- Đi đâu đây?
- Đi mua cháo cho bạn em bị ốm đang nằm trong phòng y tế ạ.
- Anh có biết đây là trường học hay không mà muốn ra thì ra muốn vào thì vào. – Nghe cái giọng hống hách chỉ muốn tặng ngay nó một “TẢ XUNG HỮU ĐỘT” vào mồm thôi.
- Thôi thì em đang có việc, anh cho em ra với.
- Muốn ra thì đưa đây. – Thằng ôn này vừa nói vừa chìa tay ra.
- Đưa gì hả anh?
- Mày ngu bẩm sinh hay ngu có đào tạo thế? Đưa tiền đây thì tao cho ra ngoài. – Đm nhà nó. Ngay cả trong trường học cũng có lạm dụng chức vụ thế này thì Việt Nam bao giờ mới khá nên được. Haizz. Dù không muốn nhưng tôi vẫn phải rút ví ra đưa cho thằng ôn đấy 10k. Tuy không phải số tiền lớn nhưng tôi cảm thấy cay cú lắm, thù nãy nhất định sẽ trả.
- Tốt, giờ chú em lượn đi cho nước nó trong.
Sau câu nói của thằng ôn kia thì tôi chạy ra ngoài trường mua cho Ngọc một hộp cháo gà. Sau khi mua xong thì tôi phóng thẳng vào
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹161718›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
phòng y tế.
- Mày ngồi dậy ăn cháo.
- Cám ơn mày.
- Thôi, để đấy tao đút cho.
- Thôi, tao tự làm được.
- Tao bảo mà cứ ngồi yên đi.
Tôi ngồi đút cháo cho Ngọc mà Ngọc chẳng dám ho he câu gì, chỉ ngoan ngoãn ăn hết hộp cháo.
- Rồi, mày nằm nghỉ đi.
- Cám ơn mày.
- Ơn nghĩ cái đéo gì, tao nợ mày một lời xin lỗi.
- Người cần xin lỗi là tao, đáng ra ngày xưa tao không nên…
- Thôi, mọi chuyện qua rồi, giờ mày nghỉ đi, đừng suy nghĩ linh tinh nữa.
- Ừh, vậy tao nghỉ chút đây.
Sau khi Ngọc nằm nghỉ thì tôi chạy ra hỏi cô y tá.
- Bạn ấy có sao không cô?
- Không sao đâu, chỉ là đuối sức do đói quá thôi, nằm nghỉ một lúc là khoẻ giờ.
- Vâng, cám ơn cô ạ.
- Không có gì, đây là nghĩa vụ của cô mà.
Tôi chào cô y tá rồi đi thẳng lên lớp. Tiết đầu chủ nhiệm lên không dám bùng, nếu là tiết mấy môn phụ thì xác cmn định là chỗ tôi sẽ không có bóng dáng đẹp trai của ai đó nữa.
- Em thưa cô, em vào lớp ạ.
- Anh đi đâu mà giờ này mới lên hả? Cậu có biết là vì anh mà lớp bị trừ điểm thi đua không? – Bệnh thành tích vcc.
- Ơ, em đưa bạn Ngọc xuống phòng y tế ạ, bạn ý bị ốm.
- Thôi được rồi, vào lớp nhanh.
- Vâng ạ.
Tôi bước vào lớp trong ánh mắt ngưỡm mộ của bọn con gái, và vô số ánh mắt gato của mấy thằng con trai.
- Ê cu, thế nào rồi. – Vừa đặt được cái bàn toạ xuống ghế là thằng ôn Hoàng hỏi ngay.
- Thế nào là thế nào?
- Đm, mày ngu bẩm sinh hay ngu có đào tạo thế? Nhỏ Ngọc thế nào rồi?
- Mệt vì đói, tao mới mua cháo cho ăn rồi, giờ đang ngủ dưới phòng y tế.
- Đm, sướng vờ lờ, tao cũng muốn ngủ.
- Ra đây tao đập cho một trận rồi xuống phòng ý tế ngủ.
- Ấy, em đùa thôi mà, làm gì mà căng.
- 2 anh kia mất trật tự, đứng lên cho tôi. – Vâng, cô chủ nhiệm nhắm thẳng vào gương mặt đẹp dzai của tôi và bộ mặt Chí Phèo của thằng Hoàng mà nói.
- Đậu má, Đen vờ lờ. – Tôi lẩm bẩm.
- Anh HA, Anh nói gì thế?
- Dạ, em có nói gì đâu, tai cố thế nào chứ. – Vâng, rất học sinh, phải chối bằng được.
- Anh giỏi, ra ngoài đứng cho tôi, về nhà làm bản tường trình lấy chữ kí phụ huynh.
- Em có làm gì đâu? – Tôi cãi lại.
- Mất trật tự trong giờ, vô lễ với giáo viên.
