br'> Nhìn kĩ dưới góc phải tấm hình có dòng chữ nhỏ, Long tò mò hỏi:
– Sinh nhật cậu là ngày 25-6 sao?
– Phải.
– Vậy là sinh cùng ngày với Chi rồi.
– Thật sao? Chi cũng sinh ngày 25-6 hả? Trùng hợp nhỉ? – Hữu Duy ngạc nhjên.
Tất cả đều đang nhìn nó ngồi im lặng ko phản ứng gì trước bàn học.
– Aizz. Đối với Chi, truyện là thuốc gây nghiện.
Long thở dài.
.
Gấp lại cuốn truyện vừa đọc xong với tốc độ ánh sáng, nó lại gần Hoàng Dương, vẻ mặt trẻ con, nó hỏi.
– Cho em mượn chúng nha anh?
Anh đưa mắt nhìn theo hướng tay nó chỉ, là chồng truyện manga trong tủ sách.
– Nếu thích, anh cho luôn đấy.
– Thật nhá! Hihi. Quý anh nhất! – Mắt nó sáng lên, cười ko thể nào tươi hơn được nữa, thiếu chút nữa nhảy lên ôm anh rồi nhưng vẫn để ý đến đôi mắt cảnh cáo của ai đó.
Ngồi chuyện phiếm với nhau được 1 lúc, nó ngó nghiêng phòng anh,
– Trong này ko có TV sao?
– Cả nhà cũng ko có lấy 1 chiếc ấy chứ. Anh là ko có thói quen xem TV từ nhỏ, mẹ cũng ko cho anh xem, bảo hại mắt. – anh giải thích.
– Ra vậy! – Nó gật đầu ra vẻ hiểu lắm nhưng lại đang có dấu hỏi chấm hjện lên ” xem TV hỏng mắt? , cái này xưa rồi mà! Kỳ cục “.
– Ủa Long xem gì vậy, tôi coi với.
Nó cướp khung ảnh từ tay Long, trong ảnh là 3 cậu nhóc rất xinh trai, nó đoán chắc đây là 3 vị hoàng tử kia, nêu vậy thì họ quả là đẹp trai từ bé.
– Hữu Duy là ngươi đứng bên phải hả? Trông khác quá nhỉ?
Còn nữa, Huy đứng bên trái phải ko? Cũng dễ thương.
– Dễ thương cái gì. Xấu nhoài. – Long chen miệng.
– Ê. Con heo, thích anh cho họ xem ảnh hồi nhỏ của đệ ko? – Huy đang nằm bỗng bật dậy.
– Ấy ấy, ai lại làm thế – Long cười nịnh.
Nó chú ý tới cậu nhóc đứng giữa, đôi môi đỏ, mái tóc tơ đen ngắn, cặp mắt trong veo, sao….sao nó thấy quen quá vậy?
” choang “
khung ảnh rơi xuống vỡ tan, cơn đau đầu dữ dội ập đến, nó hai tay ôm đầu sắp ngã thì bóng người trên giường lao xuống thật nhanh đỡ lấy nó. Bất tỉnh nhân sự.
Huy Minh đẩy cửa bước vào, ba anh đang tiếp chuyện với một người đàn ông.
Anh nhíu mày, người kia chẳng phải là giám đốc tạm thời của Shaphire sao, nghe nói mới phải giao lại quyền quản lý cho vị chủ tịch mới trở về thì phải.
Thấy con trai đến, Tống Minh Hùng tiễn Trần Đình ra về.
– Con trai, con đổi ý muốn trở về tập đoàn hay sao mà tới đột ngột thế? – Ông Hùng cười, thực sự Huy Minh rất có khả năng kinh doanh, phải nói là nếu như ông có anh trợ giúp thì quả thật rất tốt nhưng thử qua nhiều cách rồi mà ông ko thu phục được anh.
– Ko bao giờ đâu ba à? Con tới thăm ba thôi, con ra ở riêng lâu rồi nhưng chưa về thăm ba. Ba khoẻ chứ?
