Ca Thay Tim Định Mệnh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Duck hunt

Ca Thay Tim Định Mệnh (xem 3138)

Ca Thay Tim Định Mệnh

ặt môi tức giận, và liền tay chộp lấy ly cafe đen trên bàn, tạt hết vào mặt gã khách dê xồm. Vừa khó chịu vì bị cafe đậm đặc bết dính vào mặt, vừa cảm thấy xấu hổ khi bị 1 đứa con gái hạ nhục trước mặt biết bao nhiêu người, tên Dũng đập bàn, đứng phắt dậy định túm tóc Vân rồi hét lên cho oai, nhưng…
“Bốp!”, Phong dồn hết sức lực vào cú đấm như trời giáng ấy, khiến hắn ngã nhào xuống sàn. Xong, anh nhanh tay tóm lấy chiếc ghế gỗ được chạm khắc tinh xảo bên cạnh, đập thẳng vào người tên Dũng không 1 chút do dự. Đôi mắt Phong long sòng sọc lên như mất hết cả kiểm soát, nó chứa đựng sự điên loạn được sinh ra từ cơn nóng giận đến kinh người, không thể kìm chế được. Hai tên bạn của Dũng thấy thế liền xông vào giúp bạn mình. Thằng đỡ Dũng dậy, thằng hùng hổ nhào đến đánh đấm Phong loạn xạ. Vốn không giỏi đánh nhau, Phong bị dính đòn khá mạnh từ tên kia, anh mất đà rồi ngã rầm xuống sàn. Nhưng tên kia vẫn chưa chịu dừng lại, hắn co chân định đạp vào người Phong, và…
“Bốp!!!”, Phong nhắm nghiền mắt lại, như sẵn sàng đón nhận cơn đau nhưng…cớ sao anh chưa cảm giác có 1 bàn chân thối tha nào chạm vào người anh cả? Hé đôi mắt ra, anh thấy gã bạn Dũng đang gồng người, tay quệt vết thương trên khóe môi, trừng trừng nhìn vào chàng thanh niên cao to vừa ra tay bảo vệ anh. Không ai khác, chính là người luôn căng mắt dõi theo anh tự bao giờ, người lúc nào cũng khiến trái tim anh lỗi nhịp 1 cách bất thường…Thiên Tuấn…
Tuấn chỉ khẽ ngoáy đầu lại nhìn Phong 1 cái thật nhanh rồi tiếp tục đánh nhau với tên kia. Và anh chàng ca sĩ làm Phong thật sự bất ngờ khi anh có những động tác đánh đấm rất chuyên nghiệp, giống như anh đã từng học võ hoặc có 1 quá khứ huy hoàng về thời trung học nghịch ngợm vậy. Thấy đồng bọn mình bị thất thế, tên đang đỡ Dũng toát cả mồ hôi lạnh, hắn len lén cõng Dũng định bỏ trốn. Cùng lúc đó, Bảo Lâm bước vào quán, nhưng chưa kịp đưa mắt tìm kiếm cậu bạn thì Lâm đã giật bắn người bởi tiếng quát của Phong:
- Giữ nó lại, Lâm!!!
Vốn có phản xạ khá tốt, nên vừa nghe xong, Lâm liền nhanh tay giữ tên định bỏ trốn lại,mặc dù anh chưa biết chuyện quái gì đang diễn ra cả. Nhưng thật sự anh cảm thấy rất lạ khi nhìn vào vẻ mặt đầy tức giận của Thái Hà, nếu cô giận vì Phong bị đánh, tại sao cô không có phản ứng gì hết? Hay cô giận vì chuyện khác mà anh không biết…?
Tuấn dễ dàng hạ gục tên đối thủ thua anh về cả sức mạnh lẫn vóc dáng. Anh túm lấy cổ hắn, gằng giọng đe dọa:
- Biến khỏi đây ngay! Và nhớ là đừng để tao bắt gặp bọn mày đến đây gây chuyện 1 lần nữa!
Dứt câu, Tuấn hất hạnh hắn ra, ngán ngẩm đứng nhìn hắn bỏ chạy ra khỏi cửa 1 cách sợ hãi. Trong khi Phong thì cứ la oai oái lên với vẻ rất tức tối:
- Anh điên hả?! Sao lại để nó thoát??
Tuấn quay sang, bước nhẹ đến bên cạnh cậu chủ. Anh chống tay lên hông, nói sau 1 tiếng thở dài:
- Thôi, bảo anh bạn câu thả thằng kia đi đi.
– Nhưng… – Phong cau có
– Nghe lời tôi đi! – Tuấn gằng giọng – cư xử giống 1 ông chủ xem nào.
Phong thở dài, miễn cưỡng bảo Lâm thả cho tên kia đi. Thật kỳ lạ, Phong trước giờ vốn cứng đầu, nhưng cớ sao anh lại dễ dàng làm theo lời Tuấn như vậy…? Mái tóc rối bù của Tuấn lúc này vô tình lại khiến Phong ngứa mắt, chẳng kịp suy nghĩ gì, anh liền đưa tay vuốt nhẹ làn tóc kia 1 cách tự nhiên đến nỗi quên mất những ánh mắt xung quanh đang đổ dồn về 2 tên con trai đang thân mật với nhau 1 cách kỳ lạ. Tuấn sau 1 hồi “đứng hình”, anh ngượng ngùng đẩy cánh tay Phong ra, rồi bước nhanh về phía sân khấu.
