phòng. Hoàn toàn không có lý do gì phải lo lắng cả, các nhân vật đều bằng sáp hết.
Mathias, về phần mình, tận dụng buổi sáng để chuẩn bị các đơn đặt hàng. Anh tra danh sách những cuốn đã bán được trong suốt tuần đầu tiên, mãn nguyện về kết quả. Khi anh đánh dấu bên lề cuốn sổ của mình tên những cuốn cần phải tìm mua lại, thì đầu bút chì của anh chợt dừng lại trước dòng ghi một bản Lagarde et Michard, thế kỷ XVIII. Anh rời mắt khỏi cuốn sổ và nhìn lên chiếc thang cũ kỹ treo trên đường ray bằng đồng của nó.
* * *
Sophie cố nén một tiếng kêu. Vết cắt kéo dài hết cả đốt ngón tay cô. Cái kéo tỉa cây đã trượt đi trên cành hoa. Cô chạy vào trong phòng phía sau tiệm. Cảm giác bỏng rát mà cồn chín mươi độ gây ra thật đột ngột. Cô hít sâu, tiếp tục vẩy cồn lên vết thương, và chờ đợi giây lát để lấy lại tinh thần. Cửa hàng bật mở, cô vớ vội một hộp bông băng trên kệ trong tủ thuốc, đóng lại cửa kính rồi quay ra phục vụ khách hàng.
* * *
Yvonne đóng cửa tủ trang điểm phía trên bồn rửa, thoa chút phấn hồng lên má, sửa sang lại tóc và quyết định nên quàng thêm một chiếc khăn quanh cổ. Bà đi qua phòng, lấy xắc cầm tay, đeo kính râm và đi xuống cầu thang nhỏ dẫn tới nhà hàng. Tấm ri đô sắt đã được hạ xuống, bà mở hé cửa quay ra sân, kiểm tra xem trên đường có người nào không và đi dọc theo dãy cửa hàng ở Bute Street, tránh không nấn ná lâu trước cửa hiệu của Sophie. Bà leo vào xe buýt chạy lên Old Brompton Road, mua một vé ở chỗ người soát vé và trèo lên ngồi ở tầng thượng. Nếu giao thông thông suốt, bà sẽ đến đúng giờ.
Chiếc xe buýt hai tầng thả bà xuống trước hàng rào sắt của nghĩa địa Old Brompton. Địa điểm mang dấu ấn ma thuật. Ngày cuối tuần, những đứa trẻ đạp xe chạy ngang dọc các con đường nhỏ xanh rờn, chạm mặt những người chạy thể dục. Trên các tấm bia mộ đá, những con sóc thanh thản chờ đợi khách đi dạo. Đứng dựng trên thân sau của chúng, các con vật gặm nhắm tóm bắt những hạt quả phỉ, mà những cặp yêu đương nằm dài dưới những cây lớn ném tặng cho chúng, rồi ăn ngon lành. Yvonne đi ngược trên lối trung tâm đến tận cửa trổ ra đường Fulham Road. Đó là con đường mà bà thích hơn cả để đến sân vận động. Sân Stamford Bridge đã đầy ních. Như mỗi thứ Bảy, những tiếng kêu nổi lên từ các hàng ghế sẽ làm hoan hỉ cuộc sống trầm lắng nơi nghĩa địa trong vài giờ liền. Yvonne lấy chiếc vé cất sâu trong xắc, chỉnh lại khăn quàng cổ và cặp kính râm của mình.
* * *
Trên đường Porrobello Road, một nữ nhà báo trẻ ngồi uống trà ngoài hiên quán bar Electric với tay cameraman (Tiếng Anh: người quay phim) của mình. Cùng sáng hôm ấy, trong ngôi nhà được kênh truyền hình nơi cô làm việc thuê cho ở Brick Lane, cô đã xem lại tất cả những cảnh quay thực hiện trong suốt tuần qua. Công việc đã làm rất khả quan. Theo tốc độ này, Audrey chẳng bao lâu nữa sẽ hoàn thành bài phóng sự của mình và có thể sẽ quay về Paris thực hiện phần dựng phim. Cô thanh toán số tiền theo hóa đơn mà người bồi bàn đưa, rồi mặc kệ chàng đồng nghiệp quay phim của mình, cô quyết định tận dụng phần còn lại của buổi chiều để đi mua sắm những đồ mà trong khu phố này chẳng thiếu gì. Khi đứng dậy, cô nhường đường cho một người đàn ông và hai đứa trẻ đã đói và mệt lử sau một buổi sáng hết sức bận rộn.
* * *
Cổ động viên của Manchester United đồng loạt đứng cả dậy. Quả bong nảy tung lên phía trên khung thành của đội Chelsea. Yvonne đập tay, ngồi xuống.
