Tôi chạy vào bếp nấu nướng mấy món cho bố mẹ tôi để cho 3 người kia ngồi tâm sự. May mà hôm nay chị Hiền thổi nhiều cơm nên không phải cắm thêm cơm, thấy trong tủ còn ít trứng gà, quả đỗ và thịt bò nên tôi rán trứng gà, còn quả đỗ với thịt bò tôi cho vào xào. Vừa nãy vẫn còn canh mồng tơi với thịt vịt quay. Bữa ăn cứ phải gọi là như ở khách sạn 5 sao.
- Kíng cong… Kíng cong. – Tiếng chuông cửa lại vang lên, lần này tôi đang ở dưới bếp xào thịt bò nên người mở cửa là chị Hiền. Ngồi dưới bếp tôi chỉ nghe loáng thoáng giọng của ang L với Mai. Thôi, xong tôi rồi, tôi không muốn bố mẹ tôi biết là tôi nằm viện, giờ anh L đến tính sao đây. Nhanh như cắt, tôi rút điện thoại ra nhắn tin cho anh L. “Đừng bảo với bố mẹ em là em nằm viện, bố mẹ em mới về, em không muốn bố mẹ em lo lắng”
Ngay lập tức tôi nhận được tin nhắn trả lời từ anh L. “Ừh, anh biết rồi”. Đúng là thể loại suốt ngày cầm điện thoại nhắn tin với gái có khác, vừa gửi tin nhắn đã rep lại ngay. Mỗi ngày cứ nhắn tin với 2 3 em, có khi nhắn nhầm em này thành em khác ý. Bảo sao giờ mà vẫn ế vợ. Haizzz
- Em chào anh ạ. – Tôi nấu xong thì ra ngoài phòng khách.
- Ừh, chào cu. – Anh L trả lời.
- Em lớn thế này còn gọi em là cu. Mà anh với Mai sang đây có việc gì thế ạ.
- Sang chơi không được à?
- Thế thì anh với Mai xuống ăn cơm, bố mẹ xuống ăn cơm ạ.
- Ừh, 2 cháu xuống ăn cơm với nhà bác cho vui.
- Thôi, 2 bác ăn đi, cháu mới ăn xong ạ.
- Thế cháu ngồi chơi với thằng Kún với cái Bông nhé.
- Vâng ạ.
Bố mẹ tôi xuống bếp ăn cơm để lại phòng khách lũ trẻ thơ này. Chị Hiền lại tiếp tục công việc của mìng là cắm đầu vào cái tivi. Anh L thì đưa ánh mắt của mình về phía chị Thúy mà nhìn không chớp mắt. Thấy thế tôi tiện tay véo tai ông ý sách lên.
- Em bảo anh thế nào rồi?
- Á, Đau anh, để anh ngắm chút không được à?
- Không…
- Ngắm cái gì thế? – Chị Hiền quay ra nhìn với ánh mắt “Con nai vàng ngơ ngác…”
- Không cò gì đâu chị, chị xem phim đi.
- Ừh.
- Em đã bảo rồi, đừng có mà mơ tưởng đến chị em, muốn tán chị em phải bước qua xác em hiểu chưa. – Tôi thì thầm vào tai anh L.
- Nhưng…
- Không nhưng nhị gì hết, cấm có ý đồ tán chị em dưới mọi hình thức.
- Ều, anh biết rồi.
Thấy mặt anh L ỉu xìu như bánh đa ngâm nước với diễn biến cuộc trò chuyện giữa tôi và anh L thì Mai phì cười.
- Cười cái gì mà cười. – Anh L nói.
- Nhìn thái độ của anh em buồn cười quá, không nhịn được, hihi.
- Tao cấm mày cười, cười nữa là tý đi bộ về nghe chưa.
- Thôi, em không cười nữa, hihi.
- Mà vết thương của mày sao rồi.
- Em không sao, chỉ bị thương nhẹ ngoài da thôi.
- Mà làm sao mà mày phải nằm viện thế???
- Mọi chuyện là thế này ạ… – Tôi kể cho anh L nghe toàn bộ sự việc đã xảy ra.
Chap 51
- Mày ngu đéo chịu được. – Anh L nghe xong thì chửi tôi.
- Em làm gì sai nào. – Tôi cãi.
- Cái ngu đầu tiên của mày là quá nóng tính, nếu lúc đó mày gọi cầu cứu người đi đường thì đã đéo phải nằm viện. Thứ 2 là mày quá bảo thủ và thiếu quyết đoán. Nếu mày nghe con bé Trang giải thích thì đã đéo sao. Đúng là ngu hết phần của bọn khác.
- Thì cứ coi như là em ngu đi, giờ có cách gì để giải quyết vụ này không anh, anh có nhiều kinh nhiệm trong việc này thì tư vấn cho em đi.
- Bây giờ chỉ còn cách phải đi tìm con bé Trang xong mày giải thích cho nó nghe thôi. Nếu con bé không nghe thì tao chịu.
- Anh T đi tìm từ lúc chiều tới giờ chẳng thấy đâu, lòng em đang nóng như lửa đốt đây.
- Ai bảo mày ngu.
