Đọc Truyện Hồi Ức Mang Tên Em Subinleo Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Insane

Đọc Truyện Hồi Ức Mang Tên Em Subinleo Full (xem 5795)

Đọc Truyện Hồi Ức Mang Tên Em Subinleo Full

hai hộp thịt bò tươi hôm qua mua ở siêu thị, vài cái bánh bao nhỏ và vô tình hôm qua bé Linh lấy cái kẹo gì ấy giống trong phim khi người ta cấm trại thì xiêng vào cây mà nướng lửa và cũng không thiếu hộp bò khô của tôi.
Vậy là chúng tôi có thứ để ăn qua cơn đói, Lan và bé Linh xỏ xiêng nữa miếng thịt bò vào canh cây khô rồi nướng chúng trên lửa, Vy và Lam thì dùng mấy viên kẹo gì ấy cũng xỏ xiêng vào cây rồi cắm xung quanh lửa như trong phim còn tôi thì ngồi đó mà chọt chọt lửa rồi them cành cây khô vào để lửa không tắt, bốn người con gái dưới ánh lửa còn tôi có cái cảm giác bất an như thế nào ấy. Nhìn mỗi lúc gió càng mạnh những tấm bát có vẻ lung lay ở những chỗ mấu chốt giữ bạt.
- Anh ăn đi nè. – Lan đưa cho tôi một cây thịt bò xiêng nướng.
- Ừa, cảm ơn em.
Mấy cô nàng cứ vui đùa bên ánh lửa, với những miếng thị bò xiêng thơm nhưng có phần lạt vì không có gia vị, cùng với món kẹo nướng dai ngon. Vui chơi một lúc thì mấy em cũng tựa bên nhau mà ngủ, còn tôi chắc đêm nay phải thức trắng để canh những tấm bạt này, nữa đêm nó mà bay thì biết đường nào mà lần.