– Công việc hơi nhiều nên cũng mệt.
– Ba, ba hợp tác với Shaphire 6 năm rồi, họ có vẻ gắn bó với ba quá nhỉ?
– Một con cá lớn và ngon như vậy, bỏ qua sao được.
– Con ko hiểu tập đoàn của ba thu hút họ ở điểm gì?
– Con trai à, thương trường là chiến trường. Muốn bắt cá, phải có cái đầu suy nghĩ và quan trọng là tính mưu.
Biết lời ba nói là ý giáo huấn kinh nghiệm nhưng Huy Minh mặc kệ, tất nhiên kinh doanh phải dùng đến mưu nhưng anh khác ba, ko nhất thiết vì 1 mối làm ăn mà phải mất tình kinh doanh.
.
.
.
Trước cửa phòng cấp cứu, 4 chàng trai đi qua đi lại, mặt ai nấy lộ rõ vẻ lo lắng, riêng mặt ai đó có khó coi hơn một chút, lòng nónh như đang đứng trong đống lửa.
Nó đã vào phòng cấp cứu gần 1 tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa có tin tức gì.
– Long, cậu nên báo cho người nhà cô ấy đi – Hoàng Dương nói,
– Ko được. Mẹ Chi mới khỏi bệnh ko nên để bác ấy lo lắng.
Lời Long vừa dứt, cửa phòng bỗng chốc bật mở, vị bác sĩ già mặc áo Blouse trắng cùng mấy cô y tá đi ra. Ngay lập tức bị 4 người xúm lại hỏi tới tấp.
– Bác sĩ, cô ấy sao rồi ạ? – Hữu Duy khẩn trương nhìn bác sĩ.
– Cô bé đã ổn rồi, mấy cậu là gì của cô bé ? – Bác sĩ Phạm gật đầu trả lời.
– Tụi cháu là bạn. – Huy
– Vậy mấy cậu theo y tá đi làm thủ tục nhập viện cho cô bé đi.
– Bác sĩ, Cô ấy sao lại ngất? – Hoàng Dương lên tiếng.
– Chúng tôi đã kiểm tra kĩ, nguyên nhân là do di chứng của vết chấn thương ở não bộ.
– Chấn thương? – Cả 4 đồng thanh. Riêng Long, cậu thấy lạ, chơi thân với nó từ nhỏ tới bây giờ, cậu có thấy nó gặp tai nạn hay làm sao đâu.
– Ta là bác sĩ điều trị cho mẹ cô bé trước đó, gặp gỡ cô bé cũng thường xuyên nhưng chưa hề thấy tình trạng này xảy ra. Đây chỉ là di chứng nhẹ nhưng cũng phải chú ý, ko nên để cô bé suy nghĩ quá nhiều, điều đó sẽ rất nguy hiểm đến não bộ. Các cậu phải nhớ. – Bs Phạm giải thích, trong đầu cũng rất thắc mắc về kiểu bệnh này.
- Cám ơn Bác sĩ!
Hữu Duy cúi đầu cảm ơn rồi quay ra mấy người kia – Mấy ông mệt rồi, nên về trước đi, ở đây đã có tôi lo.
– Vậy có được ko?
Long hỏi.
– Yên tâm có chuyện gì tôi sẽ báo.
.
Tạm biệt 3 người ra về, Hữu Duy quay lại phòng bệnh, mùi ete xông vào cánh mũi khiến cậu khó chịu nhưng vẫn đến bên giường bệnh.
Người con gái sắc mặt đang nhợt nhạt yếu ớt đang nằm kia khiến tim cậu thắt lại, đau lòng ko thôi.
Cậu ko biết trong quá khứ xảy ra chuyện gì nhưng cậu thề là bây giờ và tương lai nhất định cậu sẽ bảo vệ nó, ko để nó phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé kia. Dù cho trái tim em có hay ko chọn anh thì anh sẽ mãi bên em.
Gà ngốc à.
