Thời điểm Tuệ Đường tỉnh lại, bầu trời nắng vàng rực rỡ . Ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ chiếu lên gương mặt mang nét đẹp trẻ con nhưng gò má không còn bầu bĩnh như xưa mà có phần hơi tiền tụy, nước da hồng hào hơi tái xanh, duy chỉ có đôi môi là vẫn hồng hồng đáng yêu.
Cô nhìn ngó khắp gian phòng cảm thấy hơi quen thuộc, sau một hồi suy ngẫm, đưa ra kết luận : ” Đây đích thực là phòng cậu rồi ”
Vậy cậu đi đâu rồi ?
Tuệ Đường muốn đi tìm cậu !
Cô ngồi dậy, xỏ dép, bước xuống giường, do nằm trên giường quá lâu nên chân không có sức lực, lập tức mềm nhũn khuỵu xuống.
Chật vật một lúc lâu, cuối cùng cô cũng đứng lên được, còn đang đắc ý thì bị tiếng quát sau lưng làm giật mình ngã ngồi trở lại :” Mới tỉnh lại đã định đi đâu ? Nằm xuống ngay ”
Cậu chủ, đúng là giọng của cậu rồi
Tiêu Đình tức giận đến nỗi vai run lên . Chết tiệt, vừa ốm một trận liền trở nên cứng đầu khó bảo .
Mới tỉnh dậy đã bị dọa sợ tới mặt trắng bệnh, Tuệ Đường tủi thân cực kỳ .
Tiêu Đình thấy sắc mặt Tuệ Đường bỗng chốc trắng bệch, tưởng cô bị làm sao vội vàng chạy tới sờ trán . Vẻ mặt dịu dàng lo lắng khác hẳn với thái độ cau có vừa rồi.
Tuệ Đường bỗng chốc rơi lệ .
Tiêu Đình lại càng cuống, hỏi gấp gáp :” Mới vừa rồi còn đứng dậy được mà ! Bị đau ở đâu ? Nói cho anh nghe anh gọi bác sĩ đến ”
Tuệ Đường giơ tay ôm chặt thắt lưng Tiêu Đình, khuôn mặt lem nhem nước mắt quệt hết vào áo Tiêu Đình :” Đình, em tưởng mình sắp chết không còn được gặp anh nữa huhu ”
Cõi lòng tan nát, biết bao lời muốn thổ lộ, biết bao xúc cảm mà cô đem đến cho anh đều hóa thành một câu : ” Chỉ cần em bình an là tốt rồi ”
Phải, chỉ cần em bình an, anh cũng sẽ bình an.
Tuệ Đường tỉnh lại, cả ngôi nhà lại bừng sáng, dường như tất cả vẫn như lúc ban đầu, mọi u sầu, đau khổ đều không còn, chỉ còn lại niềm vui .
Trước đây, cô là một cô hầu chăm chỉ nhưng gần đây cậu và cô giống như đổi vị trí cho nhau . Cô chỉ cần hưởng thụ còn cậu thì vất vả làm việc.
Chẳng hạn như bây giờ
Cậu đang ngồi bên giường dỗ dành nhóc con nhõng nhẽo.
Tiêu Đình : ” Mới ăn được một tẹo đã kêu no, ăn thêm một chút nữa, A ”
Tuệ Đường : ” Em no thật đấy ”
Tiêu Đình : ” Một thìa nữa thôi A”
Tuệ Đường : ” Đúng một thìa thôi đấy ”
Tiêu Đình :” Ngoan ăn thêm thìa nữa ”
Tuệ Đường :” … ”
Cô bó tay chịu thua
Nhớ lại lúc trước toàn là cô dỗ cậu ăn vô cùng khó khăn, giờ cô muốn trả đũa cũng thật khó mà.
Lúc biết mình hôn mê nửa tháng, Tuệ Đường kinh ngạc, nửa tháng đấy, bài vở cô không theo kịp các bạn rồi.
Một học sinh giỏi toàn diện như Tiêu Đình dĩ nhiên không cho phép Tuệ Đường bị yếu thế cho nên tối nào cũng dành ra ba tiếng dạy Tuệ Đường học .
Giờ dạy học
Tiêu Đình :” Phương trình lượng giác trước tiên phải tìm điều kiện …, hiểu chưa ?”
Tuệ Đường :” Sắp hiểu ạ ! ”
Tiêu Đình :” Anh giảng lại, lần này nhất định phải chú ý nghe đấy ”
Một tràng toán học
Tiêu Đình :” Giờ thì hiểu rồi chứ ? ”
Tuệ Đường :” Hiểu ạ ”
Tiêu Đình :” Vậy thì làm bài tập”
Một lúc sau…
Tuệ Đường cắn bút, suy ngẫm, gì thế này ? Chẳng hiểu gì hết.
