Ca Thay Tim Định Mệnh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Ca Thay Tim Định Mệnh (xem 3126)

Ca Thay Tim Định Mệnh

vị bác sĩ với gương mặt phúc hậu bước vào. Phong ít khi có cảm tình với ai, nhưng anh lại rất quý mến con người tốt bụng, hiền lành này. Ông đã luôn chăm sóc, theo dõi căn bệnh của anh 1 cách tận tình, và anh thật sự biết ơn ông về điều đó.
- Có chuyện gì ạ? – Phong nói, nhưng mắt vẫn dán chặt vào mẩu tinh nói về 1 đoàn kịch mới nổi trong báo
Vị bác sĩ ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường anh, rồi bằng giọng điệu nghiêm túc nhất, ông cất lời:
- Vừa có 1 trái tim mới, nó có vẻ tương thích với cơ thể của cậu, tôi nghĩ cũng đã đến lúc rồi…!
– Vậy là…… – Phong há hốc mồm, buông rơi cả tờ báo trên tay
– Phải – Ông cười hiền – như tôi đã từng nói với cậu, trái tim đang nằm trong lồng ngực kia không thể giúp cậu sống lâu được, cùng với bản tính nóng nảy của mình, cậu có thể tự giết bản thân bất cứ lúc nào. Nhưng khả năng thành công của phẫu thuật thay tim là…khá thấp, cậu có muốn thử không?
Phong cảm thấy như có ai đó vừa đánh trống, rung chuông trong lồng ngực mình. Cuối cùng… cái ngày mà anh mong chờ đã đến, ngày mà anh sẽ có cơ hội sở hữu 1 trái tim khỏe mạnh để hướng đến 1 cuộc sống mới…và hơn nữa, anh có thể hoàn toàn yên tâm theo đuổi ước mơ của mình… Nghĩ đến đó, Phong nhìn thẳng vào mắt vị bác sĩ, nói với giọng điệu cương quyết:
- Cháu muốn! xin hãy tiến hành phẫu thuật càng sớm càng tốt!
—————†————–
Cùng lúc ấy…
Tuấn ngồi thu mình lại dưới sàn nhà lạnh ngắt của bệnh viện 1 cách khổ sở… đôi vai anh thi nhau run lên bần bật vì cố kìm nén những nỗi đau khổ đến tột cùng trong lòng anh lúc này. Nhi…đã tự sát! Sự ra đi quá bất ngờ của cô khiến anh đau đớn đến điên dại… Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy trời đất quanh mình như sụp đổ… Bàn tay Tuấn vẫn siết chặt lá thư – kỉ vật cuối cùng mà cô để lại cho anh…
Tuấn yêu dấu của em…
Khi anh đọc bức thư này thì em đã không còn trên cõi đời này nữa. Em biết anh sẽ trách em thật nhiều, nhưng anh à… sống mà biết trước thời gian nào mình sẽ chết thì giống như đã chết 1 nửa rồi vậy. Em không muốn suốt ngày phải nằm trên chiếc giường nồng nặc mùi bệnh viện; đợi bác sĩ đến khám, đợi y tá đến cho uống thuốc, đợi mẹ lo từng miếng ăn giấc ngủ và đợi cả gã tử thần đến rước linh hồn của em đi. Suốt khoảng thời gian nằm trong bệnh viện, em đã muốn được nghe anh hát biết bao… Hình ảnh khi anh lướt từng ngón tay trên phím dương cầm sẽ luôn luôn theo em đến hết cuộc đời này. Anh không biết lúc ấy mình trông đẹp như thế nào đâu, 1 vẻ đẹp vô cùng bình thản và nhẹ nhàng…Em nhớ những lần đôi ta hẹn hò, cùng nhau thưởng thức các món ăn mà em và anh đều yêu thích, cùng nhau nắm tay dạo bước trên con phố dài dường như bất tận… Cái quá khứ hạnh phúc khi còn là 1 con người khỏe mạnh ấy; nó ám ảnh em và khiến em đau khổ không thể nào chịu được. Em ra đi vì em muốn như thế, điều này giúp em thanh thản hơn nhiều lắm anh à. Hãy giúp em chăm sóc bố mẹ và cố trấn an họ hộ em anh nhé. Nói với họ là em yêu họ rất nhiều…!
P/s : Em sẽ mãi mãi yêu anh, mãi mãi là như thế cho dù em không còn tồn tại nữa…
—————-†—————
Ca phẫu thuật thành công ngoài mong đợi như 1 phép màu. Gia đình và bạn bè của Phong đều rất vui mừng cho anh. Đến bây giờ, Phong vẫn không tin mình còn sống sót sau ca phẫu thuật ấy và còn khó tin hơn khi biết được rằng: kể từ giây phút này, anh sẽ không còn bị cơn đau tim hành hạ nữa. Và 1 cuộc sống mới cũng bắt đầu từ đấy…
3 tháng sau…