Mở mắt một cách khó khăn, trước mắt nó toàn là màu trắng, còn có mùi ete rất khó chịu. Nó cũng chỉ biết lúc sáng đầu rất đau rồi sau đó như thế nào thì nó ko biết, tỉnh dậy nó mới nhận ra mình đang ở bệnh viện.
Hình ảnh đập vào mắt nó là người con trai nằm gục xuống cạnh nó, đang ngủ nhưng tay vẫn nắm chặt tay nó. Khuôn mặt thật đẹp trai anh tuấn, từng góc cạnh như điêu khắc, mái tóc ngắn hơi rủ xuống mặt. Nó ko ngờ bình thường cậu đã đẹp rồi nhưng mà cả lúc ngủ cũng đẹp hơn hẳn người khác, đã thế lại còn hồng hồng nữa chứ. Nó ngắm nhìn thích thú, ko kìm nổi nó rút tay ra khỏi tay Hữu Duy, đưa tay lên chạm nhẹ vào khuôn mặt kia,
” tên này da mặt thật mịn, ghen tị quá” -nó nghĩ.
Đột nhiên đôi mắt đen kia mở ra, nó phản ứng nhanh đem tay thu về, mặt tỉnh bơ quay đi chỗ khác vô tội.
– Đã tỉnh? – Hữu Duy hỏi, đưa tay sửa lại mái tóc.
Nó gật đầu như rôbốt.
– Còn đau đầu ko?
– Ko. Cảm ơn.
– Cô còn yếu lắm, để tôi đi gọi bác sĩ.
Nói rồi cậu ra khỏi phòng. Nó nhìn theo bóng lưng cậu mà có chút tiếc nuối.
Quay lưng đi rồi, mặt Hữu Duy mới được dịp bùng nổ,thực ra lúc mà nó rút tay ra đã làm cậu tỉnh giấc, định hỏi thăm vài câu nhưng ai ngờ gà ngốc này lại thừa lúc cậu ngủ mà làm càn trên mặt cậu khiến cậu đỏ mặt tía lịa như say rượu, cũng may mà nó ko nhận ra.
Đợi cho y tá tiêm t
– Sinh nhật cậu là ngày 25-6 sao?
– Phải.
– Vậy là sinh cùng ngày với Chi rồi.
– Thật sao? Chi cũng sinh ngày 25-6 hả? Trùng hợp nhỉ? – Hữu Duy ngạc nhjên.
Tất cả đều đang nhìn nó ngồi im lặng ko phản ứng gì trước bàn học.
– Aizz. Đối với Chi, truyện là thuốc gây nghiện.
Long thở dài.
.
Gấp lại cuốn truyện vừa đọc xong với tốc độ ánh sáng, nó lại gần Hoàng Dương, vẻ mặt trẻ con, nó hỏi.
– Cho em mượn chúng nha anh?
Anh đưa mắt nhìn theo hướng tay nó chỉ, là chồng truyện manga trong tủ sách.
– Nếu thích, anh cho luôn đấy.
– Thật nhá! Hihi. Quý anh nhất! – Mắt nó sáng lên, cười ko thể nào tươi hơn được nữa, thiếu chút nữa nhảy lên ôm anh rồi nhưng vẫn để ý đến đôi mắt cảnh cáo của ai đó.
Ngồi chuyện phiếm với nhau được 1 lúc, nó ngó nghiêng phòng anh,
– Trong này ko có TV sao?
– Cả nhà cũng ko có lấy 1 chiếc ấy chứ. Anh là ko có thói quen xem TV từ nhỏ, mẹ cũng ko cho anh xem, bảo hại mắt. – anh giải thích.
– Ra vậy! – Nó gật đầu ra vẻ hiểu lắm nhưng lại đang có dấu hỏi chấm hjện lên ” xem TV hỏng mắt? , cái này xưa rồi mà! Kỳ cục “.
– Ủa Long xem gì vậy, tôi coi với.
Nó cướp khung ảnh từ tay Long, trong ảnh là 3 cậu nhóc rất xinh trai, nó đoán chắc đây là 3 vị hoàng tử kia, nêu vậy thì họ quả là đẹp trai từ bé.