Tiêu Đình :” Hiểu rồi thì làm đi ”
Tuệ Đường :” Em không biết làm ”
Tiêu Đình :”… ”
Thấy Tiêu Đình dường như sắp nổi điên Tuệ Đường vội ôm tay Tiêu Đình, lắc lắc :” Trên người anh có mùi bạc hà rất thơm, cứ thoang thoảng làm em không tập trung được . ”
Tiêu Đình :” … ”
Sao bây giờ mọi lỗi lầm đều đổ lên đầu anh thế này, Đường Đường
CHƯƠNG 11 : CÂU CHUYỆN NHỎ
Câu chuyện nhỏ 1: Hôn mê
Lúc nhìn thấy Tuệ Đường nằm trên vũng máu, ánh mắt sắp mất đi tiêu cự, mơ mơ màng màng, Tiêu Đình không còn khống chế nổi bản thân, lao vụt đến, nhưng khi anh tới nơi thì cô đã ngất đi.
Chưa bao giờ Tiêu Đình lộ vẻ điên cuồng như lúc này . Ánh mắt anh đã hoàn toàn ngây dại, trống rỗng, dường như ánh dương duy nhất trong lòng anh đã tắt, lòng một mảng tối tăm lạnh lẽo .
Đường Đường đừng sợ, anh đã đến rồi
Đường Đường đừng bỏ anh lại một mình
Hơi thở của Tuệ Đường đã yếu ớt đến mức gần như không thể cảm nhận được. Đôi môi vì mất máu mà trở nên khô nứt nhợt nhạt .
Lúc ông bà Tiêu đến nơi, nhìn Tuệ Đường lại nhìn thấy máu đỏ loang sàn, lòng xót xa. Đường Đường, xin lỗi con, đều là chúng ta sai rồi, dẫn sói vào nhà để nó làm hại con đến mức này
Xe cứu thương và bác sĩ nhanh chóng sơ cứu cho Tuệ Đường, sau đó cô được đưa vào bệnh viện cấp cứu .
Tình trạng của Tuệ Đường còn nghiêm trọng hơn so với mọi người dự đoán . Mặc dù Tuệ Đường đã được cấp cứu kịp thời nhưng vết thương ở tay bị nhiễm trùng dẫn đến sốt cao .
Suốt bảy ngày bảy đêm, nhiệt độ cơ thể của Tuệ Đường không lúc nào ở mức bình thường . Hơi thở hỗn loạn, không ổn định, quần áo ướt đẫm, mày nhăn lại khó nhọc, túi chườm đá được thay liên tục mà vẫn không hạ sốt.
Có một bàn tay to vẫn luôn nắm chặt tay cô, ngón tay đan vào nhau .Anh rất muốn được thay thế cô chịu đựng tất cả khổ sở này.
Đường Đường lương thiện như vậy, cô không làm gì sai để phải chịu đựng nỗi đau ấy . Chỉ bởi vì anh, vì anh không tốt không sớm nhận ra mối nguy hiểm luôn rình rập cô . Đáng nhẽ, từ chuyện xảy ra trong thư viện anh nên sớm phát hiện Tú Hòa là thủ phạm, đuổi cô ta đi, ít ra anh chỉ chịu chút đau đớn ngoài da còn Đường Đường có thể an toàn .
Thật đáng tiếc, trên đời này không có chữ ” nếu “.
Tiêu Đình không yên tâm về Tuệ Đường, xin nhà trường nghỉ phép, ngày đêm ở bên giường chăm sóc cô, chỉ sợ một giây rời mắt, cô sẽ tan biến thành bong bóng.
Mỗi khi Tuệ Đường sốt cao, bắt đầu mê sảng cô lặp đi lặp lại một cái tên, gọi không biết mệt mỏi, tiếng gọi tha thiết, đau xé tận tâm can.
Cậu chủ, cứu em, Đường rất đau, rất đau
Cô cứ gọi trong thổn thức, trong mê man .
Một giọt nước ấm nóng rơi xuốn má Tuệ Đường, chảy đến bên môi, cô khẽ mở khóe môi, phát hiện nó không hề ngọt mát mà có vị mặn chát.
Tiêu Đình không biết mình làm thế nào vượt qua những đêm đó . Người anh thương yêu nhất đang gọi tên anh, cô giờ chỉ cần anh, anh không cần phải ghen tuông vẩn vơ nữa thế nhưng … sao anh lại đau lòng đến thế.
Mỗi một lần Tuệ Đường gọi tên Tiêu Đình, anh đều nắm chặt tay cô, miệng không ngừng vỗ về cô, bảo cô đừng sợ
” Anh ở đây, anh ở đây mà Đường