô ấy áp vào lưng tôi và tôi xin thề tôi không hề nói sai tí nào, tôi cảm nhận được khuôn mặt đỏ gay của cô ấy cùng hơi thở dồn dập phía sau lưng tôi nóng bỏng.
– Lam xin lỗi nhé, không phải tại Lam.
– Không sao, Thuỳ không đội mũ bảo hiểm mà.
– Thuỳ có muốn thử cảm giác vượt đèn đỏ không? Tôi bỗng nổi máu yêng hùng.
– K…h…ô…n…g!
Thuỳ hét lên như một đứa trẻ bị doạ ba bị, tôi không nhịn được cười, làm sao mà tôi có thể chạy với tốc độ chóng mặt bằng cái xe này chứ, nó đi bình thường cũng đã ì ạch lắm rồi. Nhưng cái hứng chí của tôi dường như đã lan sang cả Thuỳ, cô ấy khẽ túm lấy eo tôi và nghển cổ ghé sát tai tôi hỏi :
– Lam này! Lam có thể về muộn chút không?
Tôi không hiểu ý Thuỳ muốn gì nhưng tôi vẫn gật đầu, bình thường tôi cũng vẫn làm việc khuya nên về muộn cũng không thành vấn đề.
– Thuỳ muốn được đi một vòng trước khi về.
– Lam rất sẵn lòng, đi khắp các phố hả?
– Ừm, đi tất cả các phố.
Phố cổ trong tiềm thức của tôi là tiếng leng keng tàu điện, là cái lần tôi trốn ba mẹ đội trời mưa cùng đứa bạn thân lang thang lên tận hàng Mã mua một khẩu súng phun nước để rồi khi về lại nhảy lên cái tàu điện ấy, tia lửa loé lên trên nóc tàu trông phát hoảng, lần ấy tôi nhừ đòn của ba. Những con phố, những kỷ niệm làm chúng tôi trở thành những người giàu có, sẽ chẳng là gì nếu ai không có những ký ức tuổi thơ. Những gì tôi còn nhớ được có thể chỉ là những ngày khốn khó, ở đâu cũng thấy sự khốn khó, ba thương tôi mua cho tôi được một chút thịt cũng phải rim đậm đậm một chút để ăn dè. Những con phố cổ này là hiện thân duy nhất của sự sung túc, tôi vẫn luôn lạ lẫm và như ở quê ra tỉnh mỗi khi nhảy tàu điện lên đây. Nhà tôi cũng chẳng xa xôi gì, giờ đi xe máy 10 phút thì đến nơi nhưng ngày ấy sao nó xa lắc, xa lơ làm vậy, có lẽ cái khó khăn cũng in đậm trên mỗi mét đường. Ngay cả người con gái phía sau lưng tôi cũng chẳng bao giờ tôi nghĩ mình có thể chơi được, đơn giản vì Thuỳ là con gái phố. Con gái phố kiêu lắm, sang lắm, cứ nhìn cách ăn mặc, đi đứng hay cách chơi là cũng thấy đẳng cấp rồi vì thế tôi luôn nghĩ không nên kết thân với họ. Nhanh quá, mới đấy đã hơn 20 năm, chẳng ai ngờ cái mảnh đất khỉ ho, cò gáy nhà tôi giờ có giá đến cả vài tỷ bạc, dân phố phường nơi tôi ao ước ngày xưa giờ lại đua nhau về khu nhà tôi ở. Mọi chuyện giờ đây đã thay đổi rồi, khoảng cách về sự giàu nghèo cũng thay đổi rồi, tôi đã theo kịp những cô gái phố và cũng chẳng còn ái ngại nhiều khi phải kết thân với họ.
