Ca Thay Tim Định Mệnh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Ca Thay Tim Định Mệnh (xem 3132)

Ca Thay Tim Định Mệnh

Vì thế, hắn đã có phần dự thi khá tốt và Phong bắt đầu cảm thấy lo lắng khi ban giám khảo bắt đầu tỏ ý hài lòng về tên hống hách này.
Ngồi phía trên Phong, Tuấn vừa quan sát cuộc casting, vừa len lén nhìn chàng công tử đang tức tối vì đối thủ được khen ngợi; rồi nhoẽn miệng cười. Bất thình lình…1 bàn tay chạm vào vai Tuấn khiến anh giật bắn cả người
- Sorry nghen, đợi tôi lâu không? Nãy giờ ở trong cánh gà xem casting, hay quá chừng!
Tuấn quay sang lườm anh chàng với mái tóc highlight nâu vàng vừa ngồi xuống cạnh anh với vẻ trách móc
- Lúc nào ông chẳng để tôi đợi, hôm nay còn bày đặt sorry!
– Thôi, tôi biết Jack rộng lượng chẳng thèm để bụng mấy chuyện cỏn con này đâu – anh ta cười tươi, chìa 1 đĩa CD cho Tuấn – đây, bố tôi nói rất thích bài hát này, ổng còn hứa sẽ giúp ông thu âm, vui rồi nghen.
Tuấn cười nhẹ, mân mê chiếc CD trong tay. Đây là bài hát mà anh sáng tác dành tặng riêng cho Phương Nhi, giai điệu của nó ướp 1 nỗi buồn man mác, không có đoạn cao trào, mà chỉ tĩnh lặng, nhẹ nhàng như tình yêu của anh với cô vậy. Trong suốt 3 năm quen nhau, 2 người hiếm khi có những lúc giận hờn hay tranh cãi. Vì cô vốn là người hiền lành, hiểu chuyện. Còn anh thì lúc nào cũng nhường nhịn cô và luôn có những suy nghĩ chín chắn. Sự ra đi của Nhi đã để lại 1 lổ hỏng quá lớn trong trái tim của Tuấn, thời gian đầu đối diện với cuộc sống thiếu vắng cô, anh dường như suy sụp đến đánh mất chính bản thân mình. Anh điên cuồng lao vào rượu bia, đắm chìm vào trong hơi men; để nó có thể quay ngược bánh xe thời gian, đưa anh về với quá khứ hạnh phúc, nơi mà vẫn còn hình bóng cô, vẫn còn vương mùi hương và giọng nói ngọt ngào quen thuộc ngày ấy… Nhưng sau mọi sự động viên của gia đình và bạn bè, cùng với ý chí mạnh mẽ vốn có, anh dần lấy lại được tinh thần và cố gắng tiếp tục cuộc sống này…vì cô…
- Nè! – anh chàng kia lay mạnh vai Tuấn – làm gì mà thừ người ra vậy?
Tuấn thoáng giật mình như vừa hoàn hồn trở về, rồi anh nhìn mông lung xuống phía sân khấu, nơi mà 3 vị giám khảo đang thảo luận với nhau để quyết định xem những gương mặt ưu tú nào sẽ được lọt vào vòng trong. Sau 1 cái tằng hắng, anh nói hơi gượng:
- Bảo, ông nghĩ ai sẽ được nhận vai hề…?
Mắt anh chàng kia bỗng dưng sáng lên, và nhanh chóng hướng về phía…Dũng
- Cậu Dũng kia, trông khá chuyên nghiệp, nghe nói cậu ta còn là con nhà nòi nữa.
– Chỉ Dũng thôi à…? – Tuấn hỏi bâng quơ
Bảo đảo mắt suy nghĩ, rồi anh đập tay 1 phát khi ánh mắt vô tình lướt ngang Phong
- Đúng rồi, cậu tóc vàng kia! Lúc cậu ta bật cười lên tôi đã nổi hết cả gai óc đấy. Mà nói thật, gương mặt cậu ta đẹp đến mức ban đầu tôi cứ ngỡ là con gái ấy chứ.!
Tuấn chợt phá lên cười như nắc nẻ. Anh không biết Phong sẽ phản ứng như thế nào khi nghe lời khen :”Đẹp như con gái” ấy, nhưng nếu là anh, anh sẽ cảm thấy nó giống 1 lời nói đểu hơn là khen ngợi.
Lúc này thì người đàn ông mang kính rời khỏi chiếc bàn, ông bước đến gần mép sân khấu, dõng dạc nói:
- Chúng tôi đã chọn được 7 người vào vòng trong, cũng là vòng cuối của phần casting này. Những ai được tôi xướng tên, yêu cầu bước lên sân khấu. Còn những người khác, có thể ra về.
Không khí căng thẳng bao trùm khắp khán đài, ai nấy cũng chắp tay, nhắm mát cầu nguyện… Người đàn ông kia ngưng 1 hồi, rồi khẽ nhìn vào tờ giấy trên tay, bắt đầu đọc cái tên đầu tiên
- Hà Quốc Dũng!