– Hữu Duy là ngươi đứng bên phải hả? Trông khác quá nhỉ?
Còn nữa, Huy đứng bên trái phải ko? Cũng dễ thương.
– Dễ thương cái gì. Xấu nhoài. – Long chen miệng.
– Ê. Con heo, thích anh cho họ xem ảnh hồi nhỏ của đệ ko? – Huy đang nằm bỗng bật dậy.
– Ấy ấy, ai lại làm thế – Long cười nịnh.
Nó chú ý tới cậu nhóc đứng giữa, đôi môi đỏ, mái tóc tơ đen ngắn, cặp mắt trong veo, sao….sao nó thấy quen quá vậy?
” choang “
khung ảnh rơi xuống vỡ tan, cơn đau đầu dữ dội ập đến, nó hai tay ôm đầu sắp ngã thì bóng người trên giường lao xuống thật nhanh đỡ lấy nó. Bất tỉnh nhân sự.
Huy Minh đẩy cửa bước vào, ba anh đang tiếp chuyện với một người đàn ông.
Anh nhíu mày, người kia chẳng phải là giám đốc tạm thời của Shaphire sao, nghe nói mới phải giao lại quyền quản lý cho vị chủ tịch mới trở về thì phải.
Thấy con trai đến, Tống Minh Hùng tiễn Trần Đình ra về.
– Con trai, con đổi ý muốn trở về tập đoàn hay sao mà tới đột ngột thế? – Ông Hùng cười, thực sự Huy Minh rất có khả năng kinh doanh, phải nói là nếu như ông có anh trợ giúp thì quả thật rất tốt nhưng thử qua nhiều cách rồi mà ông ko thu phục được anh.
– Ko bao giờ đâu ba à? Con tới thăm ba thôi, con ra ở riêng lâu rồi nhưng chưa về thăm ba. Ba khoẻ chứ?
– Công việc hơi nhiều nên cũng mệt.
– Ba, ba hợp tác với Shaphire 6 năm rồi, họ có vẻ gắn bó với ba quá nhỉ?
– Một con cá lớn và ngon như vậy, bỏ qua sao được.
– Con ko hiểu tập đoàn của ba thu hút họ ở điểm gì?
– Con trai à, thương trường là chiến trường. Muốn bắt cá, phải có cái đầu suy nghĩ và quan trọng là tính mưu.
Biết lời ba nói là ý giáo huấn kinh nghiệm nhưng Huy Minh mặc kệ, tất nhiên kinh doanh phải dùng đến mưu nhưng anh khác ba, ko nhất thiết vì 1 mối làm ăn mà phải mất tình kinh doanh.
.
.
.
Trước cửa phòng cấp cứu, 4 chàng trai đi qua đi lại, mặt ai nấy lộ rõ vẻ lo lắng, riêng mặt ai đó có khó coi hơn một chút, lòng nónh như đang đứng trong đống lửa.
Nó đã vào phòng cấp cứu gần 1 tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa có tin tức gì.
– Long, cậu nên báo cho người nhà cô ấy đi – Hoàng Dương nói,
– Ko được. Mẹ Chi mới khỏi bệnh ko nên để bác ấy lo lắng.
Lời Long vừa dứt, cửa phòng bỗng chốc bật mở, vị bác sĩ già mặc áo Blouse trắng cùng mấy cô y tá đi ra. Ngay lập tức bị 4 người xúm lại hỏi tới tấp.
– Bác sĩ, cô ấy sao rồi ạ? – Hữu Duy khẩn trương nhìn bác sĩ.
– Cô bé đã ổn rồi, mấy cậu là gì của cô bé ? – Bác sĩ Phạm gật đầu trả lời.
– Tụi cháu là bạn. – Huy
– Vậy mấy cậu theo y tá đi làm thủ tục nhập viện cho cô bé đi.
– Bác sĩ, Cô ấy sao lại ngất? – Hoàng Dương lên tiếng.