Có lẽ giống như tôi, những cảm xúc đã làm Thuỳ chếnh choáng, tôi thấy lưng mình ấm lên, Thuỳ đã ngả đầu vào lưng tôi từ lúc nào không hay. Tôi ích kỷ và tham lam cứ để mặc Thuỳ, không ngại ngần cũng chẳng cần ý tứ, tôi làm sao thế này khi thấy mình lại có cảm giác lạ, rất lạ với Thuỳ, cái cảm giác mà tôi chưa có bất kỳ với ai kể cả con trai hay con gái. Thuỳ áp tai vào lưng tôi giống như một bác sỹ khoa nhi đang khám bệnh và tôi ngoan ngoãn vui lòng làm một bệnh nhân. Chúng tôi lướt qua cổng chợ Đồng Xuân, cả hai bỗng thèm một cốc trà đá ven đường, tôi dừng xe, kéo Thuỳ vào cái gốc cây cổ thụ, quán nước trà khá đông, toàn thanh niên như chúng tôi. Tất cả chỉ muốn ngồi ngắm người đi lại ban đêm, ngắm cái phố xá vắng vẻ và tận hưởng những giây phút nhàn hạ, muộn màng khi thành phố về đêm. Cái tĩnh lặng dễ chịu đã đủ sức thuyết phục Thuỳ nếu Thuỳ còn hoài nghi hay e ngại khi cùng tôi vào đây. Cô ấy cũng hào hứng đón lấy cốc trà, nhâm nhi vẻ đăng đắng của nó, cô ấy đưa cốc trà lên má cho cái mát lạnh thấm vào da thịt. Chúng tôi ngồi cạnh nhau, tôi thích những cái quán cóc như thế này, ở đây trên cái ghế nhựa nho nhỏ tôi có thể thoải mái duỗi đôi chân dài ngoẵng như cò hương của mình ra, có thể ngả nghiêng các tư thế mà chẳng ngại bị thiên hạ đánh giá, cũng ở đây tôi có thể nghe được những câu chuyện chân thật , những câu chuyện cảm động về cuộc sống mà tôi chẳng thể nào biết được nếu như tôi ở trong một nhà hàng. Thuỳ ngước đôi mắt nâu nhìn tôi và hỏi :
– Lam có hay đi như thế này không?
Tôi nhìn Thuỳ, chỉ khẽ gật đầu.
– Lam…Thuỳ muốn được đi cùng Lam như thế này.
– Thuỳ có gan không? Thuỳ còn phải dành thời gian cho bạn trai nữa đấy, rảnh đâu mà còn đi với Lam.
Nhắc đến bạn trai, Thuỳ im lặng cúi đầu không nói. Đã hai ngày nay cô và Bảo không liên lạc với nhau sau khi anh dỗi cô chỉ vì cô mới mua thêm một đôi giày cao gót mà Bảo không thích phụ nữ cụ thể là cô đi giày cao gót và ăn mặc thời trang. Bảo giỏi, rất giỏi, là đồng nghiệp của Thuỳ, anh thành đạt khá sớm nên có một niềm kiêu hãnh riêng mà sau này nó quá ngưỡng trở thành sự kiêu ngạo. Sự kiêu ngạo của một người trẻ tuổi thành đạt lâu dần trở nên ảnh hưởng đến tính cách của anh và tình cảm của cả hai, nó tạo nên một khoảng cách giữa cô và anh. Bảo có thể cho Thuỳ tất cả nhưng
Chúng tôi đi chầm chậm trong cái mát mẻ của tiết trời về khuya, không hiểu vì vô tình hay hữu ý mà Thùy lại đi taxi đến nơi hẹn thành thử tôi lại có cái vinh hạnh được hộ giá cô ấy hồi cung thế này. Tôi lúng túng vì cái xe cổ lỗ của mình, chỉ tại tôi ham mê mấy cái xe cổ này nên giờ mới đâm ra quê quá. Cái xe này là nguyên nhân của những trận “khẩu chiến” giữa tôi và ba. Ba không hài lòng cho tôi sử dụng mấy cái loại vespa cổ lỗ này vì nó ảnh hưởng khá lớn đến công việc của tôi, tính tôi vốn đã hay ngủ dậy muộn thế mà sáng dậy không ít lần ba đã phải chổng mông đẩy cái xe của tôi ra đến tận đầu ngõ nó mới chịu phành phành nổ máy, tôi đi rồi mà vẫn còn cảm nhận được dáng ba lẫn trong đám khói với bộ mặt hầm hầm kèm lời nói “Con với chả cái…”