- Nói chuyện với anh thì em thà nói chuyện với 2 cái đầu gối mình con hơn.
- Thế cậu qua nhà Trang chưa? – Mai bất ngờ lên tiếng sau một hồi nghe tôi kể chuyện.
- Ờ nhỉ, lúc chiều qua không thấy, biết đâu giờ thấy thì sao. Anh L đèo em đi qua nhà Trang phát được không?
- Ừh, mày lên thay bộ quần áo khác đi, nhìn mày như thằng mọi ý.
- Không sao, ra lấy xe nhanh đi anh.
- Rồi rồi, cứ bình tĩnh.
Anh L ra lấy xe rồi đèo tôi qua nhà Trang, có ánh đèn sáng tức là có người trong nhà. Nhanh như cắt, tôi chạy vào bấm chuông. Khoảng 2 phút sau thì mẹ Trang ra mở cửa.
- Có chuyện gì thế Kún.
- Cho con hỏi Trang có nhà không ạ.
- À, Con bé hôm nay bay vào Sài Gòn.
- HẢ, CÁI GÌ Ạ? TRANG VÀO SÀI GÒN Ạ, THẾ CÒN CHUYỆN HỌC HÀNH THÌ SAO Ạ? – Tôi hoảng hốt khi nghe tin Trang bay, những lời nói trong tin nhắn tôi chỉ nghĩ là Trang chỉ thử tôi thôi, ai ngờ đó lại là sự thật. Đời đúng là không như mơ.
- Con bé không báo cho con à, ông bà nội Trang bảo cho con bé vào trong đó để tiện chăm sóc cho con bé nên 2 bác cũng không là gì được. Sáng nay nó bảo đi tạm biệt con rồi mà không nói cho con biết à?
- Dạ có nhưng con chỉ tưởng là Trang nói đùa, nhưng ai ngờ…
- Bác xin lỗi, bác không thể làm trái lời được.
- Vâng, cháu hiểu ạ. Mà Trang bay chưa ạ.
- Bác không biết, nhưng 9h thì nó bay, giờ mới 8 giờ chắc nó chưa bay đâu.
- Cám ơn bác.
Vừa nói xong thì tôi chạy nhanh như bay ra chỗ anh L bảo anh ý đèo qua sân bay để chào tạm biệt Trang. Để yêu Trang tôi đã từ bỏ hết cái gọi là sĩ diện rồi thì phải. Tình trạng tôi phải gọi là trên cả tồi tệ mà vẫn ra được sân bay. Tôi đã làm xấu hình ảnh người Việt khi trong tình trạng quần đùa áo cộng, chân đi tổ ong, tóc tai thì bết bền bệt, trên người có tý mùi (Mùi mồ hôi ra áo nhé, mấy thím đừng nghĩ linh tinh) mà ra sân bay. Đã thế rồi mà số tôi còn lại đen. Đi được nửa đường thì anh L ghé vào đổ xăng khi kim xăng sát vạch E rồi. Vào quán thì hết xăng, đen đếu chịu được. Thế là phải bắt taxi tới, tiền taxi còn phải vay anh L nữa chứ. Nhục đếu chịu được.
Tôi tới sân bay Nội Bài vào lúc 8h45. Vẫn còn 15 phút để tìm Trang. Tôi chạy xung quanh các cửa để tìm vị trí của Trang trong ánh mắt của mọi người xung quanh. Và rồi trời cũng không phụ lòng người tốt, cuối cùng tôi cũng đã nhìn thấy Trang, đi bên cạnh Trang là bố Trang và cái người đi xe Ps trong sinh nhật chị Thúy.
- TRANG… Đợi đã. – Tôi hét lên khi thấy Trang.
- Sao con lại đến đây? – Bố Trang hỏi.
- Dạ, con chào bác, phùphù – Tôi vừa nói vừa thở.
- Mấy đứa nói chuyện, bác ra ngoài này phát.
- Anh đến đây làm gì? – Trang nói mặt lạnh tanh như tiền.
- Em đừng đi có được không, anh xin lỗi.
- Xin lỗi, hứ… Anh tưởng anh làm cái gì xong xin lỗi là xong à, bao nhiêu niềm tin, bao nhiêu hi vọng tôi đặt cược hết vào anh, vậy mà anh cho tôi cái gì? SỰ PHẢN BỘI… Con trai ai cũng vậy mà thôi.
- Em à, anh xin lỗi, thật sự xin lỗi, hãy tha thứ cho anh. – Thật sự thì tôi đã qùy xuống trước mặt Trang để mong Trang tha thứ trước bao nhiêu ánh mắt của mọi người xung quanh. Lần đầu tiên tôi qùy gối trước người khác mà không phải là bố mẹ mình.
- Anh làm cái quái gì vậy, đứng lên đi, người ta nhìn kìa.
- Anh thật sự mong muốn em tha thứ cho anh. Anh sai rồi.
- Em…
Trang chưa nói hết câu thì tôi ăn ngay một vô ảnh cước của thằng ôn Ps.
- Mày đéo đủ tư cách để yêu em tao. Cút.
- Trang, anh thật sự xin lỗi, hãy… – Tôi tiế