- NÀY…
Khi Linh đưa đầu ra thì tôi đội cho Linh cái mũ bảo hiểm để cho mấy đứa con trai đang nhìn tôi phải chết vì GATO.
- Đội xong mũ rồi thì lên xe đi, còn đợi gì nữa?
- À Ừ. – Có vẻ Linh hơi ngạc nhiên về hành động của tôi.
- Giờ về nhà hay đi đâu? – Tôi hỏi.
- Về nhà chứ còn đi đâu. Hôm nay nhà tớ có việc.
- Rồi rồi. Hôm nay có được ăn ké cơm không vậy? – Tôi hỏi Linh vì hôm trước qua nhà Linh chơi mà thằng em Linh cứ bắt tôi ở lại ăn cơm. Đến khổ..
- Cái này phải hỏi ý kiến thằng An nhé.
- ỀU, Chán thế, cứ tưởng lại được ăn cơm ké.
- Mơ đi cưng.
- Haizz…
Đoạn đường từ trường Linh về nhà Linh khá xa, khoảng hơn chục cây một tý nên Linh toàn đi xe bus đi học. Chính vì có vụ xe bus mà tôi mới quen Linh chứ. Không biết quen Linh là điều tốt hay xấu đây. Về đến nhà Linh thì đã 11h30, thấy nhiều xe trước cửa nhà thì tôi hỏi Linh.
- Sao có nhiều xe trước cửa nhà thế.
- Cậu cứ phóng xe vào đi, hôm nay là giỗ cụ tớ, bố mẹ tớ bảo gọi cậu xuống ăn cơm.
- HẢ? Con Lợn Gợi Tình? Sao không nói gì với tớ vậy?
- Thì…
- A, anh Kún, mẹ ơi anh Kún với chị Linh về rồi. – Đang định đánh bài chuồn thì bị thằng An (Em Linh) phát hiện.
- Linh, sao không mời bạn vào nhà con? HA vào nhà đi cháu – Mẹ Linh nói giọng từ tốn.
- Dạ vâng ạ. – Quả này thì chết tôi rồi. Phải yết kiến các vị tiền bối nhà Linh, không khéo họ hiểu nhầm mối quan hệ giữa chúng tôi thì chết.
- Cậu vào nhà đi.
- Biết làm thế nào bây giờ, thôi thì tùy cơ ứng biến vậy
Tôi vào trong nhà Linh ngồi mà chả dám ho he câu gì. Sợ vãi cả linh hồn.
- Anh Kún chơi xếp hình với em đi. – Đang ngồi uống nước thì thằng An ra kêu tôi chơi trò xếp hình.
- Anh không biết xếp, cưng chơi với con Mic đi.
- Ứ ừ, em muốn anh xếp hình với em cơ. – Nó nhõng nhẽo.
- Rồi rồi, mang hình ra đây rồi anh em mình xếp.
- Hìhì, đây nè anh. Bây giờ thi xem ai xếp xong trước nhé. – An đưa tôi cái tấm xếp hình (Các thìm đừng hiểu xếp hình theo nghĩ khác nhé. Đây là trò chơi xếp hình )
- Ok, hai, ba, Let Go. – Tôi với thằng An bắt đầu xếp hình. Mà công nhận là nó có kinh nhiệm trong việc xếp hình quá. Kết quả là tôi thua một cách thảm hại không thể tả được. Lần sau nhất quyết không xếp hình với thằng này.
- Anh thua rồi, cưng chơi đi, để anh xuống bếp phụ chị Linh.
- Ứ ừ, em muốn anh ở đây chơi với em cơ.
- Ngoan đi, tý anh mua kem cho.
- Oh yeah! Hoan hô anh Kún.
- Cưng ngồi ngoan nhé, anh đi đây.
- Vâng ạ.
Tôi đi xuống bếp giúp đỡ các cô dì chú bác việc làm cỗ. Mà em khuyên các thím nào có gấu mà đến nhà gấu ăn cơm thì cứ đến thật sớm vào. Đến sớm ngồi chém gió với bố gấu xong vào giúp mẹ gấu làm cơm là kiểu gì cũng lấy được điểm trong mắt họ.
- Cháu là người yêu cái Linh à? – Một bác hỏi tôi.
- Dạ không ạ. Chúng cháu là bạn thôi.
- Thế à, từ bé đến lớn bác chưa bao giờ thấy Linh dắt bạn trai về nhà chơi cả. Cháu là người đầu tiên đấy.
- Dạ…
- Mà công nhận cháu ga- lang thật, chẳng bù cho thằng con bác, suốt ngày cắm đầu vào cái máy tính.
- Dạ…
Tiếp theo là một màn hỏi cung tôi như kiểu công ai hỏi phạm nhân ý. Giờ nghĩ là còn dựng hết cả tóc gáy: (
Chap 54:
Tôi giúp Linh dọn cơm nên nhà trên để mời các cô dì chú bác trong ánh mắt nhìn tôi như kiểu sinh vật lạ ý. Biết thế tối qua k nhận lời đón Linh còn hơn. Ngại đếu chị được.
