Bạn tôi tình tôi – Marc Levy - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
The Soda Pop

Bạn tôi tình tôi – Marc Levy (xem 1475)

Bạn tôi tình tôi – Marc Levy

trong lúc cô vắng mặt để đi vệ sinh. Khi ông trưởng ban an ninh hỏi làm sao cô lại để thất lạc cùng một lúc những hai mươi tư học sinh, thì cô Wallace bỗng hiểu ngay những học trò của cô đang ở đâu. Ra khỏi bảo tàng, để chuộc lỗi, Mathias tặng cho tất cả lũ trẻ bánh tổ ong nướng khuôn.
Cô giáo của con gái anh chấp nhận nếm thử một chiếc, và Mathias cố nài để cô dùng chiếc thứ hai, lần này được tưới đầy kem sô-cô-la sữa.
Thứ Năm, Antoine chịu trách nhiệm mua đồ ăn, Mathias đảm nhận thứ Sáu. Ở siêu thị, những người bán hàng chẳng hiểu một từ nào trong những thứ mà anh nỗ lực hỏi họ, anh đến cầu cứu sự trợ giúp nơi một cô nhân viên thu ngân, người đã lộ ra là người Tây Ban Nha, một nữ khách hàng muốn giúp anh, cô ta có lẽ là người Thụy Điển hay Đan ạch gì đó, Mathias chẳng bao giờ biết được, và điều đó chẳng thay đổi gì vấn đề của anh. Hết cách, từ dãy hàng đông lạnh, anh rút điện thoại di động, gọi cho Sophie trước những quầy chẵn, và gọi cho Yvonne trước những quầy lẻ. Rốt cuộc, anh quyết định rằng “sườn” được ghi vội trên danh sách rất có thể được đọc là “gà”, tóm lại, muốn tốt nữa thì Antoine chỉ cần viết cho rõ ràng hơn mà thôi!
Thứ Bảy trời mưa, tất cả mọi người đều ở nhà, học bài. Tối Chủ nhật, một tràng cười giòn vang lên trong phòng khách nơi Mathias và lũ trẻ đang chơi đùa. Antoine ngẩng đầu lên khỏi những bức vẽ và nhìn thấy khuôn mặt hân hoan của người bạn thân của mình và, vào khoảnh khắc đó, anh nghĩ rằng hạnh phúc đã đến ngụ trong cuộc sống của họ.
* * *
Sáng thứ Hai, Audrey có mặt trước hàng rào sắt của trường Trung Học Pháp. Trong lúc cô trao đổi với hiệu trưởng, thì cameraman của cô quay cảnh sân chơi.
– Chính sau khung cửa sổ này tướng De Gaulle đã tung ra lời kêu gọi ngày 18 tháng Sáu, ông M.Bécherand nói, trong lúc đưa tay chỉ mặt tiền trắng xóa của tòa nhà trung tâm.
Trường Trung học Pháp Charles-de-Gaulle đem đến một chế độ giảng dạy danh tiếng cho hơn hai ngàn học sinh, từ tiểu học cho đến tú tài.
Ông hiệu trưởng đưa cô đi thăm vài phòng học và mời cô, nếu cô muốn, tham dự buổi họp của giáo viên trong trường sẽ diễn ran gay chiều hôm ấy. Audrey nhận lời với vẻ hào hứng. Trong khuôn khổ phóng sự của cô, sự chứng thực của giáo viên là đáng quý nhất. Cô xin phép được phỏng vấn vài giáo viên, thì ông M.Bécherand trả lời cô chỉ việc thương lượng trực tiếp với từng người trong số họ mà thôi.
* * *
Như mọi buổi sáng, Bute Street hết sức ồn ào náo nhiệt. Những chiếc xe tải nhỏ giao hàng nối đuôi nhau, cung cấp cho rất nhiều cửa hàng trên phố. Trên hiên của Coffee Shop, nằm sát cạnh hiệu sách, Mathias nhấm nháp một ly cappuccino trong lúc đọc báo, vẻ lạc lõng giữa đám các bà mẹ tụ tập lại đây sau khi đã thả con ở trường. Từ bên kia phố, Antoine đang ở trong văn phòng của mình. Anh chỉ còn có vài giờ để hoàn thành một bản nghiên cứu mà anh sẽ phải giới thiệu cho một trong những khách hàng tầm cỡ nhất của hãng vào cuối buổi chiều, hơn nữa anh đã hứa với Sophie sẽ thảo cho cô một lá thư mới.
Sau buổi sáng làm việc cật lực, và đã chớm sang buổi chiều, anh mời ông trưởng hãng của mình đi nghỉ ngơi ăn bữa trưa mà họ đáng được hưởng. Họ băng qua đường đến nhà hàng Yvonne.
Giờ nghỉ chẳng được dài. Khách hàng lúc này đang chờ còn những bản vẽ thì vẫn chưa được in ra. McKenzie đã lẩn đi ngay sau miếng ăn cuối cùng.
Trên ngưỡng cửa, anh ta thì thầm một câu “Tạm biệt Yvonne” mà bà đáp lại, mắt vẫn còn chìm đắm trong cuốn sổ bán hàng của mình, bằng một câu “vâng, vâng được rồi, chào McKenzie nhé”.
