Thiên Thiên nhướng mày, lẩm bẩm: “Em thật là độc ác.”
“Cám ơn.” Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan không chút khách sáo, khen là nhận hết.
“…”
“Tới đó tham quan một chút xem làm sao Trường Kiếm Tận Thiên nhận lấy cái chết.”
Thiên Thiên do dự nhưng vẫn cầm chuột click, đi đến Tuyết Sơn.
Trường Kiếm Tận Thiên ngạo nghễ đứng trên đỉnh núi, quần áo trắng dường như hòa cùng Tuyết Sơn thành một chỉnh thể. Đệ tử phái Tuyết Sơn bao vây bốn phía.
“Đại thần nhà bồ quả thật là soái ngây người a!” Lâm Hi hưng phấn gọi điện cho Thiên Thiên.
“Hoa si.” Hai tiếng của Thiên Thiên thoát ra từ kẽ răng.
Lâm Hi sờ cằm, “Thật hồi hộp a.”
“Thế giới ảo mà thôi, bồ hồi hộp làm cái gì?” tuy nói là thế, nhưng tay cô đang cầm điện thoại cũng khẽ run, “Bồ nói Trường Kiếm Tận Thiên thắng hay thua?”
Thiên Thiên cười lạnh: “Lấy 4 địch 1 vậy mà còn thua thì phái Tuyết Sơn từ nay có thể rời khỏi giang hồ.”
“Trường Kiếm Tận Thiên thật đáng thương.”
Thiên Thiên cố gắng nhẹ nhàng: “Mình sẽ nhớ đi nhặt xác anh ta, để tránh anh ta phơi thây đầu đường.”
“Thiên Thiên, bồ thật quá biến thái!” dù là đứng về phe Thiên Thiên nhưng Lâm Hi cũng nhịn không được cảm thán.
“Chờ anh ấy rơi xuống cấp bậc bằng mình, mình sẽ không sợ anh ấy ức hiếp nữa.” Thiên Thiên ra vẻ bình tĩnh.
Lâm Hi không thể nhịn được nữa, “Mình không quen biết bồ!”
Thiên Thiên thè lưỡi.
Lúc này trên đỉnh Tuyết Sơn sắp xảy ra một hồi sinh tử ẩu đả.
Thiên Thiên đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính thì cửa phòng ngủ bị gõ mạnh, là má Diêu nửa đêm dậy đi toilet: “Diêu Thiên Thiên, con còn chưa ngủ, ngày mai khỏi đi làm à?”
Nếu tiếp tục kêu gào sợ là hàng xóm đều bị bà đánh thức hết.
Thiên Thiên thở dài: “Ngủ, ngủ đây.”
Cô vội vàng tắt đèn, vì tạo hiệu ứng hắc ám, cô lấy một quyển tạp chí che trên màn hình, nghe được tiếng bước chân rời khỏi của má Diêu cô mới lấy tạp chí ra. Chỉ mới liếc mắt một cái, cô liền hối hận muốn khóc.
Ngay lúc cô ứng phó má Diêu trong vài phút này, cô đã bỏ lỡ cảnh tượng quyết đấu đặc sắc nhất, tuyệt vọng nhìn Trường Kiếm Tận Thiên ra sức phản kích bị bảo kiếm của 4 người đồng thời chém trúng, lung lay sắp ngã, lại chống đỡ thêm mấy chiêu rốt cuộc ngã xuống.
Thiên Thiên tiến lên, lại chưa kịp nắm lấy một góc áo của anh thì xác chết của Trường Kiếm Tận Thiên lại biến mất trước mặt cô.
Lồng ngực cô ngạt thở, tim đau nhức như bị một cổ xe ngựa nghiền nát.
Sinh li tử biệt, vĩnh viễn không gặp, đau khổ nhất của cuộc đời cùng lắm cũng chỉ thế này thôi.
Trước mắt một mảnh mơ hồ.
Trong đầu cô như một đoạn phim quay ngược về lúc hai người mới quen biết từng cảnh một, từ thù sâu như biển đến quen biết hiểu nhau, đến sống chết cùng nhau.
Cô si ngốc ngồi vừa nghĩ vừa cười ngây ngô, trên má còn ướt một hàng nước mắt.
Ngay sau đó gương mặt cười như không cười của Thẩm Hạo hiện lên trong óc, cô rốt cuộc trở về thực tại.
Cô nín khóc, bật cười, vô cùng vui mừng.
May mắn, may mắn đây chỉ là trò chơi.
Cô không phạm sai lầm lớn như vậy.
Cô không do dự nữa mà liền nhắn tin cho Trường Kiếm Tận Thiên: “Chúng ta thành thân!”
Trường Kiếm Tận Thiên vui sướng ngất ngây: “Chừng nào?”
“Lập tức, ngay lập tức!”
“Em muốn gả cho anh gấp tới vậy sao?” lúc này mà Trường Kiếm Tận Thiên còn không quên trêu chọc cô.
