Lúc đó, Chu Tử Toàn trả lời: “Anh thích lúc nằm trên giường để nghĩ ngợi. Khi đó, đối diện với chiếc gương trên trần nhà, anh có thể nhìn thấy mình đang suy nghĩ như thế nào.”
Dung Nhan đưa ánh mắt ra khỏi chiếc gương trên đỉnh đầu, nhìn xung quanh căn phòng. Cô nhìn thấy trên chiếc tủ đầu giường có đặt một cuốn sách. Cô đưa tay ra lấy quyển sách đặt trước mặt. Quyển sách này do cô viết, có tên là Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt.
Cô mở cuốn sách, trên bìa sách có viết một dòng chữ có nét bút thanh mảnh được viết bằng bút máy… “Tặng Chu Tử Toàn”. Phía dưới dòng chữ này là chữ ký của chính Dung Nhan. Dưới chữ ký là ngày tháng ký tặng. Ngày hôm đó tính đến nay vừa tròn một năm lẻ 6 tháng.
Khi cô viết những dòng đề tặng này là lần đầu tiên cô gặp Chu Tử Toàn.Đó là một lần cô tham gia hoạt động ký tặng cho độc giả của cuốn Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt. Hôm đó ngoài trời mưa phùn, trong hiệu sách người đến xin ký tặng không nhiều. Dung Nhan ngồi ở một góc của hiệu sách, đang ký tên cho một vài độc giả. Rất mau sau đó, những người đến với mục đích xin chữ ký đề tặng ở sách cũng lần lượt ra về hết, chỉ còn lại vài người. Dung Nhan ngồi buồn đợi chờ độc giả tiếp theo. Đúng lúc đó, Chu Tử Toàn xuất hiện. Qua thông tin trên mạng anh biết được việc Dung Nhan tổ chức buổi ký đề tặng trên sách.
Trước khi có việc này, anh đã đọc xong cuốn sách, anh vô cùng thích cách suy đoán đặc biệt trong cuốn sách này, vì thế anh rất muốn gặp được tác giả của cuốn sách. Khi anh có thể tranh thủ chút thời gian rảnh ở công ty, dừng xe lại bên đường ở cạnh hiệu sách. Qua lớp cửa kính của hiệu sách, anh đã nhìn thấy Dung Nhan đang ngồi đó.
Ngay vào cái giây phút đó, anh đã quyết tâm phải cưới bằng được cô.
Chu Tử Toàn rất phong độ tiến vào hiệu sách, anh mua một cuốn Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt, anh giở trang đằng sau bìa ra trước mặt Dung Nhan. Dung Nhan ngước mắt nhìn anh, với những người như Chu Tử Toàn, ai nhìn thấy anh cũng đều có ấn tượng rất sâu sắc, lẽ dĩ nhiên Dung Nhan cũng không nằm ngoài số người đó, cô hỏi: “Anh tên gì ạ?”
“Tôi tên là Chu Tử Toàn.” Anh mỉm cười trả lời.
Dung Nhan không trả lời. Cô viết lên trên sách dòng chữ Tặng Chu Tử Toàn, sau đó ký tên, đề chữ rồi đưa sách trả lại cho anh. Chu Tử Toàn nói “Cảm ơn”, nhưng anh chưa bỏ đi ngay mà vẫn tiếp tục ở lại hiệu sách để xem sách. Dung Nhan chú ý đến từng cử chỉ của anh. Cô cũng hiểu được ý đồ của anh, nên tiếp tục ngồi ở đó, có người đến thì cô ký tặng sách, lúc không có ai cô lại nhìn về phía Chu Tử Toàn đang xem sách. Còn ánh mắt Chu Tử Toàn cũng một chốc lại thầm nhìn về phía Dung Nhan,thi thoảng ánh mắt của họ gặp nhau, dừng lại nhìn nhau trong chốc lát, dường như cả hai đều hiểu ý của người kia.
Sau buổi ký sách, Dung Nhan rời khỏi hiệu sách một mình. Chu Tử Toàn đuổi theo cô, hy vọng có thể lái xe đưa cô về nhà. Dung Nhan không từ chối, có thể trông điệu bộ của Chu Tử Toàn khiến người ta có cảm giác an toàn. Cô ngồi vào trong xe của Chu Tử Toàn. Chu Tử Toàn thành khẩn biểu lộ sự khâm phục của mình đối với nhà văn Dung Nhan, cũng vô cùng mong muốn cô có thể chỉ giáo thêm cho anh về cách thức sáng tác truyện trinh thám. Sau đó Chu Tử Toàn mời cô ăn tối, cô vẫn không từ chối. Vào buổi chiều mưa phùn lâm thâm đó, cô chỉ cảm thấy trong cuộc đời cô chắc chắn sẽ có cảnh này còn người đàn ông này chắc chắn sẽ xuất hiện trước mặt cô, chỉ thế mà thôi.
