Tôi với em cứ chọc qua chọc lại nhau, có thể cái kỉ niệm thời ấu thơ đang được hiện hữu về. Đến lúc này tôi với em không còn cái gì gọi là xa lạ nhau, cũng đúng thôi vì chúng tôi thân với nhau từ rất lâu cơ mà.
Trên bầu trời xanh, những án mây trắng trao lượn cùng hai cánh diều, tiếng se se của những chiếc tai diều bằng dây băng cát – xét vang lên khi chơi đùa với gió. Khi nhìn xuống, trên bãi cỏ xanh có hai bóng người đang nằm trên thảm cỏ xanh dưới bóng cây mát, trò chuyện trong tiếng cười vang.
Trời dần về chiều, những tia nắng bắt đầu dịu dần, ông mặt trời cũng từ từ trên cao hạ xuống như báo hiệu thêm một ngày nữa đang dần sắp hết. Tôi và em thu lại diều rồi từ bước đi trên thảm cỏ xanh xuống lại phía thác nước, con đường cỏ này khác với con đường treo leo dốc đá lúc nãy nhưng nó cũng không dễ đi cho lắm. Nếu cứ lo tung tăng mà không cẩn thật thì trước sau gì cũng ngã lăn quay xuống bãi cát trắng bên dưới.
Khi xuống an toàn khỏi con đường xanh ấy thì tôi và em rửa mặt bằng ngọn thác kia. Phải công nhận là nước mát thật nhưng không biết là có sâu lắm không nữa. Chứ được tắm thác thì còn gì bằng, nước trong xanh lại còn mát lạnh, mới chỉ rữa mặt thôi đã thấy sảng khoái
- Nước ở đây mát nhỉ, được bơi dưới dòng nước thế này thì còn gì bằng.
- Lúc nhỏ em và anh bơi ở đây mãi mà, ngày nào cũng ra đây bơi đã đời rồi lên đồi cỏ cho quần áo khô rồi mới chịu về. Hihi.
- Hả?. Có à?.
- Có mà, anh không nhớ sao. – Em nhìn tôi ngạc nhiên.
- À không. Về thôi.
Trong con đường rừng thì mọi thức xung quanh tối hơn vì ánh nắng yếu ớt cuối ngày đã bị những tán lá cây lớn che lại không thể chiếu xuống được con đường chúng tôi đang đi. Lúc đó tôi và Lam phải chạy cật lực theo hướng đã làm dấu để trở về con đường mòn rồi mới thoát được ra khỏi rừng. Đi men theo con đường có những cánh đồng vàng và thấp thoáng bóng của những cậu bé chăn trâu.
Khi bầu trời xuất hiện những đám mây dầy đặt cùng với những tia nắng màu da cam thì chúng tôi cũng tới được dàn qua dâm bụt trước cửa nhà bà.
- Tết Tây hai đứa về chơi với ngoại nha.
Ngoại cầm tay Lam ân cần bảo, nước mắt bà cũng lăn dài vì không muốn chia tay chúng tôi một lần nữa.
- Dạ nhưng… – Lam ấp úp rồi nhìn tôi.
- Dạ được bà, tết Tây con sẽ về.
Tôi nãy ra ý định là sẽ dẫn Lan và Vy về đây chơi, cho hai em biết cảnh quê. Sẽ giới thiệu cho hai em nào là đồi cỏ bồ công anh, hồ sen, thác nước. Chắc rằng lúc đó hai em sẽ thích lắm, nghĩ đến đây thì tôi thấy nhớ hai em quá dù chỉ đi có một ngày, hình bóng hai em có thể sẽ không bao giờ nguôi trong cái trí óc nhỏ bé của tôi.
- Hai đứa nhớ về đấy, ngoại chờ.
- Dạ!.
Ngồi trên chiếc xe khách nhìn những núi non đang chìm vào trong bóng tối, thỉnh thoảng những ánh đèn xe máy cứ tuôn qua như một tia la-ze cứ kéo dài một lúc rồi để lại màn đêm như trước. Tiếng con trùng vang lên trên những cánh đồng lúa chính, ánh sáng của ngọn đèn đường cũng không đủ để làm sáng cả một con đường.
Chiếc xe khách cứ bon bon đi trên con đường quốc lộ mang tôi về lại với thành phố nhộn nhịp. Lam có vẻ đã quá mệt cho những điều hôm nay, em đang tựa vai tôi mà ngủ ngon lành. Đôi môi em mỉm cười có vẻ đang mơ một giấc mơ nào đó rất đẹp. Tôi nhìn em một lúc rồi lại quay về với cái ô của kính tự hỏi mình có sai một điều gì trong ngày hôm nay không?. Quyết định nhận Lam làm em gái như vậy không biết có thật sự đúng hay không?. Mọi điều tôi cũng chưa thể rõ lắm, nó cứ luân hồi đến với tôi nhưng tôi không thể nắm bắt được điều gì.
