– Louis rời khỏi bàn và leo lên phòng mình lấy cặp sách. Lát sau, nó trở xuống.
– Nếu cậu không phiền, thì tớ sẽ đi đưa con trai đến trường. Cậu không đến hiệu sách à?
– Tớ đợi xe tải chuyển đồ đến.
– Cậu cần trợ giúp không?
– Ồ không, chỉ mất vài khắc thôi mà, chỉ mất thời gian gỡ hai cái ghế, một cái gối thì cái chòi nhỏ của tớ đã phát nổ ra rồi!
– Tuỳ cậu thôi! Antoine trả lời với giọng khô khốc. Sập cửa lại khi ra nhé.
– Mathias đuổi kịp khi Antoine đã đến bên Louis bên thềm nhà.
– Cậu có khăn tắm sạch để ở chỗ nào? Tớ sẽ tắm nhờ ở đây, trong phòng tắm nhà tớ, phải giơ chân lên để giữ vòi hoa sen.
– Cậu làm tớ bực lắm rồi đấy! Antoine trả lời và rời khỏi nhà.
Louis ngồi trên ghế của khách và tự đóng khoa dây bảo hiểm cho mình.
– Hắn khiến mình bực thực sự, Antoine lẩm bẩm trong lúc cho xe chạy giậy lùi trên phố.
Một chiếc xe tải của hãng Delahaye Moving đang loay hoay để đỗ trước cửa nhà anh.
* * *
Mười phút sau, Mathias gọi điện cầu cứu Antoine. Anh đã sập cửa cẩn thận, như bạn yêu cầu, nhưng chùm chìa khoá của anh lại nằm trên bàn trong phòng ăn. Những người được thuê chuyển nhà đang chờ trước cửa, còn anh vẫn đang trong bộ pyjama đang đứng giữa phố.. Antoine vừa thả Louis xuống trường, liền quay ngược lại.
Người phụ trách Delahaye đã thuyết phục được Mathias để nguyên cho đội quâncủa ông ta làm việc; cứ khoa tay múa chân giữa đám người vận chuyển đồ đạc như thế, anh chỉ khiến tiến độ công việc chậm đi mà thôi.
Ông ta hứa, khi anh trở về nhà tối nay, mọi thứ sẽ được sắp đặt cần thận.
Antoine đợi Mathias tắm, khi xong xuôi, cả hai cùng ra đi trong chiếc xe hơi cũ kỹ có thể hạ mui, và lúc này mui đã được hạ xuống.
– Tớ thả cậu xuống rồi phải đi ngay đây, Antoine đã khá bị muộn giờ rồi đấy, Antoine nói lúc rời khỏi Clareville Glover
– Cậu đến văn phòng à? Mathias hỏi ngay.
– Không, tớ fải tạt qua một công trình.
– Không cần đi vòng qua hiệu sách đâu, ở đó vẫn còn nhiều mùi sơn lắm. Tớ đi cùng với cậu.
– Tớ dẫn cậu đi, nhưng cậu phải cẩn thận đấy nhé!
– Sao cậu lại nói thể?
Chiếc Austin Healey lao nhanh trên đường Old Brompton.
– Từ từ thôi, Mathias thốt lên.
Antoine nhìn anh bực mình.
– Giảm tốc độ đi nào! Mathias cố nài.
Antoine lợi dụng lúc có đèn đỏ để cúi xuống với chiếc ca-táp để dưới chân Mathias.
– Cậu có thể thay hãm phanh hộ tớ được không hả. Anh nói lúc ngồi dậy.
– Sao cậu lại đặt cái này lên đầu gối tớ? Mathias hỏi.
– Mở ra và xem cái ở trong đó đi.
Mathias lấy từ đó ra một tài liệu, vẻ dò xét.
– Giở nó ra!
Ngay khi xe tiếp tục rồ máy, bản đồ kiến trúc dính chặt vào mặt Mathias, và anh cố sức mà không sao thoát khỏi ra được trong suốt chặng đường đi. Sau đó ít phút, Antoine đậu xe dọc theo vỉa hè, trước một luồng cổng xây bằng đá tấm, một cánh cổng bằng sắt gò hướng vào một ngõ cụt. Anh với lấy bản đồ án và chui ra khỏi chiếc Austin.
Tứ phía, những phiến đá xiên vẹo, những mews (khu chuồng ngựa được biến đổi thành nhà để xe hay những căn hộ nhỏ ở vùng nông thôn), những chuồng ngữa cũ, đã được sửa sang lại thành những ngôi nhà nhỏ. Các mặt tiền được sơn màu loè loẹt bị khuất dưới những cây hồng leo, các mái nhà thấp nhỏ, khi được lợp bằng ngói gỗ, lúc được lợp bằng đá đen mỏng. Cuối phố, một ngôi nhà xây, bề thế hơn tất cả các ngôi nhà khác, chế ngự cả khu. Một cánh cửa bằng gỗ sến được dựng trên cao vài bậc thềm. Antoine giục bạn, đang kéo lê chân bước đi, theo sát mình.