Chu Tử Toàn đưa cô đến một nhà hàng ngoài trời ở một tòa nhà cao tầng nằm bên cạnh bờ sông. Trên tầng trên cùng có kéo chíếc bạt che mưa. Nhà hàng sang trọng này hình như không có mấy khách, chỉ có Dung Nhan và độc giả trung thành mới quen ngồi cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp về đêm của bờ sông. Chỉ có điều làn mưa đã làm mờ đi cảnh đẹp trước mắt cô và cũng làm mờ cả thành phố này.
Đêm đó, cô có uống một chút rượu vì thế có rất nhiều chi tiết cô không nhớ rõ. Cô chỉ nhớ ánh mắt kỳ lạ của Chu Tử Toàn cứ chằm chằm nhìn vào cô, cứ như thể đang nhìn một hồn ma đã chết vừa mới được phục sinh. Nhưng, anh vẫn giữ được phong thái lịch sự của một người đàn ông quý phái. Đến khoảng sau 10 giờ, anh chu đáo đưa cô về đến tận nhà, không hề có bất cứ hành động lỗ mãng nào.
Tiếp sau đó, Chu Tử Toàn dường như không ngày nào không gọi điện cho cô. Tuần nào cũng hẹn cô đi ăn cơm hoặc cùng nhau đi du lịch. Anh giống như một chiếc bóng luôn ở bên cạnh Dung Nhan.
Nửa năm sau, cô đã kết hôn với người đàn ông này.
Đám cưới được diễn ra rất sang trọng, có rất nhiều nhân vật có máu mặt cũng đến tham dự nhưng điều làm cho Dung Nhan cảm thấy ngạc nhiên nhất là rất nhiều người đến tham dự hôn lễ đều nhìn cô với ánh mắt như nhìn thấy một hồn ma vậy. Bọn họ còn chỉ trỏ, thì thầm to nhỏ với nhau như thể cô dâu tối nay vừa mới đội mồ chui ra. Đặc biệt là La Tân Thành, trong đám cưới của đồng nghiệp mà anh ta uống say bí tỉ. Sau khi đã say mèm anh còn nói rất nhiều câu sởn da gà và không tài nào hiểu nổi trước mặt cô dâu và chú rể.
Một năm sau, cô nhớ lại đám cưới của mình. Mọi thứ lúc này có thể quy vào sự an bài của số phận. Cô đã lấy một hồn ma. ° ° ° “Là ai đã tiết lộ thông tin ra ngoài vậy?” Trịnh Trọng bắt đầu nổi cáu.
“Cậu nói nhỏ thôi, đừng để người khác nghe thấy”
Diệp Tiêu đóng cửa vào. Lúc này họ đang ở trong công ty chứng khoán Thiên Hạ . Bên ngoài đang là một đống hỗn độn, chỉ nghe thấy tiếng bước chân đi đi lại lại không ngớt.
Trịnh Trọng ngồi xuống nói: “Tớ vừa từ một bộ phận kinh doanh chứng khoán của công ty chứng khoán Thiên Hạ về. Ở đấy dường như đã tê liệt hết cả rồi. Phòng mua bán vắng tanh không có ai còn trong đại sảnh thì dân chúng cứ nhao nhao lên bàn chuyện, có nhiều người thậm chí còn đang đòi tiền, chuyển sổ sang công ty chứng khoán khác. Ngay đến cả trưởng bộ phận kinh doanh cũng chuẩn bị xin thôi việc. Tin tức phó tổng giám đốc của công ty chứng khoán Thiên Hạ chết đã lan truyền đi khắp mọi nơi, không ít người còn bày đặt thêm chuyện. Việc này rốt cuộc là thế nào chứ?”
“Trịnh Trọng,tớ đoán sổ của cậu chắc cũng chuyển rồi chứ?”
“Ừ, tớ cũng đổi sổ rồi.” Trịnh Trọng xua xua tay nói: “Cậu hỏi cái này làm gì? Nói vào chuyện chính đi, nếu như chúng ta không nhanh phá vụ án này, e rằng sẽ to chuyện đấy. Tớ nói đến không phải chỉ là mỗi công ty Thiên Hạ này đâu mà cả sự ổn định của thị trường ấy. Việc này có thể liên lụy đến cả hàng nghìn hàng vạn người.”
Diệp Tiêu bỗng nhiên đưa dấu bảo Trịnh Trọng im lặng, sau đó anh mở cửa nhìn ra ngoài rồi lập tức đóng cửa lại, khẽ nói: “Tớ nhìn thấy người của viện kiểm soát đã đến, bọn họ có vẻ rất tức giận. Hôm qua họ nói với tớ là rất nhiều sổ sách gốc quan trọng đã bị mất tích, có cái còn l