Đọc truyện ma - Thần đang nhìn ngươi đấy ( Chương 26 - 30) - coloawap.net - thế giới ma - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt

Đọc truyện ma - Thần đang nhìn ngươi đấy ( Chương 26 - 30) - coloawap.net - thế giới ma (xem 1307)

Đọc truyện ma - Thần đang nhìn ngươi đấy ( Chương 26 - 30) - coloawap.net - thế giới ma

ạt thấy trong lòng thấp thỏm không yên nhưng anh không bỏ đi như vậy được. Từ đáy lòng anh một ngọn pháo đã được châm ngòi, ai có thể dập tắt được nó đây. Anh đưa mặt kề sát khe cửa và nói: “Dung Nhan, tôi không thể rời xa cô được.”

Phía sau cửa vẫn không có âm thanh gì nhưng anh vẫn đứng đó đợi cô. Một phút sau, cuối cùng cánh cửa cũng được mở ra, Dung Nhan nhanh chóng kéo tay anh vào trong phòng.

Vừa vào trong nhà, Mã Đạt lập tức giữ tay cô lại nói: “Tại sao cô không cho tôi vào?”

“Anh buông tay ra.” Dung Nhan khẽ nói.

Mã Đạt không nghe lời cô, anh càng nắm thật chặt.

“Anh nghĩ anh là ai chứ?”

Mã Đạt cuối cùng cũng buông tay cô ra. Anh khé nói: “Xin lỗi nhưng tôi không yên tâm, tôi phải đến đây để gặp cô.”

Cô nói khẽ vào tai anh: “Tắt đèn đi.”

“Tắt đèn làm gì?”

“Giúp tôi tắt đèn đi, công tắc ở ngay đằng sau anh.”

Mã Đạt quay người tắt công tắc, ngay lập tức, cả căn phòng chìm vào trong bóng tối, rèm đã kéo hết xuống, Mã Đạt chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt tròn của cô dưới một chút ánh sáng yếu ớt.

“Sao lại tắt đèn?”

“Tôi không muốn người khác nhìn thấy chúng ta.” Cô quay người rời khỏi Mã Đạt, vào bên trong phòng khách.

Mã Đạt lập tức đi theo cô, trong bóng tối vừa đi vừa mò mẫm vừa hỏi: “Người khác? Người khác mà cô nói là chỉ ai?”

“Có người đang theo dõi chúng ta.” Dung Nhan lại đi đến bên cửa sổ, cẩn thận lật một chiếc mành, nhìn ra bên ngoài qua khe hở đó. Cô chỉ nhìn thấy một bụi cây um tùm, tối đặc, đu đưa trong làn gió đêm, ngoài ra chẳng còn nhìn thấy gì khác.

“Có người đang theo dõi tôi.” Mã Đạt khẽ nói, sau đó anh kể chuyện những dòng chữ uy hiếp anh trên tờ tiền và việc nhà anh bị người ta đột nhập cho Dung Nhan nghe.Sau khi anh kể xong câu chuyện, anh ngửi thấy một mùi cà phê ngào ngạt, hóa ra là Dung Nhan đã pha cho anh một cốc đặt trước mặt.

“Uống xong cốc cà phê này anh hãy đi về đi.”

Mã Đạt cầm lấy cốc cà phê uống một ngụm nhưng chỉ cảm thấy một vị đắng nghét.

Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ thích uống loại nước này, anh khẽ hỏi:” Cô có thể pha cà phê trong bóng tối sao?”

“Có thể, tôi buộc phải thích ứng sinh sống trong bóng tối.” Dung Nhan lại gần anh và nói: “Anh cũng nên dần thích ứng với điều đó.”

“Bởi vì tôi đã bị theo dõi? Nhưng tôi hoàn toàn không biết rốt cuộc tôi đã lấy mất cái gì?”

Cô bình thản nói: “Hơn nữa, vật này còn rất quan trọng với người đó.”

“Có trời mới biết được họ cần cái gì?”

“Có lẽ…” Cô nói vào tai Mã Đạt, “Họ còn muốn lấy mạng anh, anh phải cẩn thận.”

Mã Đạt không nói thêm lời nào nữa. Chỉ lúc ngồi bên cạnh cô anh mới có thể quên đi hết nỗi sợ hãi và nguy hiểm. Mắt anh cũng dần thích ứng với bóng tối. Anh có thể nhìn thấy ánh mắt của Dung Nhan trong bóng đêm. Dung Nhan nói tiếp với anh: “Mã Đạt, hôm nay cảnh sát đã đến đây.”

“Đến làm gì?” Mã Đạt lại thấy lo lắng.

“Họ đến để báo với tôi một tin… La Tân Thành đã chết rồi.”

“Anh ta chết rồi?” Mã Đạt suýt đánh đổ cốc cà phê, trong đầu anh hiện lên tất cả những việc xảy ra vào tối hôm qua, chính tay anh đã làm cho La Tân Thành bất tỉnh nhưng sao lại có kết cục như vậy nhỉ.