Phong chính thức trở lại quán café Sound of Paradise làm việc. Hôm nay anh cảm thấy tâm trạng phấn chấn vô cùng, cái cảm giác vui sướng khi không còn bị trái tim quái ác kia hành hạ vẫn còn lâng lâng trong lòng anh. Đẩy nhẹ cánh cửa kính và bước vào, ngay lập tức những âm thanh êm dịu từ chiếc đàn piano trôi nhẹ nhàng vào tai Phong, nhưng kì lạ thay, anh cảm thấy giai điệu bản nhạc này quen kinh khủng, mặc dù trước giờ đây là thể loại nhạc mà anh không đời nào nghe đến. Và còn khó hiểu hơn khi anh lại còn có cảm giác thân thiết, gắn bó với bản nhạc này đến mức nực cười!
- Kiss…the rain…??? – Phong lẩm bẩm, rồi tự mình lấy làm kinh ngạc.
Anh vừa vô thức nói ra tên của 1 bài nhạc mà anh chưa bao giờ nghe sao? Rồi khi ngước nhìn về phía người thanh niên đang lướt từng ngón tay thanh thoát trên phím dương cầm; phía nơi sân khấu kia, trái tim Phong bất giác lại đập liên hồi, rộn ràng đến mức khó tả. Ban đầu, anh cứ nghĩ đó lại là triệu chứng của 1 cơn đau tim khác, nhưng rõ ràng không phải…! Cái cảm giác này không làm anh khó chịu, không làm anh đau đớn, mà kì lạ thay, nó lại khiến anh cảm thấy hạnh phúc…! Nhưng…tại sao trái tim anh lại rung động trước 1 người con trai? Mà đó lại là kẻ đã từng làm cho anh tức điên đến mức lên cơn đau tim… Chuyện quái gì đang diễn ra trong lòng anh thế này…???
Chương 3: Cảm xúc lẫn lộn
Bản nhạc kết thúc, Tuấn mỉm cười, gật đầu cám ơn những tràng pháo tay của khách rồi bước nhẹ xuống từng bậc thang sân khấu. Bất giác… anh khựng lại 1 cách khó chịu khi trông thấy Phong. Phong lúc này vẫn còn bối rối với mớ cảm xúc quái lạ trong lòng mình, nên anh cứ đứng chết trân ra đấy, mắt thì mở thao láo nhìn Tuấn đến mất tự nhiên. Thái Hà lườm Phong, rồi nhanh nhảu kéo Tuấn lại gần anh trai, lém lỉnh nói:
- Anh ơi, thấy anh Tuấn đàn piano hay không nè?
Phong dường như chẳng nghe Hà nói gì cả, mặt anh vẫn đơ ra và nhìn chằm chằm vào chàng thanh niên trước mắt
- Anh!!! – Hà quát lên
– À… Hả…??! – Phong giật bắn người, lúng túng – gì… mà hét lên ghê thế…con nhỏ này…?
Tuấn lúc bấy giờ lộ rõ vẻ mặt khó hiểu đến buồn cười. Anh tự hỏi chả biết có vết nhọ nào dính trên mặt anh hay không? Hay là vì tên công tử ngạo mạn này ngạc nhiên khi thấy anh – người từng nhục mạ hắn – dám thản nhiên ngồi đàn hát ở đây. Nghĩ rồi Tuấn thở dài, nói vẻ ngán ngẩm:
- Thôi Hà, dù sao anh cũng dự định là sẽ đi; khi cậu nhóc này quay lại. Rảnh anh sẽ ghé thăm em.
Dứt câu, Tuấn lại bước mạnh ngang vai Phong giống như lần đầu 2 người gặp nhau. Nhưng lần này, Phong không nổi giận, không để mặc anh ta, mà anh lại nhanh chóng chộp lấy cánh tay rắn chắc của Tuấn. Trong khi Thái Hà đang giật bắn người vì sợ Phong sẽ nổi điên mà đánh cho Tuấn 1 trận; thì…người anh trai nóng tính này lại làm cô kinh ngạc khi điềm đạm nói:
- Ở lại đi, tôi…nhận anh.
Tuấn ngoáy đầu lại, trố mắt ra vẻ ngạc nhiên đến tột độ, không thua gì Thái Hà lúc bấy giờ cả. Thật sự đến cả Phong cũng không thể lý giải nổi vì sao anh lại hành động như vậy nữa. Chỉ là… khi Tuấn bước ngang anh, đột nhiên anh cảm thấy trái tim mình đau nhói và thật sự anh không muốn hắn lạnh lùng bỏ đi như thế… Chợt, Phong thấy 1 mẩu tàn thuốc vương trên làn tóc Tuấn, rồi như 1 hành động vô thức, anh đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc hung đỏ kia…khiến Tuấn sững cả người. Bất giác, Tuấn nhớ đến cử chỉ ngọt ngào thuở ấy từ cô người yêu đã khuất của anh, nó làm anh hạnh phúc, nhưng cũng xen lẫn 1 nỗi sợ hãi khi người đang đem đến cho mình cảm giác ấm áp này, lại là 1 tên con trai…!
Phút giây ấy khiến trái tim cả 2 đều loạn nhịp. Thời gian,

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
6 năm - 1 hạnh phúc

Truyện Quê Em

Truyện Em Nợ Anh

Tán gái cạnh nhà

Pha Lê Đen