– Anh có thể bảo hắn ta buông tha tôi một chút được không hả, chàng trưởng hãng của anh ấy mà?
– Anh ta phải long cô. Cháu có thể làm gì được trong chuyện đó chứ?
– Anh đã biết tuổi tôi rồi chứ?
– Vâng, nhưng anh ta là người Anh.
– Cái đó chẳng biện giải được cho tất cả.
Bà gập cuốn sổ ghi chép của mình lại và thở hắt ra.
– Tôi mở một chai Bordeaux ngon đây, anh có muốn một ly không?
– Không, nhưng cháu rất muốn cô đến chỗ cháu ngồi uống.
– Tôi thích ngồi lại ở đây, như vậy thì tiện cho khách hơn.
Antoine đưa mắt nhìn khắp lượt gian phòng trống trơn; thua cuộc, Yvonne mở chai rượu và đến ngồi bên anh với chiếc ly trên tay.
– Có chuyện gì không ổn nào? Anh hỏi bà.
– Cô sẽ không thể tiếp tục như thế này lâu được nữa, cô quá mệt mỏi rồi.
– Lấy thêm ai đó để trợ giúp cho cô.
– Cô không làm nhiều suất ăn hàng ngày lắm, nếu cô tuyển thêm người, thì cô chỉ còn nước phải đóng cửa, và có thể nói với anh rằng chuyện ấy giờ cũng chẳng còn xa nữa đâu.
– Cần phải tân trang lại phòng ăn của cô.
– Chính bà chủ của nó mới cần phải tân trang lại, Yvonne thở dài, vả lại lấy đâu ra tiền mà làm đây?
Antoine rút một cây bút chì trong túi áo vest của mình ra và bắt đầu phác một bức vẽ trên khăn trải bàn bằng giấy.
– Cô xem này, cháu nghĩ đến điều này từ lâu rồi, cháu tin rằng chúng ta có thể tìm ra được một giải pháp.
Yvonne đeo cặp kính của mình lên chóp mũi và cặp mắt bà loé sáng với một nụ cười tràn đầy trìu mến.
– Anh nghĩ đến phòng ăn nhà hàng của cô từ lâu rồi à?
Antoine nhấc máy điện thoại trên quầy và gọi cho McKenzie yêu cầu anh ta bắt đầu cuộc họp mà không đợi anh. Anh có lẽ sẽ đến muộn một chút. Anh gác máy và quay về phía Yvonne.
– Được rồi, bây giờ cháu có thể giải thích rõ cho cô được chứ?
Tranh thủ lúc vắng khách buổi chiều, Sophie tới thăm Mathias để mang cho anh một bó hoa hồng cắt từ vườn nhà.
– Một chút ít nữ tính sẽ chẳng làm chết ai cả, cô vừa nói vừa đặt bình hoa gần quầy thu ngân.
– Tại sao thế, em thấy ở đây quá nam tính à?
Điện thoại reo. Mathias xin lỗi Sophie và đến nhấc máy.
– Đương nhiên là tớ có thể đến dự buổi họp phụ huynh học sinh được chứ. Ừ, tớ đợi cậu về rồi mới đi ngủ. Vậy chính cậu sẽ đến đón bọn trẻ hả? Ừ, tớ cũng thế, tớ hôn cậu!
Mathias đặt điện thoại lên kệ, Sophie chăm chú nhìn anh và quay trở về làm việc.
– Hãy quên tất cả những gì em vừa nói đi nhé! Cô vừa cười vừa nói.
Cô khép cửa hiệu sách lại.
* * *
Mathias đến muộn. Lý do biện hộ cho anh là hiệu sách không hề vãn khách. Khi anh vào đến nơi, sân trường đã vắng hoe. Ba cô giáo đứng bàn luận dưới sân chơi, thì ai nấy đều đã về lớp của mình. Mathias đi dọc bờ tường và nhón chân nhìn qua một cửa sổ. Khung cảnh khá là kỳ quặc. Sau những chiếc bàn học, người lớn đến ngồi thế chỗ các em học sinh. Ở hàng đầu, một bà mẹ giơ tay để đặt một câu hỏi, một người bố khua khua bàn tay để cô giáo nhìn thấy mình. Rõ ràng là lớp học đầu tiên còn đọng lại trong suốt cả cuộc đời họ.
Mathias hoàn toàn mù tịt về nơi anh phải đến; nếu anh mà thất hứa đến dự họp phụ huynh học sinh của Louis thay Antoine, thì anh chắc sẽ phải nghe lại điều đó hàng tháng trời cho mà xem. Anh chợt thở phào nhẹ nhõm khi thấy một phụ nữ trẻ băng qua sân trường. Mathias chạy về phía cô.
– Thưa cô, làm ơn cho hỏi lớp CM2 (Tương đương với lớp năm của Việt Nam) A, anh vội vã hỏi.
– Anh đến muộn quá rồi, cuộc họp vừa kết thúc xong, tôi mới từ đó ra đây.
Bất chợt nhận ra người đối thoại, Mathias hài lòng

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Cứ ngỡ vợ về được nhà mình là điều may mắn …

Xem tử vi ngày 24/03/2017 Thứ Sáu của 12 cung hoàng đạo

Đồ Heo Cô Chết Với Tôi

Chiếc balo đựng đầy hạnh phúc

Gửi cô gái ngốc nghếch của tôi