- Haizzz. – Thôi thì phải chấp nhận số phận quá nhọ của mình thôi. Trong lớp học luôn luôn có 2 quy định. Một là “giáo viên luôn đúng”, hai là “nếu sai đem lại điều một”. Xã hội thật là bất công, “ông trời ơi! Con muốn học cô giáo Thảo”
Sau câu nói như sét đánh của cô chủ nhiệm thì thì tôi đành phải ngậm ngùi ra đi trong sự tiếc thương của gia đình (em đùa thôi). Đời quả là bất công mà, người tốt sao lại khổ như vậy. haizz
Mà suy đi tính lại thì tất cả đều là do thằng cờ hó Hoàng, nếu nó không bắt chuyện với tôi thì tôi đâu bị đuổi ra khỏi lớp, đm con chó, tý bố cắt giống của mày.
Thôi thì đuổi cũng đã đuổi rồi, giờ xin vào lớp thì chắc đéo gì đã được vào. Thôi thì cứ xuống phòng ý tế ngồi điều hoà cho nó mát, nhân tiện ngồi chém gió với cô y tá “BÀ TƯNG” luôn.
- Sao giờ này không học mà xuống đây làm gì?
- Em cảm thấy hơi đau đầu nên xuống nghỉ lúc. – Phải chém gió không thì bảo là bị đuổi ra khỏi lớp thì nhục, quá nhục.
- Đau đoạn nào thế?
- Ở 2 bên thái dương ạ.
- Em đau lâu chưa?
- Tiền sử có bệnh gì không?
- Em thì khoẻ từ bé, chỉ mắc mỗi bệng giang mai. (Em đùa thôi)
- Em nói thật hay đùa thế?
- Cô nghĩ em nói thật. (Ngày xưa hay trốn tiết xuống đây nên nói chuyện với cô y tá rất chi là bá đạo)
- Sao, hôm nay lại trốn tiết à? Lần này cô không bao che cho đâu.
- Ặc, sao cô cứ nghĩ em như thế, chẳng qua là cô chủ nhiệm cho em ra ngoài thôi, hìhì.
- Thôi đi ông tướng, bị đuổi ra khỏi lớp thì cứ nhận đi, cứ phải lý do lý chấu. Mà cái bạn kia lớp em à?
- Vâng. Mới chuyển về cô ạ, ngồi cạnh em luôn.
- Thế còn con bé Trang đâu?
- Chuyển trường rồi chị ơi. Haizz. – Tôi nói giọng chán nản.
- …
- Không nói chuyện này nữa, hôm nay cô có gì ngon cho em ăn với?
- Em nghĩ đây là phòng y tế hay cái căng tin?
- Cái căng tin free, à em nhầm, phòng y tế.
- Giỏi. Lên lớp nhanh không tôi báo giám thị giờ.
- Ều.
- Có lên không?
- Lên thì lên, làm gì mà căng. À mà không được, em ở đây để nói cho cô một tin vui, cô có muốn nghe không?
- Có gì nói nhanh đi.
- Trưa nay cô có rảnh không?
- Có, làm sao?
- Em định mời cô đi ăn trưa, coi như là em cám ơn thời gian qua cô đã nhiệt tình bao che cho em trốn tiết ạ.
- Thôi khỏi, sợ ăn xong lại vô bệnh viện nằm thì khổ.
- Có cái anh đẹp dzai hôm nọ đi với em ý, cô có đi không?
- Hả, thật hả, có, có, có đi. – Vừa nghe có zai đẹp là đồng ý ngay.
- Thế thì cho em yên vị dưới này nhé. Hìhì.
- Được rồi. Vào giường nằm đi, không giám thị đi qua thì chết.
- Vâng ạ, cám ơn cô.
- Mà nhìn con bé này cũng xinh đấy chứ.
- Xinh thì cũng xinh, nhưng sao xinh bằng cô.
- Thôi đi ông tướng. Nghỉ hè năm nay có gì hay kể cô nghe nào.
- Em chẳng có gì hay, toàn chuyện buồn thôi.
- Buồn thì cứ kể đi.
Tình hình là tôi kể chuyện của tôi cho cô y tá biết, nghe xong cô cũng buồn cho tôi, thôi thì hãy học cách chấp nhận sự thật.
- Trang là ai vậy? – Đúng lúc này Ngọc tỉnh dậy.
- Hả, sao hỏi thế? – Tôi hơi ngạc nhiên.
- Thì tao tỉnh từ vừa nãy, nghe toàn bộ câu chuyện của mày rồi.
- Đậu..
- Nói cho tao xem Trang là đứa nào mà khiến mày buồn như vậy.
- Một người bạn thôi, mày bận tâm làm gì, nghỉ đi, tao hơi mệt nên ngủ đây.
- Mày đi học hay đi chơi vậy?
- Tao mệt thì tao ngủ, ai cấm được tao.
- Hết thuốc chữa.
- Kệ tao, liên quan đến tiền ăn sáng của mày không?
- Chẳng kệ mày.
- Có công chăm sóc người ốm mà đến khi người ốm khoẻ lại thế này đây. Haizz.
- Ngày xưa đứa nào ốm bắt tao đi bộ giữa trưa mua kẹo nhỉ, mua xong thì chẳng có một câu cảm ơn.
- Ngày ấy khác, bây giờ khác.
Tôi chẳng thèm nói câu gì nữa mà giả vờ ngủ, mà hình như hôm qua thiếu ngủ nên bây giờ giả vờ ngủ một lúc thành ngủ cmn thật.