- Cháu ra đây chú hỏi. – Một chú vẫy tay tôi.
- Dạ, cháu nghe ạ.
- Ngồi uống nước đi cháu, có hút thuốc không?
- Dạ, cháu không ạ.
- Thế cháu tên gì?
- Cháu tên HA. Bạn của Linh ạ.
- Chúng mày yêu nhau lâu chưa?
- Chú cứ thích nói đùa, cháu với Linh chỉ là bạn bè bình thường thôi.
- Thế mà chú cứ tưởng…
- Mấy chú cháu xuống ngồi ăn cơm. – Mẹ Linh mời mọi người xuống ăn cơm đã vô tình vất cho tôi một cái phao cứu sinh.
- Vâng…
- Dạ. – Tôi đành phải lẽo thẽo ngồi xuống ăn cơm mà trong lòng cảm thấy ngại ngại kiểu gì ý. Đây phải giỗ của người thân mình mà vác cái mặt mo đến ăn cơm. Đã thế còn không có tý lễ để đặt lên cái ban thờ…
- Cháu uống được bia không?
- Cháu uống được chút chút ạ.
- Thế làm cốc nhé.
- Vâng ạ.
Thành thật mà nói thì bia rượu đối với tôi là chuyện nhỏ nhưng ngồi đây phơi mặt ra ăn cỗ mới là chuyện lớn.
- Tự nhiên đi cháu. – Bố Linh nói.
- Vâng.
- Ăn miếng thịt gà này đi, gà nhà nuôi lên ngon lắm. – Linh gắp cho tôi miếng thịt gà.
- Cám ơn.
- Thôi, Chúc sức khoẻ các cô gì chú bác. Chúng ta cạn cốc phát. – Bố Linh nói.
Sau đó là màn đánh bay két bia của gia đình nhà Linh. Phải công nhận là nhà Linh toàn cao thủ. Tôi phải cố gắng lắm mới trụ được đến tận cuối cuộc chơi.
- Thằng này thế mà khá. – bố Linh khen.
- Dạ, cháu cũng bình thường thôi ạ.
- Thế là giỏi rồi.
- À, Cháu không biết hôm nay là nhà ta có giỗ lên cháu không kịp chuẩn bị gì, cháu xin lỗi ạ. Đây là cháu có ít tấm lòng gửi biếu coi như là góp giỗ ạ. – Tôi cầm trong ví ra tờ 500k đưa cho bố Linh mà lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa. May là hôm qua anh L mới giả lương.
- Thôi cháu, cháu đến đây với gia đình bác là vui lắm rồi. Không cần thế đâu.
- Thế sao được ạ. Bác cầm cho cháu vui lòng.
- Thế thì bác cám ơn nhé…
- Dạ, không có gì đâu ạ.
Mà cho em thắc mắc tý. Tại sao người Việt Nam khi được người ta cho tiền dù muốn nhận mà cứ phải từ chối mà trong lòng muốn nhận lắm nhỉ. Đấy theo em là những con người sống giả tạo. Chứ em mà được ai cho tiền là em nhận luôn, không phải từ chối gì cả.
- Cậu kiếm tớ chỗ nào ngủ được không? Hình như tớ say rồi. – Tôi hỏi Linh.
- Hay cậu vào phòng tớ ngủ đi.
- Ừh.
Thế là tôi vào phòng Linh ngủ. Phòng Linh thì rất là đậm chất con
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹151617›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
gái, tường sơn màu hồng, trên tường thì toàn là hình ảnh nhân vật hoạt hình trong truyện phù thủy mặt trăng, và doreamon. Mà phải công nhận là phòng con gái có mùi đặc trưng riêng thì phải. Cái mùi rất quyến rũ mà không phải mùi nước hoa. Tôi tiến tới chiếc giường của Linh để tìm kiếm một giấc ngủ thật ngon lành.
- Nhanh đi anh…
- Từ từ… Anh sắp ra rồi.
- Vậy thì nhanh đi, em cũng sắp ra rồi.
- Anh ra rồi.
- Em cũng ra rồi.
Trong giấc mơ thì kí ức của tôi với Trang ùa về. Kí ức về việc chúng tôi giải thi một bài toán mà không ai chịu nhường ai, và kết quả là chúng tôi hoà. (Các thím cứ suy nghĩ linh tinh: 3)
Đang ngủ phiêu thì cảm thấy có cái quái gì đang đặt lên phần eo của mình. Tôi từ từ mở mắt ra thì thấy 1 cánh tay người đang ôm người tôi. Vâng, không ai khác vào đây được, đó chính là tay của thằng An. Không thể nào sai được. Thằng này còn bé mà đã có ý đồ thả dê anh rồi à, phen này nhất định anh sẽ cho mày một bài học.
Tôi từ gỡ bàn tay nó ra thật nhẹ nhàng để không đánh thức nó, rồi từ từ tôi kéo cái quần đùi rộng như cái thùng phi của nó ra để bắt đầu h