hết tiền cho tên cướp, nhưng…Phong lại dễ dàng hùa dọa hắn để cứu mạng cả hai. Thái độ điềm tĩnh, tự tin của Phong càng ngày càng khiến Tuấn có cảm tình với anh nhiều hơn, và dĩ nhiên, chỉ ở mức tình bạn mà thôi.
Sau khi giao nộp tên cướp cho cảnh sát và nhận được biết bao nhiêu lời khen ngợi, Phong ngán ngẩm bước ra khỏi đồn cảnh sát và tiến về xe. Thật ra, đây không phải lần đầu anh dọa bọn cướp đến chết khiếp như thế này. Lúc trước, khi bị 3 tên côn đồ chặn đường trong con hẻm tối, Phong đã diễn xuất tài tình y hệt 1 con nghiện ma túy và dùng máu của mình để dọa bọn cướp bỏ chạy mất hút.
Khi xe chạy được 1 đoạn, như mọi khi, Phong lại tiếp tục bắt chuyện trước
- Anh còn ghét tôi không?
Tuấn liếc mắt sang Phong, nhìn cậu chủ vẻ dò xét rồi đáp ngắn gọn:
- Bây giờ thì không.
– Chuyện lúc trước, tôi xin lỗi – Phong nói nhưng mắt vẫn dán chặt vào tấm kính xe – Anh đàn rất hay, đáng lẽ tôi nên nhận anh vào quán sớm hơn.
Đến lúc này thì Tuấn không thể nào giấu được sự ngạc nhiên và tò mò nữa, rõ ràng đây không còn là “Gã công tử bột kiêu ngạo” mà anh đã từng biết…,đã từng nghe qua
- Điều gì đã làm cậu thay đổi như vậy? Hay do ban đầu tôi đã hiểu sai về cậu?
– Không… – Phong đảo mắt suy nghĩ – tôi từ trước …đã luôn ngạo mạn như vậy
– Bây giờ cũng chẳng kém – Tuấn phì cười
– Ừ, nhưng từ sau khi xuất viện, chỉ riêng với anh là…
Bất giác Phong dừng xe đột ngột, khiến Tuấn bị nhào ra trước, suýt tý nữa thì đập cả đầu vào kính xe. Không thể nào! Cái suy nghĩ vừa thoáng qua trong tâm trí Phong vô cùng phản khoa học! Nếu cảm xúc được gắn với bộ não thì việc thay tim kia chẳng liên quan gì đến vấn đề rắc rối này cả. Nhưng cớ sao…những rắc rối điên khùng ấy lại ồ ạt đến với anh chỉ sau ca phẫu thuật định mệnh kia?
- Sao vậy?? – Tuấn nhướng mày nhìn Phong vẻ khó hiểu
Phong thở mạnh ra 1 hơi dài rồi lắc đầu nguầy nguậy. Nhưng khi khẽ nhìn sang Tuấn, anh lại phát điên lên khi thấy anh chàng ca sĩ kia chẳng thèm cài dây an toàn vào gì cả. Phong chau mày, cau có nói:
- Anh bị điên hả? Cài dây an toàn vào cho tôi!
– Vướng víu lắm – Tuấn nhún vai – tôi
không thích.
Không đáp lời Tuấn, Phong liền chồm người sang để cài dây an toàn cho anh. Trong khi Tuấn chỉ biết cứng đờ người lại vì hành động quan tâm thái quá này của cậu chủ. Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú, đẹp “như con gái” của Phong 1 cách vô thức… Đồng thời ngay lúc ấy, Phong bất chợt cảm thấy trái tim mình 1 lần nữa lại xao động vì Tuấn, mặt anh nóng ran khi 2 người vô tình kề sát mặt nhau…và hơi thở nồng ấm, quyến rũ của anh chàng ca sĩ khiến Phong thật sự muốn phát điên lên được! Cảm xúc mãnh liệt này…làm anh chỉ muốn…chỉ muốn…
- Thôi được rồi… – Tuấn tế nhị đẩy Phong ra – để tôi…tự cài…!
