Bạn tôi tình tôi – Marc Levy - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Bạn tôi tình tôi – Marc Levy (xem 1472)

Bạn tôi tình tôi – Marc Levy

ực hiện. Đến được độ cao cần thiết, bàn tay anh lần sờ tìm kiếm. Chẳng thấy gì cả, Mathias hé mở mắt, xác định chỗ bìa sách, cầm lấy nó và cảm thấy mình không thể bước xuống được. Trống ngực anh đập tình thịch, anh dùng hết sức mình, bám chặt vào cái thang, hoàn toàn tê liệt.
– Ổn chứ ?
Giọng Audrey vang tới làm ù tai anh.
– Không, anh thì thầm.
– Anh có cần giúp không?
Từ “có” của anh nhỏ đến nỗi chỉ nghe được loáng thoáng. Audrey liền trèo lên chỗ anh đứng. Cô đỡ cuốn sách thật nhẹ nhàng và ném nó xuống đất. Sau đó, đặt tay mình lên tay Mathias, cô vừa chỉ dẫn vừa hỗ trợ anh. Hết sức kiên trì, cô đã đưa anh xuống được ba bậc thang. Lấy thân mình bảo vệ anh, cô đã thuyết phục được với anh rằng đã sắp xuống tới đất rồi. Anh thì thào nói cần thêm chút thời gian nữa. Khi Antoine bước vào hiệu sách thì Mathias đang ôm ghì Audrey chỉ còn cách mặt đất có một bậc thang.
Cô gỡ vòng tay ôm ghì của anh ra. Cố tìm lại vẻ trang nghiêm, Mathias nhặt cuốn sách lên, cho vào một túi sách bằng giấy và đưa nó cho cô gái. Anh từ chối nhận tiền cô trả, anh thật vui được tặng nó cho cô. Cô gái cảm ơn anh, rồi rời khỏi hiệu sách dưới con mắt hết sức tò mò của Antoine.
– Tớ có thể biết chính xác cậu vừa làm gì không?
– Nghề nghiệp của tớ thôi!
Antoine ngó sững mặt bạn, vẻ nghi ngờ.
– Tớ có thể giúp gì cho cậu đây? Mathias hỏi?
– Bọn mình có hẹn ăn trưa cùng nhau.
Mathias nhận ra những tờ báo còn nằm gần quầy trả tiền. Nagy lập tức, anh vơ lấy chúng, nói Antoine chờ một lát rồi chạy vội trên vỉa hè. Chạy nhanh đến hụt hơi, anh ngược lên Bute Street, rẽ vào Harrington Road, và đã đuổi kịp Audrey tại ngã năm, gần sát những khu vực của trường học.
– Chẳng cần fải làm thế đâu, Audrey nói khi cảm ơn anh.
– Tôi thật là hề quá, phải thế không?
– Không đâu, không chút nào; chóng mặt cũng có thể chữa khỏi đấy, cô nói thêm trong lúc vượt qua khỏi bức hàng rào của trường học.
Mathias nhìn cô đi xuyên qua sân; lúc trở lại hiệu sách, anh quay lại và nhìn thấy cô đi về phía sân chơi. Vài giây sau, đến lượt Audrey quay lại và nhìn thấy anh mất hút ở góc phố.
– Cậu có đầu óc buôn bán đấy, Antoine nói lúc anh quay về.
– Cô ấy đã hỏi tớ một cuốn Lagarde et Michard, cô ấy đến trường trung học, vậy đó là một nhà giáo, nên cậu đừng trách tớ đã làm hết mình cho sự nghiệp giáo dục con em chúng ta nhé.
– Nhà giáo hay là không, cô ta thậm chí còn chẳng trả tiền mua báo!
– Đi ăn chứ hả, Mathias nói và mở cửa cho Antoine.
Sophie bước vào nhà hàng và đến chỗ Antoine và Mathias. Yvonne mang đến cho họ món gratin (Đây là món ăn ngon của người Pháp. Thức ăn được bỏ lò, khiến cho lớp trên cũng cháy xém lại) độc quyền.
– Ở quán của cô, có vô số thứ ngon! Mathias nói, công việc chạy chứ ạ!
Antoine đạp cho anh ta một cú dưới gầm bàn. Yvonne quay đi mà không nói một lời.
– Có chuyện gì vậy, tớ lại nói câu gì lẽ ra không nên nói à?
– Cô ấy đang gặp rất nhiều khó khăn. Buổi tối, hầu như chẳng có ma nào đến cả, Sophie nói trong lúc lấy thức ăn cho Antoine.
– Cách trang trí hơi cổ rồi, cô ấy cần phải tân trang lại thôi.
– Cậu trở thành chuyên gia trang trí rồi à? Antoine hỏi.
– Tớ nói vậy là để giúp đỡ thôi. Hãy công nhận rằng cái khung cửa kia không phải có từ hôm qua đâu!
– Thế còn cậu, cậu thì có từ khi nào? Antoine nhún vai vặn lại.
– Các anh đúng là hai thằng nhãi xấu tính.
– Cậu có thể đảm nhận việc tân trang, đấy là nghề của cậu, không đúng à? Mathias tiếp tục.
– Yvonne không có khả năng, cô ấy rất ghét vay mượn, lối nghĩ cũ nó thế, Sophie trả lời. Cô ấy có lý đấy, giá em có thể rũ bỏ được những khoản vay mượn của em thì tốt!