– Tớ hy vọng là không có chuột cống chứ, Mathias hỏi khi tiến lại gần.
– Vào đi!
Mathias khám phá ra cả một không gian rộng mênh mông, được các cửa sổ lớn rọi sáng, nơi một vài người công nhân đang làm việc. Ở giữa có một cầu thang thông lên gác, một gã cao lớn có dáng vẻ như bị trật khớp, tiến về phía Antoine với một bản vẽ trong tay.
– Tất cả đều đang chờ anh!
Được thừa hưởng dòng máu Scotland từ người cha và dòng máu Normandie từ người mẹ, McKenzie ngoài ba mươi tuổi, nói một thứ tiếng Pháp nhuốm một thứ trọng âm làm lộ nguồn gốc lai của anh ta. Anh ta chỉ vào căn gác lửng và chất vấn Antoine.
– Anh đã có quyết định rồi chứ?
– Vẫn chưa, Antoine trả lời.
– Tôi sẽ chẳng thể có thiết bị vệ sinh đúng thời hạn mất. Tôi phải gửi đơn đặt hàng muộn nhất là tối nay.
Mathias tiến lại gần họ.
– Xin lỗi, anh nói, vẻ bực mình. Cậu không bắt tớ đi xuyên Luân Đôn để giải quyết một vấn đề về nhà xí chứ hả?
– Chờ tớ một lát được chứ? Antoine trả lời trước khi quay về phía người chủ dự án của mình. Những tay cung ứng vật tư của anh ấy mà, họ làm tôi bực mình lắm rồi đấy, McKenzie ạ!
– Tôi cũng thế, bọn cung ứng vật tư khiến tôi bực cả mình, Mathias vừa đáp vừa ngáp.
Antoine đưa mắt công kích bạn mình, Mathias phá lên cười.
– Thôi nào, tớ lấy xe của cậu, còn cậu thì bảo tay trưởng hãng chở về nhé. Được chứ hả McKenzie?
Antoine giữ cánh tay Mathias và kéo về phái mình.
– Tớ cần biết ý kiến của cậu, ba hay bốn?
– Nhà xí ấy hả?
– Đây là một nơi chứa xe bò trước đây và hãng đã mua lại từ năm ngoái. Tớ đang lưỡng lự không biết chia nó làm ba hay bốn căn hộ.
Mathias đưa mắt ngắm xung quanh mình, anh ngẩng đầu nhìn gian gác lửng, lại quay quanh mình một lần nữa rồi hai tay chống nạnh.
– Một căn thôi.
– Thôi được rồi, lấy xe ôtô đi.
– Cậu hoit thì tớ trả lời cậu thôi!
Antoine bỏ mặc Mathiasvà quay lại gặp những người thợ xây đang chăm chú phá một cấi lo sưởi cũ kỹ. Mathias tiếp tục quan sát ngôi nhà, anh trèo lên gác, tiến lại gần một bản vẽ treo trên tường, quay lại phía lan cancăn gác lửng, dang rộng hai cánh tay và kêu lên bằng một giọng vang như sấm:
– Một căn hộ duy nhất, hai nàh xí, thoải mái cho tất cả mọi người.
Sửng sốt, những người công nhân ngửng lên, trong lúc Antoine tuyệt vọng đưa tay ôm đầu.
– Mathias, tớ đang làm việc, Antoine kêu lên.
– Nhưng tớ cũng đâu có chơi!
Antoine trèo vội lên các bậc thang để đến gặp Mathias trên gác.
– Cậu chơi trò gì thế?
– Tớ có một ý tưởng thế này! Bên dưới, cậu sửa sang cho chúng ta một căn phòng lớn và ở đây, cậu chia gian gác thành hai phần… theo chiều thẳng đứng. Mathias nói thêm trong lúc lấy hai bàn tay mình vạch ra một đường ranh giới tưởng tượng.
– Theo chiểu thẳng đứng à? Antoine tiếp tục, giận điên lên.
– Khi còn bé, biết bao lần chúng ta đã nói rằng sẽ chia sẻ cùng một mái nhà, cậu độc thân, tớ cũng vậy, đúng là một dịp mơ cũng không thấy chứ lại.
Mathias duỗi thẳng hai cánh tay đang vắt chéo và lặp lại “chia dọc ra”.
– Chúng ta không còn là những chú nhóc nữa rồi! Và nếu như, một trong hai ta về nhà với một người đàn bà, thì sẽ chia cô ta ra như thế nào đây hả? Antoine vừa cười vừa thì thầm.
– Thế thì…, nếu ai trong hai chúng ta về nhà với một cô ả, thì hắn sẽ… đi ra ngoài.
– Ý cậu muốn nói, không được có đàn bà trong nhà à?
– Chính thế! Mathias trả lời trong lúccòn dang rộng hai cánh tay ra thêm nữa. Xem này, anh