Phong lúng túng để tay lên vô lăng rồi nhanh chóng lái xe đi. Suốt đoạn đường về, cả 2 đều im lặng không nói gì với nhau, chắc vì họ bận phải phân tích những cảm xúc kì lạ trong lòng họ khi nãy. Dừng xe trước 1 tòa chung cư, Tuấn sau hồi lưỡng lự, anh nhìn sang Phong, nói nhanh :
- Đừng để người lạ vào xe nữa, thời buổi này chẳng tin được ai đâu.
Đoạn Tuấn bước nhanh xuống xe, không quên gật đầu chào Phong 1 cái thay cho lời cám ơn. Còn Phong thì cứ dán mắt vào tấm lưng to lớn đang ngày càng rời xa mình 1 cách cay đắng…! Chưa bao giờ anh nhận rõ cảm xúc của mình như lúc này, cớ sao anh lại thấy ray rứt, khó chịu khi Tuấn lạnh lùng quay bước đi như vậy…?
Tuấn cho 2 tay vào túi, những suy nghĩ vớ vẩn đầy ắp trong tâm trí anh khiến những bước chân trở nên thật lộn xộn. Thật sự…anh cảm thấy hơi sờ sợ về thái độ quan tâm kì lạ của Phong, nhưng đồng thời anh cũng chẳng hiểu sao, mình lại bị lôi cuốn bởi gương mặt đẹp như tạc tượng kia của cậu chủ. Ở Phong, vừa toát lên vẻ gì đó vừa cao quý, thanh tao, vừa mạnh mẽ… Giống như 1 viên kim cương được bảo vệ trong lớp kính chống đạn. 1 vẻ đẹp khiến bao nhiêu người thèm khát mà không thể có được, 1 vẻ đẹp thuần khiết không bao giờ bị vẩn đục, 1 vẻ đẹp sắc bén đến mức không ai có thể làm hại nó. Nghĩ đến nó Tuấn liền khựng lại và tự gõ vào đầu mình. Nực cười thật! anh vừa so sánh 1 tên con trai như 1 viên kim cương, không thua gì 1 nữ thần cả!
- Tuấn!!!
Tuấn giật bắn người, rớt xuống sàn cả chiếc chìa khóa anh định tra vào ổ để mở cửa. Phong đứng cách anh
anh chỉ khoảng 6 bước chân và đang thở hổn hển vì phải chạy hết tốc lực để đuổi theo anh
- Có…có chuyện gì à…? – Tuấn trợn mắt kinh ngạc nhìn Phong
– Tại sao… – Phong gằng giọng tức giận – anh lại khiến tôi khổ sở như vậy…??!
Tuấn đơ mặt ra, theo trí nhớ của mình thì anh chưa làm gì để Phong phải tức giận như thế cả. Tuấn cẩn trọng nhìn cậu chủ, rồi nói với vẻ đề phòng:
- Muốn gì đây nhóc? Gây chuyện à?
– Muốn gì à…?
Dứt câu, Phong thực hiện 1 hành động mà có chết Tuấn cũng chẳng bao giờ dám nghĩ đến. Phong lao đến và…ôm chầm lấy Tuấn. Anh siết thật chặt anh chàng ca sĩ, hít sâu mùi hương từ lớp vải áo như để thỏa nỗi lòng nhớ nhung da diết bấy lâu nay… Sau đó, Phong buông Tuấn ra, nhìn thẳng vào đôi mắt thất thần đến buồn cười của anh chàng đối diện rồi nghiêm túc nói:
- Tôi…có chuyện muốn nói với anh!
Tuấn im lặng, căng thẳng nhìn cậu chủ với đôi mắt xen lẫn 1 chút sợ hãi
- Tôi… – Phong phì cười – đùa đấy…!
– Trời đất ơi!!! – Tuấn thốt lên, thở phào nhẹ nhõm
Phong phá lên cười vẻ vô cùng khoái chí, rồi đưa cho Tuấn đĩa CD mà anh chàng này đã để quên trong xe.
- Thứ này chắc quan trọng với anh lắm à?
