Đọc Truyện Cry or Smile - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Đọc Truyện Cry or Smile (xem 1173)

Đọc Truyện Cry or Smile

Đến đây có gì ko ? – Hắn lạnh lùng đi lại phía nó
- Ơ… – Nó đang ngây người vì vẻ đẹp cuốn hút của hắn, lại thêm hắn vừa tắm xong nên càng quyến rũ hơn
- Ko có gì thì đến đây làm gì, tôi ko rãnh
- Ah…có chút chuyện nên mình đến… – Nó ấp a ấp úng
- Chuyện gi
- Ah…mà hình như cậu sắp kết hôn nhỉ
- Ko liên quan đến cô, nếu chỉ có chuyện này ko thì coi như xong rồi chứ, tôi mệt rồi – Hắ định đứng dậy bước đi thì nó bất chợt đưa tay kéo tay hắn.


Lúc này đây, ko gian và thời gian như ngừng trôi, trái tim rỉ máu của cả 2 giờ lại thổn thức, ko gian xung quanh như tan biết, dường như chỉ có 2 con người cùng 1 nhịp tim mà thôi. Bao nhiêu nhớ nhung, bao nhiêu nỗi niềm, bao nhiêu mong nhớ của cả 2 từ lâu đã được truyền cho nhau qua cái nắm tay vô tình này. <Phải vô tình ko vậy Ly tỷ tỷ> Bất chợt, hắn thỏang giật mình, vội vàng rút tay mà lòng còn quyết luyến
- Có…gì…thì…nói…nhanh…đi – Hắn tự nhiên ấp a ấp úng, vội quay khuôn mặt đỏ như trái cà chua sang hướng khác <Hắn : Đỏ hồi nào chứ / Linhthuy : Mắc cỡ kìa…haha>
- Ah…ờ…à… – Nó tự nhiên cũng ấp a ấp úng luôn – Ah ờ cái gì nói nhanh đi, tôi ko rảnh ngồi nghe cô nói nhảm đâu – Hắn bực mình
- Tớ…tớ…cậu ko được cười hay chế nhạo tớ nghen, ah mà cũng ko được nói cho ai nữa… – Nó trố đôi mắt lên nhìn hắn
- Bí mật thế ah…nói nhanh đi
- Tớ…ah mà ko cậu thấy Phạm Yến Linh thế nào – Nó chợt đổi đề tài sag Linh, nó ko dám mở miệng tỏ tình với hắn
- Tôi nghĩ cô nên về nhà mà nhảm đi, tôi ko rảnh mà ngồi nghe cô nhảm nhảm như đồ điên đâu
- Vậy cậu thấy tớ thế nào, tớ và Linh hơn kém nhau chỗ nào
- Cô bị hâm ah…tôi đã nói ko muốn nghe cô nhảm nữa mà
- Cậu





ThichDocTruyen.Yn.Lt












«‹8910›»











ThichDocTruyen.Yn.Lt




trả lời đi, cậu trả lời tớ mới về, còn ko tớ sẽ ở lì đây luôn – Vừa nói nó vừa đứng dậy, chống 2 tay lên eo đầy khí thế hiên ngang
- Muốn nghe câu trả lời ah…được thôi nghe kĩ đây… “ Cậu xinh hơn Linh, đáng yêu hơn, dễ thương hơn, tuy hơi nhí nhảnh nhưng lại vô cùng trong sáng, hồn nhiên hơn, ngây thơ hơn…và…còn nhiều cái hơn hơn nữa” – Hắn chỉ đứng lặng thin suy nghĩ chứ ko dám nói ra
- Nói đi…tớ nghe nè… – Nó vẫn hiên ngang chờ cậu trả lời
- Ko có điểm nào sánh bằng cả <Cái này ko rõ ah nha, ai ko sánh bằng ai chứ nói rõ tên xem nào>, như vậy được chưa, giờ có thể về rồi đó