Thiên Thiên vốn dĩ không quan tâm sự giễu cợt trong lời nói của anh, trong lòng cô chỉ có cảm giác tìm lại thứ đã đánh mất: “Em đến chỗ đăng kí chờ anh.”
Cô cười đến mị đôi mắt, thậm chí thiếu chút là cất giọng hát.
Thủ tục kết hôn rất đơn giản, buổi lễ nhanh chóng kết thúc.
Thiên Thiên chìm đắm trong vui sướng, Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan gửi tin: “Ha ha, chủ ý của anh thật không tệ, Tâm Hữu Thiên Thiên Kết quả thật mắc lừa.”
“!!!!”
“A, sao lại là cô?”
“Sao lại không thể là tôi?”
“Trời ạ!”
Dịu dàng mới nãy lập tức biến mất không còn manh giáp, Trường Kiếm Tận Thiên và Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan lại liên hợp lừa cô.
Thiên Thiên giận tím mặt: “Thẩm Hạo, tôi muốn ly hôn!” Cô phẫn nộ offline.
Chỉ còn lại Trường Kiếm Tận Thiên và Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan ở lại oán trách nhau.
“Sao ngươi lại nhắn tin cho Thiên Thiên?”
“Ai bảo hai người dựa gần như vậy, tôi không cẩn thận bấm nhầm.”
“!!!!!”
Trong một khoảng thời gian dài, Thiên Thiên rất xa cách Thẩm Hạo.
Thẩm Hạo suốt ngày mặt ủ mày ê, ngay cả Diệp Tử cũng nhìn không nổi phải gọi Thiên Thiên vào phòng làm việc hỏi vài câu.
“Em giận Thẩm Hạo náo loạn lâu vậy còn chưa nguôi giận?”
Thiên Thiên chớp mắt, gật gật đầu, lại lắc đầu.
Diệp Tử cười: “Rốt cuộc em nói phải hay là không?”
“Chị Diệp Tử, chị đừng quan tâm.” Thiên Thiên nắm vạt áo ánh mắt không tự nhiên.
“Sao lại không quan tâm? Thiên Thiên, em xem phần đơn báo giá này.” Diệp Tử chỉ vào trong tập văn kiện nói.
Thiên Thiên nhìn một cái, nhất thời mặt đỏ tai hồng. đây là một cái đơn báo giá quá nhiều chỗ sai, thuế trước thuế sau đều đảo lộn, số lẻ sai, dù lúc cô mới vừa vào công ty cũng chưa từng phạm qua sai lầm cấp thấp như vậy. cô chậm chạp nói: “Thật xin lỗi, chị Diệp Tử, em sẽ lập tức làm lại.”
“Thiên Thiên, em ngồi xuống.” Diệp Tử mím môi, “Chị không phải đang trách em, chị chỉ hy vọng em có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề giữa em và Thẩm Hạo, không nên để chuyện riêng ảnh hưởng công việc.”
Cô tỏ vẻ chiếu cố Thiên Thiên, giọng điệu lại dịu dàng, cho dù là thế, nhưng Thiên Thiên vẫn không dám ngẩng đầu đối diện cô: “Chuyện em với Thẩm Hạo chị có biết một hai điều, bây giờ em trong lòng có gút mắc nên còn đang quá tức giận. nhưng em nên tĩnh tâm lại cân nhắc kĩ lưỡng, thật ra Thẩm Hạo cũng không phạm sai lầm lớn gì, em nên để hai người vui vẻ trỏ lại.”
Trên thật tế, Diệp Tử chẳng hề xứng chức điều giải viên, nhưng bởi vì Thiên Thiên luôn nghe lời cô nên Thẩm Hạo mới nhờ cô đi hòa giải.
Môi Thiên Thiên giật giật, nhưng cô không lên tiếng. Thật ra cô đã sớm nguôi giận, nhưng tạm thời còn chưa tìm được cái thang để thuận thế leo xuống.
“Chị Diệp Tử, em biết xử lý, chị đừng lo lắng.”
“Hi vọng như thế.” Bên môi cô hiện ý cười.
“Vậy em đi làm việc đây.”
“Ừ.”
Nhưng không bao lâu sau, Diệp Tử liền vội vàng gọi điện thoại nội bộ cho Thiên Thiên: “Trang bị công ty bán cho Không Thụy có vấn đề, em lập tức điều tra tài liệu liên quan, đi Nam Kinh với chị.”
“Dạ, chị Diệp Tử.”
Thiên Thiên liền nhanh chóng tìm được đơn báo giá, hợp đồng, tư liệu giới thiệu trang bị mà Diệp Tử cần, dùng bản sao gửi đến hộp thư của Diệp Tử.
Sau khi làm xong cô liền nhận được thông báo của bộ hành chính: “Xe đã ở dưới lầu, sẵn sàng xuất phát.”
Bộ hành chính phái tài xế lâu năm của công ty là bác Văn chở hai người đi, ông chở hai người về nhà