Thiết nghĩ ngược quá cũng đau tim lắm nên au xen vào mấy đoạn Khải Phong dễ thương một tí để mai sau ông ý bị ngược còn có người thương ? Yên tâm vẫn còn hường mà cũng chưa hết ngược đâu hehe ? Nhớ vote cả chap cũ cho au đó nhaa ❤️
………
Đang thanh toán thì chuông điện thoại của Khải Phong vang lên. Anh hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn bắt máy. Đầu dây bên kia là giọng nói khẩn trương của trợ lí Lâm:
-“Giám đốc, không xong rồi, Khánh Ly đang làm loạn ở đại sảnh công ty nói muốn gặp chủ tịch, anh mau về đi”
Khải Phong nhìn Tiểu Mai rồi đi ra xa một chút, cố gắng không nói to nhưng giọng đầy khó chịu:
-“Gọi bảo vệ lôi cô ta ra ngoài. Bao nhiêu người mà không ngăn được à?”
Nhìn thấy biểu cảm của anh, Tiểu Mai cũng nhận ra được anh đang nói về chuyện gì. Lát sau Khải Phong đi vào, mỉm cười xách mấy túi đồ, định nắm tay cô thì Tiểu Mai lùi lại.
-“Em sao thế?”
-“Anh về giải quyết chuyện ở nhà đi, tôi tự lo được cho mình rồi”
Khải Phong nhíu mày không vui:
“Dù sao anh cũng phải đưa em về nhà đã”
___________
Khải Phong lái ô tô đưa Tiểu Mai về nhà. Gần đến nơi, ánh mắt anh đảo ra ngoài cửa xe liền sững lại. Trước cửa nhà cô, chính là Minh Vũ.
Minh Vũ vô tình nhìn sang đường cũng nhận ra Tiểu Mai đang ngồi trong chiếc xe kia, chân mày anh nhíu lại.
Mai Mai vừa xuống xe cũng vô cùng kinh ngạc. Khải Phong không vui vẻ gì nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh ôm vai Tiểu Mai đi tới trước mặt Minh Vũ:
-“Cậu tới đây làm gì?”
Khải Phong vừa nói hết câu, Minh Vũ đang kìm nén cơn giận đã vung nắm đấm khiến anh mất thăng bằng ngã xuống đất. Minh Vũ vẫn chưa dừng lại, nắm lấy cổ áo Khải Phong:
“Anh là tên khốn! Tại sao lại ích kỉ như vậy? Sao lại đối xử với cô ấy như vậy?!”
Vừa nói vừa liên tiếp giáng nắm đấm khiến khoé miệng Khải Phong rớm máu.
Tiểu Mai bị doạ đến choáng váng, chạy tới kéo Minh Vũ ra:”Đừng đánh, đừng đánh nữa!”
Khải Phong không ngờ mình bị đánh, lửa giận trong lòng phút chốc bùng cháy. Anh chống tay đứng dậy kéo Tiểu Mai ra một bên, lao tới đánh trả Minh Vũ.
Mai Mai sợ hãi nhìn cảnh náo loạn trước mặt:
-“Dừng lại! Tôi nói dừng lại mà!!”
Đến khi Tiểu Mai sắp khóc, Khải Phong mới buông mạnh Minh Vũ ra, đứng dậy lau vết máu trên khoé môi:”Chết tiệt!”
Minh Vũ cũng đứng lên, nhìn chằm chằm Khải Phong.
-“Hai người là côn đồ đấy à?”_Mai Mai bước tới hét lớn
-“Tiểu Mai, cậu nói muốn ly hôn, sao bây giờ lại đi cùng anh ta?…Cậu đổi ý rồi sao?”_Minh Vũ nhìn cô với ánh mắt buồn bã mang chút trách móc.
“Không phải”_Mai Mai lắc đầu_”Mình không biết tại sao Khải Phong lại tìm ra chỗ này…”
-“Ai nói sẽ ly hôn?!”_Khải Phong gắt lên, tiến tới nắm lấy cổ tay cô:”Đi theo anh”
Tiểu Mai chưa kịp phản ứng, cánh tay còn lại đã bị Minh Vũ giữ lấy:”Sao cô ấy phải đi với anh?”
Khải Phong nghẹn một bụng tức giận, nghiến răng:”Cậu là cái thá gì mà dám xen vào chuyện của vợ chồng tôi? Buông tay ra không thì đừng có trách!”
Minh Vũ không có ý nhượng bộ:
-“Anh định làm gì? lại muốn đánh nhau tiếp à?”