Phong tặc lưỡi 1 cách cay cú, nhưng sau đó anh liền quên đi nỗi tức tối và tiếp tục lắng tai nghe. Nhưng…liên tục 5 cái tên thoát ra từ miệng người đàn ông ấy đều lạ hoắc đến đáng sợ. Chỉ còn 1 người cuối cùng có cơ hội nhận được vai diễn cá tính này… Anh có được chọn không? Chẳng lẽ anh chưa gây được ấn tượng tốt với họ? Hay tại phong thái tự tin đến ngạo mạn của anh làm họ có hiềm khích? Rồi người đàn ông kia nhấc nhẹ gọng kính, xướng to cái tên cuối cùng:
- Và…Vũ Phong!
Phong cố gắng mím chặt môi mình lại để không phải hét lên vì vui mừng. Anh cảm thấy những sự hồi hộp, lo lắng, căng thẳng đều đồng loạt thoát ra từ hơi thở của anh. Trong khi đó, tên Dũng lại tỏ vẻ khó chịu ra mặt, theo hắn, sẽ thật nhục nhã nếu để thua 1 tên con trai có dáng người mảnh khảnh đến ẻo lả như thế này.
Sau khi 7 thí sinh đều có mặt đầy đủ trên sân khấu. Chàng thanh niên với đôi mắt thâm quầng, trông có vẻ trầm tính ngồi bên phải người đàn ông; liền bước lên phía trước. Anh khẽ nhíu mày nhìn vào từng gương mặt của thí sinh, rồi nói:
- Vòng này các cậu sẽ diễn 1 đoạn ngắn về cảnh tên hề nhận ra tình yêu của mình dành cho 1 cô gái hiền lành. Vì tình yêu mãnh liệt đó đã giúp hắn thoát khỏi bóng đêm tội ác và hướng đến cái thiện. Nhưng hãy chú ý! Vì tình yêu là 1 thứ hoàn toàn mới lạ đối với tên hề, nên nó vừa làm cho hắn ngỡ ngàng, vừa khiến hắn cảm thấy hạnh phúc.
Nói rồi anh ta chìa cho mỗi người 1 tờ giấy ghi đoạn thoại nhỏ về sự gặp gỡ của gã hề và cô gái
v Julie : Nào, để tôi băng bó vết thương cho anh
v Tên hề ( ngạc nhiên ) : cô bị ngốc à? Biết tôi là kẻ thù của dân làng mà cô vẫn tốt với tôi sao?
v Julie ( mỉm cười dịu dàng ) : tôi chưa bao giờ xem ai là kẻ thù cả.
v Tên hề ( bị nụ cười của cô gái làm cho say đắm ) : sao tôi lại cảm thấy…vui…à không, hân hoan…, cũng không,… phấn khích trong lòng như thế này nhỉ?
v Julie : ý anh là hạnh phúc?
v Tên hề ( lại ngạc nhiên ) : hạnh phúc là gì?
v Julie ( cười hiền, thẹn thùng ) : là cảm giác khi yêu và được yêu, anh không biết sao?
v Tên hề : yêu…là gì?
v Julie : là khi trái tim anh loạn nhịp vì 1 ai đó.
v Tên hề ( hoảng hốt ôm lấy ngực mình ) : sao tim tôi lại đau đớn…à không…lại hoạt động, hoạt động nhanh như thế này?
v Julie ( hoảng hốt ) : Anh sao vậy?
v Tên hề ( bàng hoàng nhìn cô gái ): Lẽ nào… tôi yêu cô…?
Trong khi những thí sinh khác đang chăm chú đọc lời thoại thì người thanh niên ấy dụi dụi con mắt thiếu ngủ của mình, nói sau 1 cái ngáp đầy khiếm nhã:
- Tất cả các cậu sẽ có 15 phút để học thuộc lời thoại tên hề. Sau 15 phút, tôi sẽ thu lại hết những tờ giấy đó và phần thi của các cậu sẽ bắt đầu.
Sau đó, 7 người đều cắm cúi, tập trung học lời thoại. 15 phút sau, khi đã thu hồi lại những tờ giấy, Quốc Dũng – thí sinh đầu tiên – bước lên sân khấu và bắt đầu phần thi của mình. Không hổ danh là con nhà nòi, Dũng có những động tác búng tay quái dị, chuyển động rất điệu nghệ và hắn đọc thoại lưu loát, kiểu đã được đào tạo kĩ lưỡng. Khi đến cảnh gã hề bàng hoàng nhận ra mình yêu Julie, thì tên Dũng này diễn giống như vừa bị điện giật, nét mặt hắn trở nên thất thần và lắp bắp nói câu cuối cùng của đoạn thoại. Phần thi của hắn kết thúc với những tràng vỗ tay khen ngợi của ban giám khảo. Trong khi Phong ngồi đó cứ xùy xùy ra những âm thanh sặc mùi ghen tức.
Những thí sinh tiếp theo thì liên tục dẫm vào vết xe đổ của nhau. Họ đều chú tâm đến việc diễn tả cảm xúc yêu thương mà quên khuấy đi mất việc phải chèn vào những sự quái dị của tên hề. Vì thế, khi xem họ diễn, ai nấy cũng cảm thấy họ giống 1 con người bình thường hơn là 1 gã hề quỷ.
Và phần thi của Phong cũng đã đến, như lần trước, anh vẫn tự tin bước lên sân khấu, nhưng khi vô tình hướng mặt về phía k

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Phận má hồng lấy chồng ‘gay’

Tưởng giả vờ hóa ra thành chồng của bạn thân thật

Không Đợi Anh Ngoảnh Lại

Facebook gái xinh Nghệ An: Suýt Đẹp Gái

Tớ im lặng để yêu cậu!