– Ừ – Tuấn ngập ngừng – nhưng sao cậu biết?
– Tôi cảm nhận như thế, thôi tôi về đây.
Nói rồi, Phong vui vẻ quay lưng bước đi, không quên ngoáy đầu lại vẫy tay chào Tuấn. Nhưng khi đứng trước thang máy, Phong lại khụy người xuống và chống tay lên trán vẻ vô cùng đau khổ. Rõ ràng anh đang bị dằn xé giữa 2 thứ cảm xúc khác nhau trong lòng mình lúc này. Cả cuộc đời Phong, anh chưa bao giờ chạy theo bất cứ 1 cô gái nào, chứ đừng nói đến 1 tên con trai. Nhưng cớ sao giờ đây, anh sẵn sàng vứt bỏ sự kiêu hãnh của mình để đuổi theo 1 gã anh từng ghét cay ghét đắng cơ chứ? Hành động điên rồ khi nãy thật sự không hề là 1 màn kịch do Phong sắp đặt, anh ôm Tuấn vì trong thâm tâm anh muốn thế…Không! Lẽ nào… anh có tình cảm đặc biệt với Tuấn…?
—————-†————–
Mặt sông phẳng lặng, nhuốm 1 màu tím nhạt đẹp đến xuyến xao cõi lòng. Phong ngồi ung dung trên 1 con thuyền nhỏ, thả hồn vào bầu trời xanh biếc không gợn chút mây và những cánh hoa anh đào cuộn mình trong gió, lượn lờ 1 cách duyên dáng trước khi rơi xuống và nằm yên trên mặt sông. Nhưng khi đang say sưa đắm chìm trong vẻ cảnh đẹp mê hồn ấy, bỗng Phong giật bắn người khi trông thấy 1 cô gái mặc váy trắng đang đứng ngây ra trên mặt sông. Cô cười hiền với anh rồi lê đôi chân trần tiến về phía chiếc thuyền 1 cách nhẹ nhàng như bước đi trên mặt đất vậy. Và Phong bàng hoàng nhận ra đây chính là cô gái kì lạ với lổ hỏng ngay ngực đã từng ám ảnh anh. Nhưng trông cô hôm nay tươi tắn hơn lần đầu khá nhiều, mặ
Sau khi giao nộp tên cướp cho cảnh sát và nhận được biết bao nhiêu lời khen ngợi, Phong ngán ngẩm bước ra khỏi đồn cảnh sát và tiến về xe. Thật ra, đây không phải lần đầu anh dọa bọn cướp đến chết khiếp như thế này. Lúc trước, khi bị 3 tên côn đồ chặn đường trong con hẻm tối, Phong đã diễn xuất tài tình y hệt 1 con nghiện ma túy và dùng máu của mình để dọa bọn cướp bỏ chạy mất hút.
Khi xe chạy được 1 đoạn, như mọi khi, Phong lại tiếp tục bắt chuyện trước
- Anh còn ghét tôi không?
Tuấn liếc mắt sang Phong, nhìn cậu chủ vẻ dò xét rồi đáp ngắn gọn:
- Bây giờ thì không.
– Chuyện lúc trước, tôi xin lỗi – Phong nói nhưng mắt vẫn dán chặt vào tấm kính xe – Anh đàn rất hay, đáng lẽ tôi nên nhận anh vào quán sớm hơn.
Đến lúc này thì Tuấn không thể nào giấu được sự ngạc nhiên và tò mò nữa, rõ ràng đây không còn là “Gã công tử bột kiêu ngạo” mà anh đã từng biết…,đã từng nghe qua
- Điều gì đã làm cậu thay đổi như vậy? Hay do ban đầu tôi đã hiểu sai về cậu?
