Gặp anh là điều bất ngờ tuyệt vời nhất - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Insane

Gặp anh là điều bất ngờ tuyệt vời nhất (xem 4139)

Gặp anh là điều bất ngờ tuyệt vời nhất

làm quá ko à )


Trong lòng Thiên Thiên có chút chua xót, hai người dù sao cũng từng yêu nhau sâu đậm, cùng trải qua 5 năm vui vẻ.


Tuy là Mễ Bác phản bội co, làm tổn thương côm nhưng cô chưa từng thật sự hận anh. (Viv: vì không yêu nên không hận Pil: ko phải ko yêu mà là ko yêu đến mức phải hận :”> )


“Anh, sao lại biến thành bộ dạng này?” cô nhẹ giọng nói.


“Ở đây không tiện nói, ra khỏi cửa có Starbucks, chúng ta vào đó ngồi một lát được không?”


Thiên Thiên không thể cự tuyệt nên hơi gật đầu.


Mễ Bác vui sướng ngây ngất, mơ tưởng muốn nắm tay Thiên Thiên, cô nhẹ nhàng thoát ra, tay Mễ Bác lúng túng trong không trung, Thiên Thiên không nhìn anh, nghiêng người nói: “Đi thôi.”


Hai người tìm một chỗ gần cửa sổ trong quán Starbucks ngồi xuống.


“Em uống gì?”


“Tùy tiện.”


“Vẫn là Caramel Machiato sao?” Mễ Bác nói. ( ta nhớ caramel coffee mocha của Angel in us )


Thiên Thiên rất thích hương vị ngọt ngào, cảm giác như hòa tan ở đầu lưỡi của Caramel Machiato, lần nào cũng gọi món này, còn Mễ Bác thì cực yêu Mocha đậm đặc, lúc trước thường xuyên tới Starbucks chơi, dường như đã thành thói quen. Chẳng qua họ hôm nay tới không phải để ôn chuyện, cũng không có tâm tình nhấm nháp mỹ vị gì.


“Thiên Thiên, anh sống thật sự không vui vẻ.” lời dạo đầu của Mễ Bác rất giống những nam chính si tình trong phim truyền hình lúc 8h, đáng tiếc cô Diêu Thiên Thiên trước giờ chưa từng là nữ chính.


Thiên Thiên rất muốn nói vài lời an ủi, ai biết lời ra miệng cũng là: “Thật không? Biết anh sống không vui vẻ là tôi yên tâm rồi.”


“Thiên Thiên, em…” Mễ Bác giật mình.


Thiên Thiên muốn cười nhưng cười không ra, cô lúc nào thì biết nói những lời ác độc như vậy, toàn là ai đó ban tặng.


“Đùa một chút thôi, đừng để ý.” Ngồi trước mặt cô là Mễ Bác nhưng trong đầu cô lại đều là Thẩm Hạo.


Mễ Bác nói quanh co: “Thiên Thiên, em vẫn không chịu tha thứ anh sao?”


“Tôi tha thứ anh.” Thiên Thiên đại lượng nói, trong mắt Mễ Bác sáng ngời.


Thiên Thiên nói tiếp: “Tôi tha thứ anh, nhưng không có nghĩa chúng ta có thể lại ở bên nhau.”


“Em còn trách anh sao?” Mặt Mễ Bác tái nhợt dưới ánh đèn.


“Anh sai rồi, Mễ Bác, tôi không còn trách anh.” Thiên Thiên bình tĩnh hòa nhã nói, “Chẳng qua là chuyện quá khứ, không thể quay lại.”


“Thiên Thiên, anh vẫn không thể nào quên anh.”


“Tội gì phải vậy?” Thiên Thiên thở dài.


“Thật sự ngay cả một cơ hội cũng không cho anh sao?” giọng Mễ Bác rầu rĩ, giống như chịu đả kích rất lớn.


“Tôi hy vọng anh có thể bắt đầu cuộc sống mới của mình, một lần nữa tìm một cô gái anh yêu, nhưng anh đừng bao giờ lại làm chuyện có lỗi với cô ấy, không có cô gái nào có thể tha thứ cho tội phản bội, dù cô ấy có yêu anh bao nhiêu đi chăng nữa.” Thiên Thiên chân thành nói.


Mễ Bác ôm đầu không lên tiếng.


Di động Mễ Bác đột nhiên reo vang, lúc anh lấy di động ra khỏi túi áo không cẩn thận làm rơi ví, anh cúi xuống nhặt lên thuận tay để trên bàn.


“Alo, Alo?” hình như sóng yếu nên Mễ Bác cười cáo lỗi: “Thật xin lỗi, anh đi một chút.”


Người phục vụ mang cà phê tới, Thiên Thiên lấy điện thoại và ví của Mễ Bác nhích qua một bên, hơi quá tay một chút làm một góc của tấm hình lộ ra khỏi ví.


Thiên Thiên hiếu kì cầm lên mở ra xem, là ảnh của Mễ Bác và một cô gái chụp chung. Cô gái đó Thiên Thiên chưa hề gặp qua, như con chim nhỏ nép vào trước ngực Mễ Bác, hai người hết sức thân mật khắng khít. (ta đã nói là ta ghét MB từ đầu truyện mà, người gì mặt dày giả dối =.=)


Thiên Thiên tức thiếu chút nữa đầu bốc khói, hắn đã có bạn gái mới, vừa rồi vẫn nói với cô là không thể nào quên cô, đứng núi này trông núi nọ, hắn muốn chết rồi, không ai có thể cứu hộ rồi.