– Ô không, sao lại bỏ lỡ cơ hội như thế! Thật xấu hổ!
Người đàn ông ngồi bên cạnh bà cười mỉm.
– Hãy tin em đi, vào thời của Cantona (Éric Cantona: Cầu thủ bóng đá Pháp, đã có thời kỳ chơi cho Manchester United), thì sẽ không diễn ra như thế này đâu, bà cáu giận nói tiếp. Anh chắc sẽ không nói với em rằng kể cả có tập trung hơn nữa, thì bọn ăn hại này cũng sẽ không thể ghi bàn chứ hả?
– Anh sẽ chẳng nói gì cả, người đàn ông tiếp tục với một giọng trìu mến.
– Nói thế thôi, chứ anh đâu có hiểu gì về bóng đá.
– Anh thích cricket (Một môn thể thao dùng cầu bằng vợt gỗ ở Anh).
Yvonne ngả đầu mình vào vai ông.
– Anh chẳng hiểu gì về bóng đá… nhưng dẫu vậy em vẫn thích ở bên anh.
– Em có hiểu được không hả? Nếu khu phố của em người ta mà biết được em cổ vũ cho Manchester United nhỉ? người đàn ông thì thào vào tai bà.
– Tại sao anh cứ cho là em đã phải rất thận trọng khi đến đây nhỉ!
Người đàn ông ngắm nhìn Yvonne, bà đang liếc nhìn xuống sân cỏ. Ông lật giở tờ phụ trương đặt trên đầu gối mình.
– Đây là cuối mùa bóng rồi, phải không?
Yvonne không trả lời vì quá bị trận bóng thu hút.
– Vậy thì, anh liệu có cơ may được gặp em cuối tuần sau không? Ông nói thêm.
– Chuyện đó bàn sau, bà nói trong lúc theo dõi tiền đạo của Chelsea đang tiến lên rất nguy hiểm trên sân cỏ.
Bà đặt ngón tay lên môi người bạn đồng hành và thêm vào:
– Em không thể cùng một lúc làm hai việc được và nếu như ai đó không quyết định ngáng đường bọn ngốc này, thì buổi tối của em sẽ hỏng bét, và buổi tối của anh cũng thế!
John Glover cầm tay Yvonne mà ve vuốt những nốt rám màu nâu mà cuộc đời đã vẽ lên đó. Yvonne nhún vai.
– Hồi trẻ, bàn tay em đẹp lắm.
Yvonne vụt đứng dậy, khuôn mặt nhăn nhúm, nín thở. Quả bóng bị chệch hướng vào phút cuối và được đá lại đầu sân kia. Bà thở phào và ngồi xuống.
– Em nhớ anh cả tuần này anh ạ, bà nói, giọng mềm lại.
– Thế thì, hãy đến vào cuối tuần sau nhé!
– Chính anh mới là người nghỉ hưu chứ, đâu phải em!
Trọng tài vừa thổi còi kết thúc hiệp một. Họ đứng dậy đi tìm đồ giải khát. Lúc đi lên các bậc hàng ghế. John hỏi thăm bà về hiệu sách của mình.
– Đó là tuần đầu tiên của cậu ấy, anh chàng Popinot của anh làm quen với công việc rất tốt, nếu như đó chính là điều anh muốn biết, Yvonne trả lời.
– Đó đúng là điều anh muốn biết mà, John lặp lại.
* * *
Trở về từ lúc còn sớm, lũ trẻ chơi trong phòng chúng trong lúc chờ đợi bữa điểm tâm chiều xứng với cái tên của nó. Antoine, bận tạp dề kẻ ô, đứng tựa vào quầy bếp, chăm chú đọc công thức mới của một món bánh tráng. Có người bấm chuông ngoài cửa. Mathias đợi trên bậc thềm, đứng thẳng như một cái cọc. Tò mò bởi cách ăn mặc khác lạ của bạn, Antoine chằm chằm nhìn anh.
– Tớ có thể biết tại sao cậu lại đeo kính trượt tuyết không? Anh hỏi.
Mathias đẩy anh để bước vào. Càng ngày càng bối rối, anh không rời mắt khỏi anh bạn. Mathias để rơi tấm bạt đã được gấp gọn xuống dưới chân.
– Cái máy xén cỏ của cậu để đâu? Anh hỏi.
Mathias, về phần mình, tận dụng buổi sáng để chuẩn bị các đơn đặt hàng. Anh tra danh sách những cuốn đã bán được trong suốt tuần đầu tiên, mãn nguyện về kết quả. Khi anh đánh dấu bên lề cuốn sổ của mình tên những cuốn cần phải tìm mua lại, thì đầu bút chì của anh chợt dừng lại trước dòng ghi một bản Lagarde et Michard, thế kỷ XVIII. Anh rời mắt khỏi cuốn sổ và nhìn lên chiếc thang cũ kỹ treo trên đường ray bằng đồng của nó.
