Chờ mãi Tiểu Mai vẫn chưa trả lời, Khải Phong chỉ vào chiếc giường bên cạnh:
“Nhanh lên, hay em muốn anh qua bên đó nằm với em”
Lúc này cô mới rón rén nằm lên cạnh anh. Khải Phong kéo Tiểu Mai gối đầu lên tay mình, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người cô, thoải mái thở ra một tiếng rồi nói:
-“Sáng sớm mai anh phải làm phẫu thuật rồi..”
Tiểu Mai nhắm mắt, gật gật đầu:
-“Khải Phong, hứa với em một chuyện được không?”
-“Được. Em nói đi”_Anh hôn nhẹ lên tóc cô
Tiểu Mai vòng tay ôm ngang người Khải Phong: “Hứa với em, nhất định anh sẽ quay lại, nhất định không được quên em…”
Mắt Khải Phong tràn đầy dịu dàng, nắm lấy bàn tay đang đặt ngang bụng mình của cô, cất giọng trầm thấp: “Anh sẽ khoẻ lại để bù đắp cho em, cùng em nhìn bảo bối lớn lên, gia đình chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc…Tiểu Mai, thật xin lỗi, từ ngày được gả về nhà họ Lưu, anh toàn khiến em phải chịu ấm ức…cảm ơn em đã ở lại bên anh”_ giọng anh mềm mại hơn thường ngày nhưng lại khiến cho người ta có chút đau lòng.
-“Anh biết không, kế hoạch ngày bé của em là học xong đại học sẽ trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng, cùng bạn bè đi du lịch nhiều nơi”
-“Vậy à..”
-“Vâng, nhưng nếu cuộc đời đi theo kế hoạch…em sẽ không gặp được anh..”_Tiểu Mai ngước nhìn Khải Phong, đồng tử đen láy vì nước mắt mà trở nên long lanh_”Được anh yêu thương là điều em chưa từng ngờ tới, nhưng nó còn hơn cả những gì em mong ước và lên kế hoạch…Chỉ cần chúng ta luôn bên nhau thì sẽ không sao hết, anh nhất định không được bỏ em lại một mình đấy..”
Khải Phong khẽ mỉm cười, những lời này của cô làm tim anh như muốn tan chảy, tâm trạng trong nháy mắt cảm thấy bình yên…
Đừng quên vote nhé ?
—————
Ngày nào Tiểu Mai cũng tới bệnh viện với Khải Phong. Phu nhân Nhã Hạnh đã biết chuyện cô mang thai, muốn cô ở nhà nghỉ ngơi nhưng Tiểu Mai không chịu.
Mỗi ngày đều kiên trì ngồi bên giường bệnh nói chuyện với anh. Tiểu Mai kể cho anh nghe những chuyện trong ngày, kể rằng mọi người lo lắng cho anh ra sao, báo chí cũng rầm rộ đăng tin nhưng tất cả đều hy vọng anh sẽ tỉnh lại. Căn phòng yên tĩnh luôn được sưởi ấm bằng giọng nói dịu dàng của cô.
_________________
Đã sang đến ngày thứ 3, Khải Phong được chuyển về phòng bệnh bình thường nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Sáng nay Tiểu Mai đến bệnh viện từ sớm. Vừa bước vào phòng đã thấy rất nhiều y tá và bác sĩ đứng cạnh giường bệnh của Khải Phong.
Cô mở to mắt: “Có chuyện gì vậy?”
Một bác sĩ bước lên:
“Cô Trương, sang đến ngày thứ 3 mà bệnh nhân vẫn chưa tỉnh lại, có lẽ từ giờ đến cuối đời sẽ phải sống thực vật, chúng tôi thực sự đã cố gắng hết sức”
Tiểu Mai nghe mà như bị sét đánh, suýt chút nữa ngã xuống, may mà vị bác sĩ kịp đỡ lấy cô.
Điều Tiểu Mai sợ nhất cuối cùng đã xảy ra. Cô đi tới cạnh giường, lay người anh, khóc nức nở: “Khải Phong, sao có thể thế được? Em xin anh, mau tỉnh lại đi!!”
Tiểu Mai gào lên, trong lòng đau đớn hận không thể chết đi lúc này.
“Anh không muốn nhìn thấy em nữa sao? Không muốn gặp con nữa sao?”
Cô vùi mặt vào tay Khải Phong bật khóc thành tiếng…
…….
…….