Mắt cô quét đến ly Mocha của Mễ Bác, Thiên Thiên đảo tròng mắt, có sáng ý. Cô nhanh nhẹn lấy lọ muối, vừa cười trộm vừa dùng muỗng nhỏ từ từ cho vào, khuấy đều, khuấy đều. (hắc hắc)


Vừa làm xong, Mễ Bác nói chuyện điện thoại cũng vừa trở về, rất đúng lúc nha.


Thiên Thiên cười đầy mặt, bưng Mocha: “Khát nước rồi? Nè, uống cà phê đi.”


Mễ Bác thấy cô đổi thái độ, thụ sủng nhược kinh nói: “Được, được, anh sẽ uống liền.” (bà con coi ct riết cũng biết “thụ sủng nhược kinh” là gì chớ???)


Hắn vừa muốn nhận ly nươc, từ cửa đột nhiên xông tới một người, không nói không rằng, đoạt lấy ly cà phê, một hơi uống sạch sẽ.


Thiên Thiên và Mẽ Bác đều ngây người, nhìn xem kẻ vừa xông tới, chính là Thẩm Hạo.


Thẩm Hạo xui xẻo buổi chiều vừa tiếp khách hàng trở về vừa vặn nhìn thấy Thiên Thiên và Mễ Bác ngồi cùng nhau, hai người vừa cười vừa nói đi vào Starbucks.


Lòng anh chua lè chua loét.


Anh đứng ngoài cửa nhìn nửa buổi, thấy thái độ của Thiên Thiên với Mễ Bác rất tốt, hai người lại thâm tình bình tĩnh, anh lại càng thấy nôn nóng.


Lúc Thiên Thiên làm chuyện mờ ám, anh đứng cách xa nên không thấy rõ, còn tưởng Thiên Thiên khuấy cà phê cho Mễ Bác, mặt mày anh tối sầm, biểu cảm hết sức sinh động a, anh gấp đến độ dậm chân.


Nếu cứ tiếp tục nghe theo lời Lâm Hi thì bà xã này cũng bị người ta đoạt đi rồi.


Vì thế anh ba bước cũng làm thành hai bước, vọt vào Starbucks, uống ly Mocha đã được Thiên Thiên ‘chế biến’ lại.


Cái vị này… người ngoài không biết, Thẩm Hạo có nỗi khổ khó nói, lại không thể không giả bộ làm bộ dáng thỏa mãn, tấm tắc nói: “Thiên Thiên nhà ta thật là giỏi, khuấy cà phê thật ngon a.”


Thiên Thiên lại cảm thấy rất buồn cười, nghĩ nghĩ, thật sự nhịn không được, ôm bụng cười đến đau bao tử.


Mễ Bác trừng mắt, khóe miệng run rẩy, thật không dễ dàng mới có cơ hội giảng hòa cùng Thiên Thiên lại bị người này phá mất.


Mắt thấy Thẩm Hạo không có ý định rời khỏi, có anh ở bên quan sát, cuộc nói chuyện này không cách nào tiếp tục, Mễ Bác trầm mặc: “Thiên Thiên, chúng ta hẹn lần sau.”


“Được thôi.” Thiên Thiên tươi cười ngọt ngào, sảng khoái nói: “Giữ liên lạc.”


Thẩm Hạo đặt mông ngồi xuống bên cạnh Thiên Thiên, gọi lớn: “Phục vụ, cho ly nước lớn, mặn chết người.”


Thiên Thiên nhớ lại tình cảnh vừa rồi, lại cười tới lảo đảo thân người.


“Một chút đồng tình cũng không có.” Thẩm Hạo ai oán nói.


“Đáng đời.” Thiên Thiên nghiến răng nghiến lợi nói, ai bảo anh đắc tội cô, cũng không ai bảo anh theo dõi cô, anh toàn là tự tìm.


Thẩm Hạo uống xong một ly nước lớn, còn không ngừng la hét than thở.


Anh quắt miệng, chớp mắt giả bộ đáng thương: “Coi như anh trả giá lớn như vậy rồi, em rộng lòng tha thứ đi.”


Nhìn bộ dạng anh như bị chà đạp oan ức, Thiên Thiên tuy miệng nói quyết không tha thứ, nhưng trong lòng đã lung lay.


Buổi tối nay lúc Thiên Thiên lên mạng, phát hiện vị trí của cô đã nhảy lại lên hạng 3, Lâm Hi đắc ý hả hê, mèo khen mèo dài đuôi: “Toàn là công lao của mình nha, còn không mau khen ngợi mình.”


“Sao bồ làm được?” Thiên Thiên hỏi.


Lâm Hi gửi một link qua, là địa chỉ của diễn đàn, mới mở ra, một

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đang ngồi trong nhà chồng tương lai, cô gái thấy mẹ vào hỏi mua đồng nát liền chạy ra làm điều khiến ai nấy bàng hoàng

Thấy vợ tát mẹ, cả họ hàng nhà chồng đuổi đánh

Tiền Có Thể Mua Rất Nhiều Thứ, Nhưng Không Mua Được… Quá Khứ

Dành Trọn Trái Tim Về Nhau

Đời người bình thản