Bây giờ, nhiệm vụ của tôi có thể là chăm sóc và yêu thương hai em, cũng quan tâm cho hai cô em gái Lam và Milk vậy là đủ rồi. Đôi khi cuộc sống cần một thứ gì đó giản đơn, không cầu kì, không câu nệ nhưng vẫn vui tươi, tràn ngập tiếng cười của những người con gái tôi yêu thương vậy là quá đủ đối với tôi.
Những dãy nhà trên thị trấn Phú Long cũng hiện
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹151617›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
ra qua ô cửa kính, ánh đèn điện chan hòa cũng với những tiếng nói rộn rã của những phiên chợ đêm. Vậy là đã đến cửa ngõ của thành phố, đã về với ánh đèn điện, về với cuộc sống vội vả, lo toan nhiều việc không còn yên bình, lặng lẽ và chậm như làng quê. Nhưng tôi vẫn tin làng quê của tôi sẽ trong một thời gian ngắn cũng sẽ như Phan Thiết, sẽ là một thành phố mang màu sắc của núi rừng. Cũng như ở quê, Phan Thiết cũng có nhiều chỗ để đến, cũng có nhiều chỗ cho riêng mình tôi lặng lẽ giữa lòng thành phố nhộn nhịp.
Chương XIX.
Chiếc xe lăn bánh qua cầu Sớ Múi rồi từ từ vào bến xe, những chú xe ôm liền bật máy rồi phi tới những dòng người vừa bước xuống. Tôi cũng không thoát khỏi những câu hỏi mời khách, lịch sự từ chối rồi cùng Lam đi bộ về phía nhà của em. Vào nhà thì tôi chào cô chú – bố mẹ của Lam – cũng lâu rồi tôi cũng chưa gặp lại họ. Những người thân quen mà lúc nhỏ đã dạy cho tôi nhiều điều trước khi tôi vào Phan Thiết. Bây giờ chú Hoàng – ba Lam – cũng đã gần bốn mươi, mái tóc chú cũng có những sợi bạc. Gặp tôi thì chú mừng lắm, hai chú cháu cứ ngồi uống trà rồi nói chuyện như những người lớn tuổi lâu ngày gặp lại nhau, cái khoảng ngồi uống trà đàm đạo cùng chú cũng hơi giống “Uống rượu luận anh hùng” trong Tam Quốc.
- Hai đứa đi cẩn thận nhé, vài bữa nhớ ghé qua chơi nha Bin. Chú cháu mình còn làm vài ván cờ tướng chứ.
- Cháu chơi dở mà cứ rủ cháu.
- Thì qua chú chỉ cho vài đường, vậy nha!. Chạy về cẩn thận đấy.
- Dạ!. Thôi chào chú cháu đi.
Dọc con đường Trần Hưng Đạo từ vòng xoay 19/4 thẳng về Lê Hồng Phong, Lam cứ buôn hết chuyện này đến chuyện khác, hình như cô bé của tôi vui lắm thì phải. Đôi lúc hát khe khẽ nữa chứ, con gái khi vui là vậy sao?. Lúc này trên con đường Lê Hồng Phong đang nô nức những hàng quán nghi ngút khói. Nào là mì quảng, hủ tíu gõ, nem nướng… Đủ thứ được bầy bán dài trên vỉa hè kế vách tường trường Phan Bội Châu.
- Chào nhé!.
- Dạ, tết tây anh nhớ về quê đó, chính anh hứa với bà luôn đó.
- Rồi rồi, anh biết rồi mà.
- Thôi em về đây. Bái bai anh ngốc.
Nói rồi Lam nhích ga đi mất, tôi quay lưng bước về nhà. Những ngày sau khi thi thật là thoải mái nên không câu nệ gì về bài tập cũng như được chơi xả lán sáng về sớm. Nhìn giờ trong điện thoại thì cũng gần bảy giờ. Chắc hai em đang lo cho tôi lắm đây. Nghĩ vậy tôi rảo bước mỗi lúc một nhanh để mau tới, để mau được gặp lại hai hình bóng thân quen thường ngày.
Cánh cửa phòng không đóng, tôi thò mặt vào quan sát tình hình trước thì thấy chỉ có mình Lan đang đứng nấu ăn. Tôi rón rén đi thật nhẹ nhàng vào trong tránh không gây tiếng động để em phát hiện, nhà bếp được thiết kế đối diện cái cửa ra vào chính nên mỗi khi em làm bếp thì phải quay lưng lại với cửa ra vào vì vậy rất dễ để:
- E nấu món gì thơm quá ta?.
Tôi ôm em từ đằng sau, những mong nhớ cuối cùng cũng được bù đắp, hương thơm