Diệp Tiêu cười gật đầu. Anh bước vào phòng khách, chăm chú quan sát nơi này. ANh không phải là người câu nệ gì nên vừa ngồi xuống đã nói luôn: “Dung Nhan, tôi muốn báo cho chị một tin buồn.”
“Vậy sao? Trên trái đất này mỗi phút đều có những tin buồn xảy ra.” Dung Nhan vẫn vô cùng bình thản nói, “Anh muốn uống cà phê không?”
“Không, tôi đi luôn bây giờ đây. Tôi chỉ muốn báo cho chị biết là La Tân Thành đã chết.”
Nói dứt lời, Diệp Tiêu dán mắt nhìn vào Dung Nhan. Anh quyết không bỏ qua bất cứ một chi tiết nhỏ nào trên người cô, quả nhiên, anh phát hiện thấy hai ngón tay của Dung Nhan run lên một chút. Đây là một chi tiết rất dễ bị người ta bỏ qua, còn trên khuôn mặt Dung Nhan hình như không có điều gì xảy ra. Xem ra cái chết của La Tân Thành giống như việc cổ phiếu bị xuống giá đến kịch trần, từ trước đến giờ cô không hề quan tâm đến.
Một phút sau, cô mới cất tiếng nói: “Đây đúng là một tin đáng buồn.”
“Chị không cảm thấy đau buồn sao? Dù sao anh ta cũng là đồng nghiệp của chồng chị trước khi chết.”
“Tại sao tôi lại phải cảm thấy đau buồn? Có thể các anh sớm đã đưa anh ta vào danh sách đối tượng nghi vấn gây án. Cái chết của anh ấy chẳng liên quan gì đến tôi. Đây là việc của cảnh sát các anh.” Dung Nhan đi đến trước cửa sổ, quay lưng lại nói với Diệp Tiêu.
Tại sao cô ta lại quay lưng lại với mình? Diệp Tiêu tự nói với mình, anh biết cô đang giấu đi những cảm xúc của mình. Bỗng nhiên anh nhìn thấy một bức tượng đồng cao khoảng 20 cm đặt trên chiếc đôn. Anh cầm bức tượng lên tỉ mỉ nhìn. Đây là một bức tượng mẹ Maria bế chúa Jêsu lúc còn nhỏ. Diệp Tiêu vừa cầm bức tượng vừa hỏi: “Sao lần trước tôi đên tôi không nhìn thấy bức tượng này nhỉ?”
Dung Nhan quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Tiêu đang cầm trên tay bức tượng mà Mã Đạt đã dùng để đánh làm bất tỉnh La Tân Thành, trong lòng vô cùng hoảng sợ nhưng cô không hề biểu lộ ra bên ngoài, chầm chậm nói: “Bức tượng này vốn ở trong phòng ngủ của tôi. Sáng nay tôi mới mang ra ngoài này bày. Có gì không được sao?”
“Không, tôi chỉ thích thú với mấy thứ đồ nghệ thuật này mà thôi.” Diệp Tiêu lại cẩn thận nhìn phần đầu của bức tượng, thậm chí còn đưa ngón tay ra đo kích cỡ của phần đầu, rồi lại từ từ đặt bức tượng về chỗ cũ. Sau đó Diệp Tiêu bình tĩnh nói: “Sáng nay, chúng tôi đã phát hiện ra thi thể của La Tân Thành ở nhà anh ta. Từ những gì điều tra được ở hiện trường thì có lẽ anh ta đã tự cắt cổ tay tự sát.”
“Anh đến đây chỉ để nói với tôi điều này sao?” Dung Nhan cuối cùng cũng đã quay đầu lại.
“Không, tôi chưa nói xong.” Diệp Tiêu nói tiếp, “Tôi vừa ở cục cảnh sát đến đây. Một tiếng trước, bản khám nghiệm tử thi của La Tân Thành đã nói cho tôi biết, ngoài vết thương bị cắt ở tay ra, trên đầu La Tân Thành còn có một vết thương do bị một vật nặng đập vào. Có thể khẳng định vết thương này bị đúng vào đêm anh ta chết. Có điều, vết thương đó không hề nghiêm trọng, cũng không thể làm chết người. Anh ta cùng lắm chỉ có thể bị bất tỉnh một lúc. Không nghi ngờ gì rằng đây là một manh mối rất quan trọng, tôi nghĩ, điều này không thể do La Tân Thành tự tay lấy thanh sắt đập vào đầu của mình được.”
Dung Nhan cắn môi nói: “Anh Diệp, tại sao anh lại nói chuyện này với tôi? Cảnh sát các anh không phải có quy tắc bảo mật sao?”