– Thế mình bó tay không làm gì cả à? Mathias cố nài nỉ.
– Cậu ăn đi và cậu im miệng năm phút thôi có được không hả? Antoine nói.
* * *
Quay về văn phòng, Antoine bắt tay vào việc để bù lại những chậm trễ tích tụ trong tuần. Mathias đến đây đã khiến lịch trình hàng ngày của anh có phần rối loạn. Buổi chiều qua đi, mặt trời đã xuống đằng sau những khung cửa sổ rộng, Antoine ngó đồng hồ. Chỉ còn thời gian đi đón con trai ở trường, đi mua một số thứ và về nhà chuẩn bị bữa tối.
Louis bày bàn ăn và ngồi vào góc bàn để làm bài tập, trong lúc Antoine tất bật trong bếp và lơ đễnh nghe bập bõm phóng sự phát trên kênh TV5 châu Âu trên tivi đặt ở phòng khách. Nếu Antoine ngước mắt lên, thì anh hẳn đã nhận ra người phụ nữ trẻ đã gặp trong hiệu sách của Mathias vài giờ trước đó.
Valentine đến đầu tiên, đi cùng con gái, Sophie bấm chuông vài phút sau đó, còn Mathias, là bạn hàng xóm tốt bụng, thì tới sau cùng. Họ ngồi xung quanh bàn, trừ Antoine không rời đống xoong chảo của anh. Đeo một tấm tạp dề, anh lôi một món bốc hơi nghi ngút ra khỏi cái lò và đặt nó lên bàn bếp. Sophie đứng dậy để giúp anh, Antoine đưa cho cô hai cái đĩa.
– Món sườn đậu xanh là của Emily, món khoai nghiền là của Louis! Món mì cô-qui-ét của em sẽ xong trong khoảng hai phút nữa và món khoai băm thịt của Valentine xong rồi đây.
– Thế còn đĩa thứ bảy sẽ là gì? Cô tinh nghịch hỏi.
– Cùng loại như của Louis, Antoine đang tập trung vào việc, trả lời.
– Anh sẽ ăn cùng mọi người chứ hả? Sophie chất vấn lúc đi về phía bàn ăn.
– Có chứ, có chứ, Antoine hứa.
Sophie ngó nhìn anh trong giây lát, nhưng Antoine giục cô làm đi; món khoai nghiền của Louis sẽ nguội mất. Tới lúc đem món của Mathias và của Valentine đến bên bàn, anh mới chịu rời khỏi địa hạt của mình. Anh đặt món trước mặt mỗi người và chờ xem phản ứng của họ. Valentine thích mê đi trước đĩa thức ăn của mình.
– Em sẽ chẳng có món ngon thế này khi về Paris đâu, anh vừa nói vừa quay lại bếp.
Antoine chẳng mấy chốc đem món mì cô-qui-ét của Sophie và chờ cô nếm xong mới quay lại với đống xoong chảo của mình.
– Đến ngồi đi Antoine, Sophie nài nỉ.
– Anh đến ngay đây, anh trả lời, với miếng bọt thấm trong tay.
Những món ăn của Antoine làm cả bàn tiệc hân hoan, còn đĩa của anh thì vẫn nguyên vẹn. Sắp cái này dọn cái kia, anh thỉnh thoảng mới tham gia vào cuộc nói chuyện vui nhộn suốt buổi tối. Những đứa trẻ nhìn trời đất vẩn vơ, Sophie lánh đi, để đưa lũ trẻ lên gác ngủ. Louis ngủ gật trong cánh tay của người mẹ nuôi, ngay cả trước lúc cô đặt nó vào giường. Cô nhón chân bước đi nhưng quay lại ngay, vì không sao cưỡng được ý muốn thơm cậu bé một thôi một hồi. Trong giấc mơ của mình, cậu bé mở he hé mắt, lắp bắp một câu gì đó từa tựa như “Darfour”. Sophie trả lời, “ngủ đi cục cưng” và đi ra, để cửa mở hờ.
Quay lại phòng khách, cô kín đáo đưa mắt nhìn Antoine đang lau bát đĩa, để mặc cho Mathias và Valentine trò chuyện.
Sophie lưỡng lự khi đến ngồi lại vào chỗ mình, nhưng Antoine đã đến bên bàn để đặt một bát lớn đầy kem sô-cô-la.
– Hôm nào anh nói cho em cách làm món này chứ? Valentine hỏi.
– Ừ, để hôm nào! Antoine trả lời rồi bước ra ngay.
Buổi tối kết thúc, Antoine đề nghị giữ Emily lại ngủ. Ngày mai anh sẽ đưa lũ trẻ đến trường. Valentine vui vẻ chấp nhận ngay, thật vô ích khi đánh thức con

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
I Miss You – Chuyện tình trên Facebook

Điều Bí Mật Trong Chiếc Hộp Pandora

Định Mệnh Nghiệt Ngã….

“Anh muốn ly hôn để sống với cô ta cũng được thôi, nhưng hãy tắt máy nghỉ việc ở nhà làm vợ thay em 1 tuần đi” và cái kết khó tin sau 1 tuần

Chính Là Nó