Cách đó không xa, Bảo Lâm suýt nữa khụy cả người xuống vì…kinh ngạc đến tột độ. Hình ảnh Phương Nhi – cô gái dịu dàng vuốt tóc người yêu từng lọt vào ống kính của anh – bất giác hiện lên rõ ràng đến mức khiến Lâm choáng ngợp. Nó chèn lên khung cảnh của Phong và Tuấn, rồi từ từ lồng vào họ 1 cách gọn gàng… Khác với cảm xúc rung động trước sự đáng yêu, trong sáng của cặp tình nhân trẻ ngày ấy, Lâm cảm thấy hơi…sợ hãi với khung cảnh trước mắt. Đến bây giờ, Lâm mới sực nhớ ra Tuấn chính là chàng trai trong bức ảnh mà anh vô cùng tâm đắc. Nhưng cớ sao…anh lại liên tưởng đến cô gái xinh xắn kia khi trông thấy Phong…?
Thái Hà siết chặt nắm tay mình lại như muốn kìm chế cơn ghen tức trong lòng mình lúc này. Trước giờ, mặc dù Hà đã cố gắng ăn diện, trang điểm sao cho trông cô thật quyến rũ trong mắt Tuấn, nhưng…chưa bao giờ Tuấn đáp lại cô bằng ánh mắt say đắm như đang bị lôi cuốn 1 cách mê hồn như thế kia. Hà không muốn nghĩ vớ vẩn, càng không muốn ghét anh trai mình, nhưng sự việc đang xảy ra trước mắt đã vượt quá sức chịu đựng của cô. Cô không thể để họ gần nhau thêm nữa, nhất định phải ngăn họ lại trước khi quá muộn…!
—————–†——————-
Tối hôm đó, khi khách đã về hết, Phong tập trung tất cả các nhân viên của mình lại. Anh khoanh tay trước ngực, mặt nghiêm nghị trông rất ra dáng 1 ông chủ, rồi cất lời:
- Các cô nghe đây, kể từ bây giờ, nếu có thằng chết tiệt nào giở trò trong quán này, các cô đều có quyền dùng vũ lực với nó!
– Hả?! – các nhân viên nữ đều trố mắt nhìn nhau vẻ kinh ngạc đến tột độ, có lẽ đây là lần đầu tiên họ chứng kiến 1 ông chủ cho phép nhân viên đánh khách hàng, nhưng…liệu cậu chủ điển trai này có thật sự “tốt bụng” như vậy không…?
Phong liếc sơ qua những gương mặt còn đang vương sự nghi ngờ, rồi ngán ngẩm nói:
- Và đương nhiên, tôi sẽ không đuổi việc bất cứ 1 ai nếu làm vậy, vì đây là mệnh lệnh của tôi! Nơi đây dành cho những người đàng hoàng, lịch sự, chứ không phải cho những tên rác rưởi như khi nãy. Các cô hiểu ý tôi chứ?!
Dứt câu nói của Phong, các cô gái đều nhìn nhau cười khúc khích, không thể phủ nhận rằng họ ngày càng yêu quý cậu chủ của họ hơn. Có cô còn đùa rằng sẽ nện giày cao gót vào đầu tên nào cả gan dám chạm vào người cô. Nhưng Vân thì ngược lại, cô nàng tỏ vẻ lo lắng và e dè hỏi Phong :
- Cậu chủ không sợ làm vậy sẽ mất khách sao…?
– Không! – Phong đáp ngay không cần suy nghĩ – thà như vậy còn hơn là phải trông thấy tâm huyết của bố tôi dần biến thành 1 quán bia ôm rẻ tiền!
Tuấn liếc sang Phong, nhoẽn miệng cười rồi tiếp tục lau nhẹ chiếc piano tuyệt đẹp của quán. Ra là tên công tử bột này cũng rất biết quan tâm đến người khác, nhưng cách biểu đạt tình cảm của anh vẫn còn thô và vụng về lắm…!
Tuấn đang khẽ ngân nga 1 bài hát nào đó, thì anh liền khựng lại ngay khi trông thấy 1 bàn tay thon dài chạm nhẹ lên phím dương cầm trắng tinh, khiến nó ngân lên thứ âm thanh trong vắt nghe rất dễ chịu. Ngước lên, Tuấn thấy Phong cứ nghịch liên tục những phím đàn 1 cách thích thú, vẻ mặt ngờ nghệch của cậu chủ cũng đủ cho anh biết rằng Phong chả biết 1 tý gì về piano cả, có khi còn chuẩn bị hỏi anh những câu gì đó liên quan đến chiếc đàn này.
- Muốn đàn thứ này phải học trong bao nhiêu lâu?
– Khá lâu đấy nhóc – Tuấn đáp gọn – cậu mà cũng quan tâm đến nhạc cụ sao?

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Bồ Câu Không Đưa Thư Full

Hạnh phúc thật sự mong manh

Sếp nữ muốn quan hệ đồng tính với tôi

Truyện Không Phải Là Cổ Tích Full

Truyện Ngôi nhà có cánh cổng cao cao