Tiểu Mai bừng tỉnh ngồi bật dậy, hơi thở gấp gáp, khoé mắt đầy nước. Nhìn thấy Khải Phong đang nằm trên giường bệnh, xung quanh vẫn yên tĩnh, cô mới nhận ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Bây giờ là 5 giờ sáng. Thì ra tối qua cô ngủ quên ở đây mà không về nhà. Ngước mắt nhìn người đàn ông yên lặng nằm trên giường, Tiểu Mai không kiềm chế được xúc động:
“Em vừa mơ một giấc mơ rất đáng sợ, mơ anh không cần em nữa, em đau lòng lắm, Khải Phong, anh tỉnh lại có được không?”
Bờ vai nhỏ bé run lên, nước mắt cô tí tách rơi, vừa khóc vừa gọi tên anh.
Chợt một ngón tay của Khải Phong khẽ động đậy. Tiểu Mai ngẩn ra, giây sau liền sửng sốt ấn chuông gọi bác sĩ.
Bác sĩ cũng lập tức có mặt. Sau khi kiểm tra tổng quát liền vui vẻ thông báo, chỉ cần nghỉ ngơi cẩn thận sẽ nhanh chóng khoẻ lại. Tiểu Mai cảm ơn bác sĩ rồi bước vào phòng bệnh. Đợi mọi người ra hết, cô mới khẽ gọi tên anh.
Đầu Khải Phong chưa tỉnh táo lắm, người cũng khá mệt, khẽ mở mắt nhìn người con gái đang đi về phía mình.
Cô là ai vậy?
Tiểu Mai sững sờ:
-“Anh…anh không nhận ra em?”
Khải Phong cau mày lắc đầu
-“Em là Trương Tiểu Mai, là vợ anh mà!”_Tiểu Mai nắm lấy tay Khải Phong
Anh rút tay mình lại, vô cảm nhìn cô.
Tiểu Mai ngây ra, tim như bị bóp nghẹt. Cô vẫn không từ bỏ, vươn tay ôm lấy mặt Khải Phong, để anh đối diện với mình: “Khải Phong, anh nhìn em đi”
“Em là Tiểu Mai”_Cô nói rõ ràng từng chữ, mắt đã sớm ngấn lệ
Nhưng đáp lại cô chỉ là cái nhíu mày khó chịu của anh: “Tôi không biết, không biết!”
Tiểu Mai bất lực ôm chặt lấy Khải Phong bật khóc nức nở:
-“Sao lại thế? Anh hứa không quên em cơ mà!!”
Tiểu Mai tựa đầu vào ngực anh, khóc càng ngày càng lớn. Tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy? Bác sĩ nói khả năng mất trí nhớ hậu phẫu không cao cơ mà? Khải Phong của cô thật đáng thương…
-“Vậy tại sao lần trước ở quán caffee cô nói không quen tôi?”
“Hả…”_Tiểu Mai mơ hồ quệt nước mắt, định ngồi thẳng dậy thì bị một bàn tay ghì chặt đầu lại. Khải Phong mỉm cười, hôn nhẹ lên tóc cô, thì thầm:
-“Làm sao mà anh quên em được”
Tiểu Mai lúc này đã hoàn toàn nhận ra, dùng sức thoát khỏi vòng tay anh, nước mắt vẫn không ngừng tuôn:
-“Lưu Khải Phong, anh có biết là em sợ muốn chết không hả? Sao anh dám lôi chuyện này ra đùa chứ?”
“Tiểu Mai…”
-“Đừng động vào em!”_Cô hất tay Khải Phong, bù lu bù loa khóc còn lớn hơn khi nãy.
“Thôi, thôi được rồi, là lỗi của anh, em đừng khóc nữa”_Khải Phong vừa tỉnh lại nhưng vẫn phải mềm mỏng dỗ dành.
Tiểu Mai ngồi bên giường rấm rứt khóc một lúc, cuối cùng bình tĩnh lại mới liếc nhìn Khải Phong. Thật may là cô không mất người đàn ông này.
Nhớ vote nha ❤️❤️❤️ ui chap này viết xong au cũng bị cảm động ý ??
-“Tôi không muốn nói chuyện với chị, phiền chị đi về cho”_Mai Mai ngăn cô ta lại.
Khánh Ly vờ như không nghe thấy, đảo mắt nhìn một lượt quanh nhà:
-“Nghe nói anh Phong phải làm phẫu thuật nhưng mấy hôm nay tôi hơi bận, lại đang mang thai nên không vào chăm được. Cảm ơn cô đã lo cho Khải Phong, khi nào anh ấy xuất viện thì cô có thể li hôn được rồi”
-“Chị lấy tư cách gì mà bảo tôi li hôn? Tôi sẽ không li hôn với Khải Phong”