Tiếng gió cứ mỗi lúc lại rít qua những cái khe của vách núi tạo ra những tiếng hú ma mị, tiếng thác nước tuông xuống ầm ầm, tiếng con trùng cứ vang đâu đó trong đêm tối và tôi có thể nghe được rõ tiếng thở đều đều của mọi người.
Tôi có cảm giác như có ai đang theo dõi chúng tôi như lần trước khi tôi gặp ma ở gần nhà, nghĩ đến ấy tôi bất giác lạnh sống lưng, cái thứ tôi thấy ở rừng cây lúc nãy làm tôi suy nghĩ khá nhiều, có thể là gió hay một con vật nào đó nếu là con vật thì vô cùng nguy hiểm, không biết trong rừng này có cọp beo gì không nữa. Nhưng thứ tôi hơi lo là tia sáng giống như hai ánh mắt đang nhìn và khi chuẩn bị quay đi thì có cái gì đó màu trắng lướt qua.
Đôi lúc tôi cũng hơi lo sợ mỗi khi những dây leo giữ tấm bạt lung lây mạnh, mỗi lúc như vậy thì tôi phải đứng dậy mà dùng dao cắt thêm vài mẫu dây leo để buột thêm vào cho chắt chắn, chọt chọt cái bếp lửa tự tạo rồi thêm cành cây khô vào cho nó khỏi tắt, thì Lan cũng giật mình mà tỉnh giấc:
- Sao anh không ngủ đi?. – Lan ngước nhìn hỏi tôi, có thể vì tôi ra vô mãi làm em tỉnh giấc.
- Anh xin lỗi vì làm em thức giấc nhé.
- Không sao đâu anh, sao anh không ngủ đi hôm nay mệt mà.
- Em cứ ngủ đi, chút anh ngủ.
- Ừa.
Khi định nhắm mắt thì ánh lửa bỉ gió hay một thứ gì đó thổi mạnh làm nó cháy sang một bên, tôi thấy lạ đưa mắt nhìn qua cái khe giữa tắm bạt và vách núi thì chỉ có một màu đen của rừng đang nhìn tôi.
- Cái gì vậy anh?. – Lan lo lắng nhìn tôi, em sợ hãi nép sát vào người tôi hơn.
- Thôi không gì đâu em.
- Dạ, thôi ngủ đi anh
- Ừa.
Nghe lời em tôi cũng dựa vào vách mà nhắm mắt lại, em cũng dụi đầu vào lòng tôi rồi nằm yên. Đêm ơi, qua mau đi để tìm lại được con đường về. Rừng tối âm u, dễ sợ lắm.
Tôi thức giấc thì trời cũng đã tờ mờ sáng, dụi mắt nhìn những mấu dây leo thì chúng vẫn còn khá chắc chắn, ra bờ hồ rửa mặt rồi quay lại đánh thức mọi người, Lam với Lan thì dễ đánh thức, còn Vy với bé Linh thì ôi thôi rồi gọi mãi mà không chịu dậy, khi tôi dọa là bỏ lại thì hai cô bé mới chịu dậy mà để đi về.
Sáng sớm rừng có vẻ là khá lạnh, những giọt sương to tướng nằm lăn lóc trên những tán lá xanh, hơi sướng sớm làm cho khu rừng càng thêm ẩm ướt giống như rừng đã trải qua một cơn mưa rào. Chúng tôi rảo bước trên những cây cỏ xanh, đi được một khoảng thì chúng tôi cũng đến được con đường mòn, vậy là không bị lạc giống tối qua. Khi đến được con đường mòn, tôi quay đầu nhìn lại khu rừng và tự hỏi tại sao hôm qua nó muốn giữ chúng tôi lại chứ.
Qua con đường có những bờ ruộng vàng, lúc này những cành lúa ấy cùng nhau vươn mình rung vai cho vơi đi những giọt sương để đón những tia nắng ban mai, mặt trời cũng dần nhô lên từ dãy núi, thứ ánh sáng bình minh tươi sáng và lại một ngày mới bắt đầu và cũng bắt đầu một năm mới.
Về đến nhà bà thì bà ôm lấy bốn cô nàng mà khóc lóc vì lo, còn tôi thì bị bà trách đôi chút nhưng tôi hiểu là bà chỉ vì lo cho chúng tôi mà thôi. Tối qua trong khi chúng tôi ở trong rừng thì bà đứng ngồi không yên, thậm chí nửa đêm mà bà nhờ hàng xóm đi tìm chúng tôi. Thật tình thì chúng tôi thấy có lỗi với bà quá.
Cả một ngày hôm đó chúng tôi ở nhà chơi với bà, cùng nấu cơm cùng đùa giỡn. Bà tụ tập chúng tôi lại kể truyện ma, những câu chuyện của bà đối với tôi là những câu chuyện li kì, bí ẩn về tâm linh còn ngược lại với những người con gái ấy là hàng tá các loại sợ hãi, vô tình bà cũng kể về chuyện một hồn ma nữ trong rừng. Theo lời kể của bà, có một cô gái đi vô rừng kiếm lá thuốc thì bị một tốp thợ săn rình và khống chế, thay nhau làm nhục cô gái cho đến chết. Cô gái chết oan và hận thù nên tối đến hồn ma cứ quanh quẫn trong rừng để tìm giết những người thợ săn hay những người phá hoại rừng, những tên thợ săn đã giết hại cô lần lượt chết một cách bí ẩn, ngoài ra đã có rất nhiều tên thợ săn, lâm tặc bị giết một cách khó hiểu và bí ẩn. Mọi cái chết chỉ là treo cổ trên tận một ngọn cây cao, người làng còn lặp miếu thờ cô gái này vì cô là một hồn ma tốt đã bảo vệ khu rừng này. Khi bà kể đến đây thì tôi đưa mắt nhìn những người con gái ấy, rồi chợt thấy mặt ai cũng tái nhợt đi chỉ riêng tôi thì suy nghĩ vì đã lượm những cành cây để đốt không biết có bị trừng phạt không nữa.
Đến chiều thì bà dẫn chúng tôi ra ao sen, những bông hoa hồng khoe sắc giữa những cành hoa súng và những chiếc lá tai bèo xanh. Bà mượn một chiếc xuồng nhỏ chèo đưa chúng tôi lướt trên mặt hồ, khi thấy những bông hoa nào đẹp thì bốn cô nàng cứ nhao nhao lên mà dành hái, lúc ấy tôi với bà chỉ nhìn rồi cười.
Bóng chiều xế tà, cũng đã đến lúc chúng tôi rời làng quê lần nữa, bà tiễn chân chúng tôi ra tận đầu làng. Khi chúng tôi yên vị trên xe thì bóng bà mới quay đi, tôi thấy thương bà biết bao. Ngày hôm nay bà đưa chúng tôi đi khắp làng, chỉ cho chúng tôi vui chơi nhiều thứ nhưng chắc cái trò tôi thích nhất là trò cưỡi trâu mà thôi, được ngồi lên một tấm thân trâu khỏe mạnh với bộ lông mềm mượt phi phi trên cách đồng cỏ, lúc ấy ước gì tôi biết thổi sáo nhỉ.
Rời quê thì tâm trạng tôi cũng buồn bả, cũng không chỉ riêng tôi như vậy, các em cũng thế, vẻ luyến tuyến lộ rõ trên khuôn mặt. Thật tình thì tôi cũng muốn ở lại làng quê lâu hơn nữa, được ở bên bà thật lâu sau bao năm xa cách nhưng buộc chúng tôi phải về thôi vì ngày mai sẽ là ngày đầu tiên của năm mới, ngày đi học đầu tiên của năm 2014.
Khi chiếc xe lăn bánh trở về Phan Thiết, tôi cứ chăm chăm mà nhìn qua ô cửa kính.. có níu lại một số cảnh vật hay hương vị của miền đồng quê. Những ruộng lúa, những cánh cò trắng, những con trâu cùng những đứa trẻ ngồi trên lưng tay hí hoáy đoạn sáo trúc, miệng thổi vu vơ một bản nhạc đồng quê.
Chương XXI.
Ngày tháng cứ trôi đi lặng lẽ, thời gian không bao giờ chờ một ai, không bao giờ. Chỉ thoáng chút qua là đã hết một tháng và ngày Tết Nguyên Đán cũng đã tới. Ai ai cũng mong đến Tết còn tôi thì không, Tết tới càng nhanh thì thời gian chúng tôi bên nhau cũng nhanh chóng vơi đi, thời gian một tháng qua tôi có giữ được những giây phút bên cạnh hai em, ngoài những giờ học ở trư

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Câu trả lời khiến đối phương cứng họng là…

Tôi bị sảy thai, chồng và mẹ chồng tôi vô cùng hỉ hả

Đọc Truyện Đồ Tồi! Tôi Yêu Anh Full

Truyện Mình Chia Tay Rồi Mà Em Full

Yêu đôi môi em