– Không… – Phong đảo mắt suy nghĩ – tôi từ trước …đã luôn ngạo mạn như vậy
– Bây giờ cũng chẳng kém – Tuấn phì cười
– Ừ, nhưng từ sau khi xuất viện, chỉ riêng với anh là…
Bất giác Phong dừng xe đột ngột, khiến Tuấn bị nhào ra trước, suýt tý nữa thì đập cả đầu vào kính xe. Không thể nào! Cái suy nghĩ vừa thoáng qua trong tâm trí Phong vô cùng phản khoa học! Nếu cảm xúc được gắn với bộ não thì việc thay tim kia chẳng liên quan gì đến vấn đề rắc rối này cả. Nhưng cớ sao…những rắc rối điên khùng ấy lại ồ ạt đến với anh chỉ sau ca phẫu thuật định mệnh kia?
- Sao vậy?? – Tuấn nhướng mày nhìn Phong vẻ khó hiểu
Phong thở mạnh ra 1 hơi dài rồi lắc đầu nguầy nguậy. Nhưng khi khẽ nhìn sang Tuấn, anh lại phát điên lên khi thấy anh chàng ca sĩ kia chẳng thèm cài dây an toàn vào gì cả. Phong chau mày, cau có nói:
- Anh bị điên hả? Cài dây an toàn vào cho tôi!
– Vướng víu lắm – Tuấn nhún vai – tôi
không thích.
Không đáp lời Tuấn, Phong liền chồm người sang để cài dây an toàn cho anh. Trong khi Tuấn chỉ biết cứng đờ người lại vì hành động quan tâm thái quá này của cậu chủ. Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú, đẹp “như con gái” của Phong 1 cách vô thức… Đồng thời ngay lúc ấy, Phong bất chợt cảm thấy trái tim mình 1 lần nữa lại xao động vì Tuấn, mặt anh nóng ran khi 2 người vô tình kề sát mặt nhau…và hơi thở nồng ấm, quyến rũ của anh chàng ca sĩ khiến Phong thật sự muốn phát điên lên được! Cảm xúc mãnh liệt này…làm anh chỉ muốn…chỉ muốn…
- Thôi được rồi… – Tuấn tế nhị đẩy Phong ra – để tôi…tự cài…!
Phong lúng túng để tay lên vô lăng rồi nhanh chóng lái xe đi. Suốt đoạn đường về, cả 2 đều im lặng không nói gì với nhau, chắc vì họ bận phải phân tích những cảm xúc kì lạ trong lòng họ khi nãy. Dừng xe trước 1 tòa chung cư, Tuấn sau hồi lưỡng lự, anh nhìn sang Phong, nói nhanh :
- Đừng để người lạ vào xe nữa, thời buổi này chẳng tin được ai đâu.
Đoạn Tuấn bước nhanh xuống xe, không quên gật đầu chào Phong 1 cái thay cho lời cám ơn. Còn Phong thì cứ dán mắt vào tấm lưng to lớn đang ngày càng rời xa mình 1 cách cay đắng…! Chưa bao giờ anh nhận rõ cảm xúc của mình như lúc này, cớ sao anh lại thấy ray rứt, khó chịu khi Tuấn lạnh lùng quay bước đi như vậy…?
Tuấn cho 2 tay vào túi, những suy nghĩ vớ vẩn đầy ắp trong tâm trí anh khiến những bước chân trở nên thật lộn xộn. Thật sự…anh cảm thấy hơi sờ sợ về thái độ quan tâm kì lạ của Phong, nhưng đồng thời anh cũng chẳng hiểu sao, mình lại bị lôi cuốn bởi gương mặt đẹp như tạc tượng kia của cậu chủ. Ở Phong, vừa toát lên vẻ gì đó vừa cao quý, thanh tao, vừa mạnh mẽ… Giống như 1 viên kim cương được bảo vệ trong lớp kính chống đạn. 1 vẻ đẹp khiến bao nhiêu người thèm khát mà không thể có được, 1 vẻ đẹp thuần khiết không bao giờ bị vẩn đục, 1 vẻ đẹp sắc bén đến mức không ai có thể làm hại nó. Nghĩ đến nó Tuấn liền khựng lại và tự gõ vào đầu mình. Nực cười thật! anh vừa so sánh 1 tên con trai như 1 viên kim cương, không thua gì 1 nữ thần cả!
- Tuấn!!!