Tối nay cũng vậy chỉ thiếu nước Thùy phải làm thay việc của ba tôi thôi, tôi toát mồ hôi chán, dán mồ hôi lưng thì cái xe mới chịu ậm ừ mời khổ chủ lên, tôi điên tiết lườm nó và đầu tôi lóe lên một chữ “Bán!” . Thùy tủm tỉm cười rồi leo lên sau xe tôi, trông chúng tôi cũng có dáng nghệ sỹ ra trò. Đã gần 11 giờ, đường phố Hà Nội thưa thớt hẳn khác hẳn cái vội vàng, náo nhiệt cách đây 2 tiếng, tôi ưỡn ngực, hít cái không khí mát mẻ no căng lồng ngực, ánh đèn cao áp lấp lóa trong những lùm cây cổ thụ làm con đường như dài hơn. Đường phố thênh thang hơn nên cái xe còi của tôi được dịp gào to hơn trong sự tĩnh mịch, nó thành ra lại làm chúng tôi giảm bớt những khoảng trống của mỗi lần ngập ngừng chưa biết tiếp tục nói chuyện như thế nào. Tôi không muốn đi nhanh và nó cũng vậy, cứ nghển cổ đón cái gió mát hiếm hoi giữa những ngày hè, chắc là từ khi về phục vụ tôi, bữa nay nó nhàn nhất. Thế nhưng giá như ai cũng cẩn thận như tôi thì không nên chuyện. Đường rộng, người vắng, mấy anh thanh niên, tóc xanh, tóc đỏ chở bạn gái lao đánh vèo một cái qua đèn đỏ trước sự sửng sốt và bất ngờ của tôi, tôi vội vàng thắng cái xe lại, cú phanh gấp làm cả người Thuỳ dồn về phía trước, mặt cô ấy áp vào lưng tôi và tôi xin thề tôi không hề nói sai tí nào, tôi cảm nhận được khuôn mặt đỏ gay của cô ấy cùng hơi thở dồn dập phía sau lưng tôi nóng bỏng.
– Lam xin lỗi nhé, không phải tại Lam.
– Không sao, Thuỳ không đội mũ bảo hiểm mà.
– Thuỳ có muốn thử cảm giác vượt đèn đỏ không? Tôi bỗng nổi máu yêng hùng.
– K…h…ô…n…g!
Thuỳ hét lên như một đứa trẻ bị doạ ba bị, tôi không nhịn được cười, làm sao mà tôi có thể chạy với tốc độ chóng mặt bằng cái xe này chứ, nó đi bình thường cũng đã ì ạch lắm rồi. Nhưng cái hứng chí của tôi dường như đã lan sang cả Thuỳ, cô ấy khẽ túm lấy eo tôi và nghển cổ ghé sát tai tôi hỏi :
– Lam này! Lam có thể về muộn chút không?
Tôi không hiểu ý Thuỳ muốn gì nhưng tôi vẫn gật đầu, bình thường tôi cũng vẫn làm việc khuya nên về muộn cũng không thành vấn đề.
– Thuỳ muốn được đi một vòng trước khi về.
– Lam rất sẵn lòng, đi khắp các phố hả?
– Ừm, đi tất cả các phố.
Phố cổ trong tiềm thức của tôi là tiếng leng keng tàu điện, là cái lần tôi trốn ba mẹ đội trời mưa cùng đứa bạn thân lang thang lên tận hàng Mã mua một khẩu súng phun nước để rồi khi về lại nhảy lên cái tàu điện ấy, tia lửa loé lên trên nóc tàu trông phát hoảng, lần ấy tôi nhừ đòn của ba. Những con phố, những kỷ niệm làm chúng tôi trở thành những người giàu có, sẽ chẳng là gì nếu ai không có những ký ức tuổi thơ. Những gì tôi còn nhớ được có thể chỉ là những ngày khốn khó, ở đâu cũng thấy sự khốn khó, ba thương tôi mua cho tôi được một chút thịt cũng phải rim đậm đậm một chút để ăn dè. Những con phố cổ này là hiện thân duy nhất của sự sung túc, tôi vẫn luôn lạ lẫm và như ở quê ra tỉnh mỗi khi nhảy tàu điện lên đây. Nhà tôi cũng chẳng xa xôi gì, giờ đi xe máy 10 phút thì đến nơi nhưng ngày ấy sao nó xa lắc, xa lơ làm vậy, có lẽ cái khó khăn cũng in đậm trên mỗi mét đường. Ngay cả người con gái phía sau lưng tôi cũng chẳng bao giờ tôi nghĩ mình có thể chơi được, đơn giản vì Thuỳ là con gái phố. Con gái phố kiêu lắm, sang lắm, cứ nhìn cách ăn mặc, đi đứng hay cách chơi là cũng thấy đẳng cấp rồi vì thế tôi luôn nghĩ không nên kết thân với họ. Nhanh quá, mới đấy đã hơn 20 năm, chẳng ai ngờ cái mảnh đất khỉ ho, cò gáy nhà tôi giờ có giá đến cả vài tỷ bạc, dân phố phường nơi tôi ao ước ngày xưa giờ lại đua nhau về khu nhà tôi ở. Mọi chuyện giờ đây đã thay đổi rồi, khoảng cách về sự giàu nghèo cũng thay đổi rồi, tôi đã theo kịp những cô gái phố và cũng chẳng còn ái ngại nhiều khi phải kết thân với họ.