* * *
Sophie cố nén một tiếng kêu. Vết cắt kéo dài hết cả đốt ngón tay cô. Cái kéo tỉa cây đã trượt đi trên cành hoa. Cô chạy vào trong phòng phía sau tiệm. Cảm giác bỏng rát mà cồn chín mươi độ gây ra thật đột ngột. Cô hít sâu, tiếp tục vẩy cồn lên vết thương, và chờ đợi giây lát để lấy lại tinh thần. Cửa hàng bật mở, cô vớ vội một hộp bông băng trên kệ trong tủ thuốc, đóng lại cửa kính rồi quay ra phục vụ khách hàng.
* * *
Yvonne đóng cửa tủ trang điểm phía trên bồn rửa, thoa chút phấn hồng lên má, sửa sang lại tóc và quyết định nên quàng thêm một chiếc khăn quanh cổ. Bà đi qua phòng, lấy xắc cầm tay, đeo kính râm và đi xuống cầu thang nhỏ dẫn tới nhà hàng. Tấm ri đô sắt đã được hạ xuống, bà mở hé cửa quay ra sân, kiểm tra xem trên đường có người nào không và đi dọc theo dãy cửa hàng ở Bute Street, tránh không nấn ná lâu trước cửa hiệu của Sophie. Bà leo vào xe buýt chạy lên Old Brompton Road, mua một vé ở chỗ người soát vé và trèo lên ngồi ở tầng thượng. Nếu giao thông thông suốt, bà sẽ đến đúng giờ.
Chiếc xe buýt hai tầng thả bà xuống trước hàng rào sắt của nghĩa địa Old Brompton. Địa điểm mang dấu ấn ma thuật. Ngày cuối tuần, những đứa trẻ đạp xe chạy ngang dọc các con đường nhỏ xanh rờn, chạm mặt những người chạy thể dục. Trên các tấm bia mộ đá, những con sóc thanh thản chờ đợi khách đi dạo. Đứng dựng trên thân sau của chúng, các con vật gặm nhắm tóm bắt những hạt quả phỉ, mà những cặp yêu đương nằm dài dưới những cây lớn ném tặng cho chúng, rồi ăn ngon lành. Yvonne đi ngược trên lối trung tâm đến tận cửa trổ ra đường Fulham Road. Đó là con đường mà bà thích hơn cả để đến sân vận động. Sân Stamford Bridge đã đầy ních. Như mỗi thứ Bảy, những tiếng kêu nổi lên từ các hàng ghế sẽ làm hoan hỉ cuộc sống trầm lắng nơi nghĩa địa trong vài giờ liền. Yvonne lấy chiếc vé cất sâu trong xắc, chỉnh lại khăn quàng cổ và cặp kính râm của mình.
* * *
Trên đường Porrobello Road, một nữ nhà báo trẻ ngồi uống trà ngoài hiên quán bar Electric với tay cameraman (Tiếng Anh: người quay phim) của mình. Cùng sáng hôm ấy, trong ngôi nhà được kênh truyền hình nơi cô làm việc thuê cho ở Brick Lane, cô đã xem lại tất cả những cảnh quay thực hiện trong suốt tuần qua. Công việc đã làm rất khả quan. Theo tốc độ này, Audrey chẳng bao lâu nữa sẽ hoàn thành bài phóng sự của mình và có thể sẽ quay về Paris thực hiện phần dựng phim. Cô thanh toán số tiền theo hóa đơn mà người bồi bàn đưa, rồi mặc kệ chàng đồng nghiệp quay phim của mình, cô quyết định tận dụng phần còn lại của buổi chiều để đi mua sắm những đồ mà trong khu phố này chẳng thiếu gì. Khi đứng dậy, cô nhường đường cho một người đàn ông và hai đứa trẻ đã đói và mệt lử sau một buổi sáng hết sức bận rộn.
* * *
Cổ động viên của Manchester United đồng loạt đứng cả dậy. Quả bong nảy tung lên phía trên khung thành của đội Chelsea. Yvonne đập tay, ngồi xuống.
– Ô không, sao lại bỏ lỡ cơ hội như thế! Thật xấu hổ!
Người đàn ông ngồi bên cạnh bà cười mỉm.
– Hãy tin em đi, vào thời của Cantona (Éric Cantona: Cầu thủ bóng đá Pháp, đã có thời kỳ chơi cho Manchester United), thì sẽ không diễn ra như thế này đâu, bà cáu giận nói tiếp. Anh chắc sẽ không nói với em rằng kể cả có tập trung hơn nữa, thì bọn ăn hại này cũng sẽ không thể ghi bàn chứ hả?