- Nó đứng lặng im như trời trồng, nó ko ngờ lại được nghe câu này, tuy đã biết kết quả nhưng nó cũng đã mạo hiểm đêm khuya đến đây chỉ là muốn nghe 1 câu khen nó từ hắn, vậy mà giờ đây, hắn lại nhẫn tâm 1 lần nữa đè nát con tim nó, như có hàng trăm mũi tên đâm vào tim nó vậy thật sự rất đau, rất rất đau. Nó cố kìm nén cơn đau này vào tim, nó cố ngăn 2 dòng nước mắt này chảy ngược vào trong ko để chúg chảy ra ngòai. Nó ko biết nên khóc hay cười, khóc hay cười, chọn cái nào cũng đau,… Nó cố nặng ra 1 nụ cười trong sự gượng ép, cười mà còn kinh khủng hơn cả khóc nữa
- Hj…mình biết…nếu mình nói…cậu có thể… – Nó ấp úng
- Nói đi… – Hắn cũng như nó thôi, cũng đau khổ vì đã dối lòng như nó, thậm chí còn đau hơn nó nữa
- Tớ…thích…cậu… – Nó cố lấy hết cam đảm mà nói lên 3 chữ đó
- Hắn lặng im ko nói gì. Hắn rất sợ, rất sợ phải nghe câu nói đó từ nó, hắn sợ mình sẽ ko cầm được lòng mà chạy lại ôm nó, nói hết lòng mình với nó, sợ lại 1 lần nữa làm nó đau, lấy đi cái vẻ đẹp đáng yêu từ nó. Hắn sợ 1 ngày nào đó nó biết sự thật về quá khứ thì sẽ thế nào…Hăn sợ nó sẽ ko tha thứ cho hắn như vậy có phải càng đau hơn ko.Hắn sợ nó sẽ xảy ra chuyện gì nữa, sợ bố mẹ hắn có thể gây nguy hiểm cho nó, sợ và sợ… Vậy thà 1 lần đau còn hơn đau cả đời. Có lẽ quảng thời gian sau này hắn sẽ sống trong 1 cuộc sống mới ko có nó, mà ở đó được xây dựng bằng sự dối lòng
Hắn bất chợt tỉnh dậy, đối mặt với sự thật phũ phàng này
- Xin…lỗi…cô nên về đi – Hắn nhẹ nhàng buông ra 1 câu nói mà hàng ngàn mũi tên vèo vèo bay vào nó
- Cậu…cậu ghét tôi đến thế ah…có cần…phải…xua đuổi như…thế…ko… – Nó nghẹn ngào nói từng tiếng
- Ko… – Nói rồi hắn bỏ đi lặng lẽ. Nhìn bóng hắn khuất dần, đầu óc nó muốn nổ tung…Nó cố đứng vững trên đôi chân dường như ko có sức, cố lếch ra về. Rào rào…từng giọt mưa xối xả vào nó, có lẽ ông trời cũng như nó, đang đau buồn như nó nên mới trút những giọt nước mưa nhiều như vậy. Từng giọt mưa xối xả rơi vào mặt nó, mình mẩy nó như con chuột lột, vừa đau, vừa lạnh, vừa sợ,…
Nó vẫn cố lênh lếch về nhà


30 phút trước đó, tại nhà nó
Kính koong…kinh…koong… – Tiếng chuông cửa vang lên
Người giúp việc đi ra mở cửa
- Chào cậu, cậu là ai – Người giúp việc hỏi
- Dạ chào cô, cháu là Lâm bạn của Ly, cô cho cháu gặp Ly được ko ạ
- Ah…tiểu thư ra ngòai chưa về, có cần tôi nhắn lại với cô ấy là cậu đến ko ạ
- Ai vậy dì Na – Phong từ trong bước ra hỏi
- Cậu chủ, cậu Lâm này là bạn tiểu thư, đến gặp cô ấy
- Ah vậy ah…cậu vào nhà đi tôi có chuyện muốn hỏi tí – Phong siêu nhân nghiêm giọng nói
- Dạ… – Lâm cũng cúi đầu vào theo
- Ngồi đi – Phong ngồi trên chiếc ghế sofa, và chỉ tay về chiếc đối diện
- Dạ – Lâm cũng lẳng lặng ngồi theo
- Cậu học cùng lớp với Ly ah, sao tôi ko biết cậu nhỉ
- Dạ em mới chuyển vào thôi ah
- Ah…hiện giờ nó ra ngòai rồi, ko phiền cậu có thể chờ nó về rồi gặp. Trong thời gian chờ nó về tôi có 1 số chuyện nhờ cậu <Bắt người ta vào rồi mà còn hỏi ý kiến nữa ah>
Vâng, anh cứ tự nhiên, nếu được em sẽ giúp
- Cậu biết Phạm Hòang Long phải ko
- Vâng, cậu ta nổi tiếng vậy mà
- Dạo này ở lớp cậu thấy nó thế nào
- Sao ạ ?
- Ah…ý tôi là ở lớp cậu thấy nó biểu hiện như thế nào…cụ thể là với em gái tôi ak nó đối xử như thế nào
- Sao anh lại muốn hỏi về điều này
- Tôi muốn quan tâm đến em gái mình thôi mà, trả lời đi
- Cậu ta là 1 người bất thường, đến lớp thì ngang nhiên nằm nghe nhạc ko lo học hành, ko quan tâm đến mọi người xung quanh, lạnh lùng, tính tình khó hiểu, ko quan hệ với bạn bè trừ 1 bạn tên Linh lớp kế bên, còn đối xử với Ly thế nào thì em ko rõ, chắc cũng như mọi người thôi
- “ May quá, mình đã có quyết định đúng đắn nghe theo bố mẹ bắt nó cưới chồng, ko thì nó giao du với lọai người như vậy là ko tốt, ko tốt. Em mình giỏi giang thế kia chẳng lẽ phải làm việc cật lực nuôi thằng nhok đó ah, còn nhỏ mà ko lo học hành gì cả…nhìn bề ngòai bảnh bao vậy mà…chậc…chậc…” Phong siêu nhân ngồi ngẫm nghĩ
- Long ko bao giờ học hành nhưng lại luôn đứng nhất tòan trường, dường nhưng tất cả các bài kiểm tra đều đạt điểm tối đa cả
- Hả…tối…đa…ak – ^0^ Phong siêu nhân vô cùng ngạc nhiên
- Cậu ta là thiên tài hiếm có đấy
- Ah…ờ… –

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Ngã Rẽ Cuộc Đời Ở Tuổi 16 Full

Đọc Truyện Lột Xác Vì Em Voz Full

Cuộc đời của một con đĩ

Vừa dâng hiến xong bạn trai kéo khóa quần nói: “Anh không muốn ăn đời ở kiếp với người con gái lừa dối…”

Trọng sinh tiểu địa chủ &#8211; Phần 4