Có lẽ giống như tôi, những cảm xúc đã làm Thuỳ chếnh choáng, tôi thấy lưng mình ấm lên, Thuỳ đã ngả đầu vào lưng tôi từ lúc nào không hay. Tôi ích kỷ và tham lam cứ để mặc Thuỳ, không ngại ngần cũng chẳng cần ý tứ, tôi làm sao thế này khi thấy mình lại có cảm giác lạ, rất lạ với Thuỳ, cái cảm giác mà tôi chưa có bất kỳ với ai kể cả con trai hay con gái. Thuỳ áp tai vào lưng tôi giống như một bác sỹ khoa nhi đang khám bệnh và tôi ngoan ngoãn vui lòng làm một bệnh nhân. Chúng tôi lướt qua cổng chợ Đồng Xuân, cả hai bỗng thèm một cốc trà đá ven đường, tôi dừng xe, kéo Thuỳ vào cái gốc cây cổ thụ, quán nước trà khá đông, toàn thanh niên như chúng tôi. Tất cả chỉ muốn ngồi ngắm người đi lại ban đêm, ngắm cái phố xá vắng vẻ và tận hưởng những giây phút nhàn hạ, muộn màng khi thành phố về đêm. Cái tĩnh lặng dễ chịu đã đủ sức thuyết phục Thuỳ nếu Thuỳ còn hoài nghi hay e ngại khi cùng tôi vào đây. Cô ấy cũng hào hứng đón lấy cốc trà, nhâm nhi vẻ đăng đắng của nó, cô ấy đưa cốc trà lên má cho cái mát lạnh thấm vào da thịt. Chúng tôi ngồi cạnh nhau, tôi thích những cái quán cóc như thế này, ở đây trên cái ghế nhựa nho nhỏ tôi có thể thoải mái duỗi đôi chân dài ngoẵng như cò hương của mình ra, có thể ngả nghiêng các tư thế mà chẳng ngại bị thiên hạ đánh giá, cũng ở đây tôi có thể nghe được những câu chuyện chân thật , những câu chuyện cảm động về cuộc sống mà tôi chẳng thể nào biết được nếu như tôi ở trong một nhà hàng. Thuỳ ngước đôi mắt nâu nhìn tôi và hỏi :
– Lam có hay đi như thế này không?
Tôi nhìn Thuỳ, chỉ khẽ gật đầu.
– Lam…Thuỳ muốn được đi cùng Lam như thế này.
– Thuỳ có gan không? Thuỳ còn phải dành thời gian cho bạn trai nữa đấy, rảnh đâu mà còn đi với Lam.
Nhắc đến bạn trai, Thuỳ im lặng cúi đầu không nói. Đã hai ngày nay cô và Bảo không liên lạc với nhau sau khi anh dỗi cô chỉ vì cô mới mua thêm một đôi giày cao gót mà Bảo không thích phụ nữ cụ thể là cô đi giày cao gót và ăn mặc thời trang. Bảo giỏi, rất giỏi, là đồng nghiệp của Thuỳ, anh thành đạt khá sớm nên có một niềm kiêu hãnh riêng mà sau này nó quá ngưỡng trở thành sự kiêu ngạo. Sự kiêu ngạo của một người trẻ tuổi thành đạt lâu dần trở nên ảnh hưởng đến tính cách của anh và tình cảm của cả hai, nó tạo nên một khoảng cách giữa cô và anh. Bảo có thể cho Thuỳ tất cả nhưng