Tuấn giật bắn người, rớt xuống sàn cả chiếc chìa khóa anh định tra vào ổ để mở cửa. Phong đứng cách anh
anh chỉ khoảng 6 bước chân và đang thở hổn hển vì phải chạy hết tốc lực để đuổi theo anh
- Có…có chuyện gì à…? – Tuấn trợn mắt kinh ngạc nhìn Phong
– Tại sao… – Phong gằng giọng tức giận – anh lại khiến tôi khổ sở như vậy…??!
Tuấn đơ mặt ra, theo trí nhớ của mình thì anh chưa làm gì để Phong phải tức giận như thế cả. Tuấn cẩn trọng nhìn cậu chủ, rồi nói với vẻ đề phòng:
- Muốn gì đây nhóc? Gây chuyện à?
– Muốn gì à…?
Dứt câu, Phong thực hiện 1 hành động mà có chết Tuấn cũng chẳng bao giờ dám nghĩ đến. Phong lao đến và…ôm chầm lấy Tuấn. Anh siết thật chặt anh chàng ca sĩ, hít sâu mùi hương từ lớp vải áo như để thỏa nỗi lòng nhớ nhung da diết bấy lâu nay… Sau đó, Phong buông Tuấn ra, nhìn thẳng vào đôi mắt thất thần đến buồn cười của anh chàng đối diện rồi nghiêm túc nói:
- Tôi…có chuyện muốn nói với anh!
Tuấn im lặng, căng thẳng nhìn cậu chủ với đôi mắt xen lẫn 1 chút sợ hãi
- Tôi… – Phong phì cười – đùa đấy…!
– Trời đất ơi!!! – Tuấn thốt lên, thở phào nhẹ nhõm
Phong phá lên cười vẻ vô cùng khoái chí, rồi đưa cho Tuấn đĩa CD mà anh chàng này đã để quên trong xe.
- Thứ này chắc quan trọng với anh lắm à?
– Ừ – Tuấn ngập ngừng – nhưng sao cậu biết?
– Tôi cảm nhận như thế, thôi tôi về đây.
Nói rồi, Phong vui vẻ quay lưng bước đi, không quên ngoáy đầu lại vẫy tay chào Tuấn. Nhưng khi đứng trước thang máy, Phong lại khụy người xuống và chống tay lên trán vẻ vô cùng đau khổ. Rõ ràng anh đang bị dằn xé giữa 2 thứ cảm xúc khác nhau trong lòng mình lúc này. Cả cuộc đời Phong, anh chưa bao giờ chạy theo bất cứ 1 cô gái nào, chứ đừng nói đến 1 tên con trai. Nhưng cớ sao giờ đây, anh sẵn sàng vứt bỏ sự kiêu hãnh của mình để đuổi theo 1 gã anh từng ghét cay ghét đắng cơ chứ? Hành động điên rồ khi nãy thật sự không hề là 1 màn kịch do Phong sắp đặt, anh ôm Tuấn vì trong thâm tâm anh muốn thế…Không! Lẽ nào… anh có tình cảm đặc biệt với Tuấn…?
—————-†————–
Mặt sông phẳng lặng, nhuốm 1 màu tím nhạt đẹp đến xuyến xao cõi lòng. Phong ngồi ung dung trên 1 con thuyền nhỏ, thả hồn vào bầu trời xanh biếc không gợn chút mây và những cánh hoa anh đào cuộn mình trong gió, lượn lờ 1 cách duyên dáng trước khi rơi xuống và nằm yên trên mặt sông. Nhưng khi đang say sưa đắm chìm trong vẻ cảnh đẹp mê hồn ấy, bỗng Phong giật bắn người khi trông thấy 1 cô gái mặc váy trắng đang đứng ngây ra trên mặt sông. Cô cười hiền với anh rồi lê đôi chân trần tiến về phía chiếc thuyền 1 cách nhẹ nhàng như bước đi trên mặt đất vậy. Và Phong bàng hoàng nhận ra đây chính là cô gái kì lạ với lổ hỏng ngay ngực đã từng ám ảnh anh. Nhưng trông cô hôm nay tươi tắn hơn lần đầu khá nhiều, mặ