-“Đủ rồi!”_Tiểu Mai mệt mỏi rút tay lại:”Khải Phong, anh về đi”
Đôi mắt sắc bén của Khải Phong trở nên u ám, anh kéo toàn thân cô đối diện với mình, giọng nói vì đau lòng mà trở nên run run:”Không được…em là vợ anh”
Mai Mai hít một hơi thật sâu, ngón tay thon dài găm chặt vào lòng bàn tay, mãi lâu sau mới cất giọng khẽ khàng nhưng nhuốn đầy giá lạnh:
-“Buông tha cho tôi đi”
Khải Phong mím môi, quai hàm cứng ngắc, lồng ngực anh phập phồng cố gắng điều chỉnh nỗi đau trong lòng, trên trán còn nổi rõ gân xanh. Một ít trông chờ cuối cùng cũng bị cô tàn nhẫn hoá thành tuyệt vọng rồi.
Tiểu Mai chọn tên Minh Vũ kia chứ không đi theo anh thì anh việc gì phải hạ mình cầu xin cô?!
Khải Phong cười nhạt, ánh mắt ngày càng tăm tối:
-“Được…tôi sẽ kí đơn ly hôn, sau này cũng không tới tìm cô nữa. Cái này là do cô chọn, đừng hối hận”
Dứt lời, Khải Phong liền xoay người bỏ đi. Ẩn sâu trong dáng vẻ bất cần kia, trái tim dường như đã vỡ ra thành trăm mảnh.
Chiếc xe rời khỏi tầm mắt từ lâu mà Tiểu Mai vẫn đứng đó. Cuối cùng không kìm được, cô lấy tay đè chặt ngực, nước mắt tí tách rơi.
Tiểu Mai biết nếu cô quay lại, Khải Phong sẽ phải chọn lựa giữa cô và con của Khánh Ly.
Mà cô không muốn anh phải khó xử, một chút cũng không muốn. Thà tự mình từ bỏ trước…
Minh Vũ xót xa bước tới chạm nhẹ lên vai cô.
Tiểu Mai vội lấy tay lau nước mắt:
-“Xin lỗi cậu, ngày mai mình sẽ chuyển về nhà bố mẹ. Dù sao cũng không thể giấu họ mãi được, chuyện này nên kết thúc càng sớm càng tốt”
Minh Vũ thở dài nhìn Tiểu Mai:
-“Ừ…Bây giờ vào nhà đi đã”
Tiểu Mai đun lại nồi cháo ăn tạm nhưng vừa xúc được một miếng liền cảm thấy cổ họng đắng ngắt.
Ưm…cô che miệng chạy vào nhà vệ sinh. Tiểu Mai nôn khan dữ dội tới chảy nước mắt, bàn tay nhỏ nắm chặt vào thành bồn cầu. Minh Vũ cũng hốt hoảng chạy tới vỗ lưng cho cô. Mãi đến khi nôn hết ra, Tiểu Mai mới cảm thấy thoải mái. Minh Vũ đưa cho cô cốc nước:
-“Không sao chứ? Hay để mình đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra”
Mai Mai uống một ngụm nước, lắc đầu:
-“Không cần đâu, tại mình hơi mệt, nghỉ một lát sẽ đỡ”
Thực ra dạo gần đây Tiểu Mai rất dễ chóng mặt, bụng thỉnh thoảng lại cảm thấy tức tức. Cô nghĩ chắc do mình ăn uống không điều độ, nhưng mấy tuần nay đều như vậy rồi.
-“Cậu đừng chủ quan, thỉnh thoảng cũng nên kiểm tra sức khoẻ toàn diện. Để sáng mai mình tới đưa cậu đi”
————————————
Vote cho au nhé ❤️
—————————
Hôm nay Tiểu Mai dậy sớm đi tới bệnh viện khám thai định kì.
Sau khi kiểm tra và dặn dò, bác sĩ có đưa cho cô một tờ kết quả, bên trên còn có ảnh siêu âm. Tiểu Mai cầm bức ảnh nhỏ ngắm nghía mãi, môi khẽ nở nụ cười
Con à, hãy khoẻ mạnh và vui tươi nhé
…
Vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, cô không ngờ lại nhìn thấy Khải Phong.
Chắc anh đưa Khánh Ly đi khám. Tiểu Mai luống cuống cúi đầu, xoay người định đi hướng khác nhưng Khải Phong đã kịp nhận ra. Chỉ vài bước chân anh đã đuổi kịp, nắm lấy cánh tay cô kéo lại: -“Tiểu Mai! Sao em lại tới bệnh viện? Bị thương ở đâu sao?”_Khải Phong lo lắng quan sát cô một lượt từ đầu đến chân[