“Sáng nay, cảnh sát đã phát hiện ra xác của La Tân Thành ở chính trong nhà anh ta, có vẻ là anh ta đã cắt cổ tay tự tử.” Dung Nhan dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Bọn họ cũng phát hiện ra đầu La Tân Thành có vết do bị vật nặng đánh vào làm cho bất tỉnh”.

Mã Đạt lẩm bẩm: “Tôi đã đánh bất tỉnh anh ta, tôi đã lái xe đưa anh ta về nhà, tôi là người cuối cùng tiếp xúc với anh ta.Nói cách khác, tôi đã trở thành đối tượng khả nghi lớn nhất trong vụ này.”

“Còn tôi nữa.” Dung Nhan bình tĩnh nói.

“Nhưng, nhưng tôi chưa giết người, tôi chỉ đánh bất tỉnh anh ta thôi. Và bởi vì anh ta lên cơn điên muốn làm hại cô nên tôi mới đánh anh ta.”

Dung Nhan đột nhiên nắm lấy tay anh nói: “Mã Đạt, đó không phải lỗi của anh.”

“Nhưng, nhưng cuối cùng anh ta vẫn chết, có đúng là anh ta tự sát không?” Mã Đạt lắc mạnh đầu, “Điều đó là không thể, anh ta không thể tự sát được.”

“Bên cảnh sát đã bắt đầu nghi ngờ tôi. Nhưng họ sẽ không tìm đến anh đâu.”

Mã Đạt gần như tuyệt vọng nói: “Chúng ta vô tội. Nhưng ai tin chúng ta cơ chứ? ở nhà La Tân Thành và cả trên người anh ta nữa, đâu đâu cũng để lại dấu vân tay của cô và của tôi, không, chúng ta không thể nói cho họ hiểu được, chúng ta không thể chứng minh là mình vô tội được.”

“Đừng nói nữa, anh phải giữ được bình tĩnh.” Dung Nhan đứng dậy, cô lại đi về phía cửa sổ, lén nhìn ra ngoài, sau đó nói: “Mã Đạt, anh nên mau chóng nhân lúc trời tối để về đi, nếu không sẽ bị người khác theo dõi đấy.”

“Người khác’ mà cô nói rốt cuộc là ai?”

Trong bóng tối, Mã Đạt chỉ nhìn thấy nước mắt của Dung Nhan lấp lánh.

“Có thể là…một hồn ma.”

Nói xong, Dung Nhan đi đến trước cửa, mở hé cửa ra. Mã Đạt không nói gì nữa, anh đi đến bên cửa, nói khẽ vào tai cô: “Tôi sẽ bảo vệ cô.”

Sau đó, Mã Đạt rời khỏi căn biệt thự, đầu không ngoảnh lại mà chui thẳng vào xe, phóng đi trong đêm tối mịt mùng.

Lúc anh lái xe ra khỏi cổng bán đảo Hoa Viên anh cảnh giác nhìn quanh. Mỗi lần dừng đèn đỏ anh lại nhìn ra các xe phía sau. Cuối cùng, anh cũng phát hiện ra có một chiếc xe cứ đi theo anh mão. Chiếc xe này gần như không bật đen, trong bóng tối, Mã Đạt không tài nào nhìn rõ được hình thù chiếc xe. Anh chỉ nhìn thấy được cái lốp xe còn màu sắc và loại xe anh đều không nhìn thấy. Mã Đạt cố ý ngoặt vài chỗ, chiếc xe đó vẫn cứ đi theo anh và luôn giữ một khoảng cách nhất định.

Lúc này, bên đường có người vẫy xe, Mã Đạt lập tức dừng lại, đón hai người khách đi sân bay. Đây đúng là một cuốc chạy xe béo bở, và quan trọng hơn là với khoảng cách xa như vậy đủ để cắt đuôi chiếc xe đi theo kia. Anh quay đầu xe, đi thẳng ra con đường cao tốc đến sân bay. Nửa tiếng sau, anh đã ra khỏi trung tâm thành phố và anh đã không còn nhìn thấy chiếc xe như hồn ma cứ quẩn quanh bên anh nữa rồi.

 

 

CHƯƠNG 30

Chiếc rèm cửa không che nổi ánh nắng mặt trời lúc 8 giờ sáng. Thứ ánh sáng trắng này xuyên qua rèm cửa nhẹ nhàng chiếu trên mặt cô. Cô từ từ mở mắt, một tia áng chiếu vào mắt cô. Lúc này ngoài những ánh sáng này ra cô chỉ nhìn thấy chiếc gương được lắp trên trần nhà, chiếc gương phản chiếu lại đôi mắt cô.

Một năm trước, khi lần đầu tiên cô bước vào căn phòng ngủ này, cô đã chú ý đến chiếc gương trên trần nhà. Chi

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Những gã chồng thú tính…

I’m A Devil!

Em Đã Nuôi Con Của Người Em Yêu Như Thế Nào Full

Chồng vẫn đày đọa tôi chuyện trinh tiết

Xem tử vi ngày 17/03/2017 Thứ Sáu của 12 cung hoàng đạo