“Tất nhiên, thông thường phía cảnh sát khi đang phá án sẽ không tiết lộ nội tình và các manh mối ra ngoài. Nhưng nếu như khi cần thiết vẫn có thể cung cấp một số manh mối với những người liên quan để có thể phối hợp với cảnh sát phá án.”
“Xin lỗi, tôi chẳng biết gì cả, vì thế tôi không thể phối hợp với anh để phá án.”
“À, hóa ra là như vậy. Thế thì tiếc quá.” Diệp Tiêu mỉm cười, “Thực ra tôi đến đây là mong chị có thể chỉ giáo cho. Tôi nghĩ, chị là một nhà văn trinh thám thiên tài, nhất định chị hiểu rõ cách thức phạm tội và điều tra, sẽ rất vui lòng cùng chúng tôi phá án hoặc gợi ý cho chúng tôi.”
Dung Nhan bỗng nhiên cười khẩy rồi trả lời: “Tôi? Tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường. đến ngay cái chết của chồng mình tôi còn không hiểu nổi.”
“Có thể tôi đã đắm chìm trong cuốn Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt của chị rồi, dạo này tôi đang đọc lại cuốn đó. Chị đúng là một thiên tài.”
“Thiên tài? Là tội phạm thiên tài? Anh đang ám chỉ điều đó đúng không?”
“Xin lỗi chị, Dung Nhan, chị hiểu nhầm ý của tôi rồi.”
Lông mày của Dung Nhan bỗng có chút kích động. Cô nhìn vào mắt Diệp Tiêu nói: “Tôi chưa giết người bao giờ.”
“Tất nhiên, chị tất nhiên chưa giết người bao giờ. Ai lại nghĩ một người con gái xinh đẹp thế này lại là kẻ sát nhân đâu chứ?” Diệp Tiêu có phần khó xử, chỉ biết cười xòa. Bỗng nhiên, di động của anh đổ chuông, “Xin lỗi chị.”
Diệp Tiêu đi về một phía, cầm máy điện thoại lên nghe. Là điện thoại của Trịnh Trọng: “Diệp Tiêu, cậu đang ở đâu đấy?”
“Tớ đang ở bán đảo Hoa Viên , có việc gì thế?” Anh dùng giọng nói nhỏ nhất có thể để trả lời.
Trịnh Trọng có vẻ gấp gáp nói: “Tang Tiểu Vân bỏ chạy rồi, cô ta nhất định có vấn đề gì đó.”
“Tớ hiểu rồi, cậu đợi đấy, tớ sẽ đến ngay.”
Kết thúc cuộc điện thoại, anh quay đầu lại về phía Dung Nhan nói: “Xin lỗi, tôi phải về đây.”
Dung Nhan lại trở về với trạng thái bình tĩnh như trước. Cô tiễn Diệp Tiêu ra đến cửa, và nói: “Mong là anh sớm tìm ra hung thủ.”
Lúc mở cửa xe chuẩn bị rời đi, anh quay đầu lại nói với Dung Nhan: “Dung Nhan, tôi cam đoan với chị là sẽ bắt được hung thủ. Sẽ sớm thôi.” ° ° ° Nhân lúc trời tối, Mã Đạt lại một lần nữa âm thầm đến bán đảo Hoa Viên. Anh không thể nào ngăn được ham muốn muốn nhìn thấy cô một lần nữa. Mỗi lần gặp cô đều xảy ra những chuyện ngoài ý muốn khiến anh từng bước dấn sâu hơn vào vực thẳm.
“Dù sao thì cũng rơi xuống rồi, tốt hơn là cho nó rơi hẳn xuống đáy.” Mã Đạt nói với mình như vậy. Anh xuống xe, bấm chuông cửa nhà Dung Nhan.
Rất nhanh sau đó, anh nhìn thấy khuôn mặt của Dung Nhan xuất hiện.
Nhưng Mã Đạt không thể ngờ được rằng vừa nhìn thấy mặt anh, cô lập tức đóng cửa lại. Mã Đạt bỗng cảm thấy lo lắng, anh gõ cửa nói: “Dung Nhan, cô mau mở cửa ra.”
“Không, anh đi đi.” Dung Nhan nói với anh qua cánh cửa.
Mã Đạt càng thấy lo lắng, đưa mắt nhìn xung quanh, trời đêm tối tăm, nhìn không thấy mặt người. Anh tiếp tục gõ cửa và nói: “Lẽ nào cô không gặp tôi sao?”
“Tôi xin lỗi, chúng ta từ giờ đừng gặp nhau nữa.” Trong giọng nói của cô có gì đó đau buồn.
Cô ấy sao vậy nhỉ? Mã Đ