– Chúng tôi đã kiểm tra kĩ, nguyên nhân là do di chứng của vết chấn thương ở não bộ.
– Chấn thương? – Cả 4 đồng thanh. Riêng Long, cậu thấy lạ, chơi thân với nó từ nhỏ tới bây giờ, cậu có thấy nó gặp tai nạn hay làm sao đâu.
– Ta là bác sĩ điều trị cho mẹ cô bé trước đó, gặp gỡ cô bé cũng thường xuyên nhưng chưa hề thấy tình trạng này xảy ra. Đây chỉ là di chứng nhẹ nhưng cũng phải chú ý, ko nên để cô bé suy nghĩ quá nhiều, điều đó sẽ rất nguy hiểm đến não bộ. Các cậu phải nhớ. – Bs Phạm giải thích, trong đầu cũng rất thắc mắc về kiểu bệnh này.
- Cám ơn Bác sĩ!
Hữu Duy cúi đầu cảm ơn rồi quay ra mấy người kia – Mấy ông mệt rồi, nên về trước đi, ở đây đã có tôi lo.
– Vậy có được ko?
Long hỏi.
– Yên tâm có chuyện gì tôi sẽ báo.
.
Tạm biệt 3 người ra về, Hữu Duy quay lại phòng bệnh, mùi ete xông vào cánh mũi khiến cậu khó chịu nhưng vẫn đến bên giường bệnh.
Người con gái sắc mặt đang nhợt nhạt yếu ớt đang nằm kia khiến tim cậu thắt lại, đau lòng ko thôi.
Cậu ko biết trong quá khứ xảy ra chuyện gì nhưng cậu thề là bây giờ và tương lai nhất định cậu sẽ bảo vệ nó, ko để nó phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé kia. Dù cho trái tim em có hay ko chọn anh thì anh sẽ mãi bên em.
Gà ngốc à.
Mở mắt một cách khó khăn, trước mắt nó toàn là màu trắng, còn có mùi ete rất khó chịu. Nó cũng chỉ biết lúc sáng đầu rất đau rồi sau đó như thế nào thì nó ko biết, tỉnh dậy nó mới nhận ra mình đang ở bệnh viện.
Hình ảnh đập vào mắt nó là người con trai nằm gục xuống cạnh nó, đang ngủ nhưng tay vẫn nắm chặt tay nó. Khuôn mặt thật đẹp trai anh tuấn, từng góc cạnh như điêu khắc, mái tóc ngắn hơi rủ xuống mặt. Nó ko ngờ bình thường cậu đã đẹp rồi nhưng mà cả lúc ngủ cũng đẹp hơn hẳn người khác, đã thế lại còn hồng hồng nữa chứ. Nó ngắm nhìn thích thú, ko kìm nổi nó rút tay ra khỏi tay Hữu Duy, đưa tay lên chạm nhẹ vào khuôn mặt kia,
” tên này da mặt thật mịn, ghen tị quá” -nó nghĩ.
Đột nhiên đôi mắt đen kia mở ra, nó phản ứng nhanh đem tay thu về, mặt tỉnh bơ quay đi chỗ khác vô tội.
– Đã tỉnh? – Hữu Duy hỏi, đưa tay sửa lại mái tóc.
Nó gật đầu như rôbốt.
– Còn đau đầu ko?
– Ko. Cảm ơn.
– Cô còn yếu lắm, để tôi đi gọi bác sĩ.
Nói rồi cậu ra khỏi phòng. Nó nhìn theo bóng lưng cậu mà có chút tiếc nuối.
Quay lưng đi rồi, mặt Hữu Duy mới được dịp bùng nổ,thực ra lúc mà nó rút tay ra đã làm cậu tỉnh giấc, định hỏi thăm vài câu nhưng ai ngờ gà ngốc này lại thừa lúc cậu ngủ mà làm càn trên mặt cậu khiến cậu đỏ mặt tía lịa như say rượu, cũng may mà nó ko nhận ra.
Đợi cho y tá tiêm t