– Anh sẽ chẳng nói gì cả, người đàn ông tiếp tục với một giọng trìu mến.
– Nói thế thôi, chứ anh đâu có hiểu gì về bóng đá.
– Anh thích cricket (Một môn thể thao dùng cầu bằng vợt gỗ ở Anh).
Yvonne ngả đầu mình vào vai ông.
– Anh chẳng hiểu gì về bóng đá… nhưng dẫu vậy em vẫn thích ở bên anh.
– Em có hiểu được không hả? Nếu khu phố của em người ta mà biết được em cổ vũ cho Manchester United nhỉ? người đàn ông thì thào vào tai bà.
– Tại sao anh cứ cho là em đã phải rất thận trọng khi đến đây nhỉ!
Người đàn ông ngắm nhìn Yvonne, bà đang liếc nhìn xuống sân cỏ. Ông lật giở tờ phụ trương đặt trên đầu gối mình.
– Đây là cuối mùa bóng rồi, phải không?
Yvonne không trả lời vì quá bị trận bóng thu hút.
– Vậy thì, anh liệu có cơ may được gặp em cuối tuần sau không? Ông nói thêm.
– Chuyện đó bàn sau, bà nói trong lúc theo dõi tiền đạo của Chelsea đang tiến lên rất nguy hiểm trên sân cỏ.
Bà đặt ngón tay lên môi người bạn đồng hành và thêm vào:
– Em không thể cùng một lúc làm hai việc được và nếu như ai đó không quyết định ngáng đường bọn ngốc này, thì buổi tối của em sẽ hỏng bét, và buổi tối của anh cũng thế!
John Glover cầm tay Yvonne mà ve vuốt những nốt rám màu nâu mà cuộc đời đã vẽ lên đó. Yvonne nhún vai.
– Hồi trẻ, bàn tay em đẹp lắm.
Yvonne vụt đứng dậy, khuôn mặt nhăn nhúm, nín thở. Quả bóng bị chệch hướng vào phút cuối và được đá lại đầu sân kia. Bà thở phào và ngồi xuống.
– Em nhớ anh cả tuần này anh ạ, bà nói, giọng mềm lại.
– Thế thì, hãy đến vào cuối tuần sau nhé!
– Chính anh mới là người nghỉ hưu chứ, đâu phải em!
Trọng tài vừa thổi còi kết thúc hiệp một. Họ đứng dậy đi tìm đồ giải khát. Lúc đi lên các bậc hàng ghế. John hỏi thăm bà về hiệu sách của mình.
– Đó là tuần đầu tiên của cậu ấy, anh chàng Popinot của anh làm quen với công việc rất tốt, nếu như đó chính là điều anh muốn biết, Yvonne trả lời.
– Đó đúng là điều anh muốn biết mà, John lặp lại.
* * *
Trở về từ lúc còn sớm, lũ trẻ chơi trong phòng chúng trong lúc chờ đợi bữa điểm tâm chiều xứng với cái tên của nó. Antoine, bận tạp dề kẻ ô, đứng tựa vào quầy bếp, chăm chú đọc công thức mới của một món bánh tráng. Có người bấm chuông ngoài cửa. Mathias đợi trên bậc thềm, đứng thẳng như một cái cọc. Tò mò bởi cách ăn mặc khác lạ của bạn, Antoine chằm chằm nhìn anh.
– Tớ có thể biết tại sao cậu lại đeo kính trượt tuyết không? Anh hỏi.
Mathias đẩy anh để bước vào. Càng ngày càng bối rối, anh không rời mắt khỏi anh bạn. Mathias để rơi tấm bạt đã được gấp gọn xuống dưới chân.
– Cái máy xén cỏ của cậu để đâu? Anh hỏi.
– Cậu muốn làm gì với một cái máy xén cỏ trong phòng khách của tớ chứ?
– Cách cậu đặt câu hỏi như vậy ấy mà, mệt thật đấy!
Mathias băng qua gian phòng và đi ra vườn sau nhà, Antoine theo sát anh. Mathias mở nhà để dụng cụ chật hẹp, lôi ra một chiếc máy xén cỏ và, cố hết sức mình, anh ẩy nó lên hai thớt gỗ bỏ hoang. Anh kiểm tra để hai bánh không chạm đất nữa và xem mọi thứ đã cân bằng chưa. Sau khi đã chỉnh hộp số về số “mo”, anh kéo mạnh dây khởi động.
Cái động cơ hai thì bắt đầu quay trong tiếng ù ù đinh tai.
– Tớ gọi bác sĩ đây, Antoine gào lên.
Mathias đi ra theo chiều ngược lại, băng qua nhà, gỡ tấ