Đọc truyện ma- Quỷ sai - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
Duck hunt

Đọc truyện ma- Quỷ sai (xem 2722)

Đọc truyện ma- Quỷ sai

phương thì tôi cứ ngỡ rằng, hai người này ôm nhau tuẫn tình, bởi họ đều bị trúng độc mà chết, dù độc là do đối phương hạ thủ. “Tại sao lại hạ độc cho đối phương chết như vậy, sao không viết giấy ly hôn cho hai bên thoải mái?”, tôi hỏi Tiểu Thiến bên cạnh. Cô nàng đến là để định hồn người chồng. “Vì ả đàn bà này lăng loàn ngoại tình, còn gã đàn ông không muốn âm thầm mọc sừng, rồi lại trả tự do cho ả”, Tiểu Thiến vô cùng chán nản dùng quạt điểm lên thi thể của gã đàn ông kia. “Vậy sao?” “Tớ đoán vậy”, cô nàng cười ranh mãnh. Tiểu Thiến vốn không phải tên là Tiểu Thiến, nhưng kể từ sau khi làm Quỷ sai, cô nàng đã lựa chọn cái tên Nhiếp Tiểu Thiến, với hy vọng có thể gặp được một chàng thư sinh cùng chơi trò tình yêu da diết giữa người và quỷ. Đương nhiên cách nghĩ này hoàn toàn không được Quỷ đầu đại ca đánh giá cao, thậm chí có khi còn bị huynh ấy khơi ra mà châm chọc. Sau khi biết tôi và cô nàng có họ giống nhau, thì tình cảm giữa hai chúng tôi càng lúc càng thân thiết, mỗi lần trở về địa phủ đều đi cùng nhau, thậm chí bây giờ đi định hồn cũng như có hẹn trước vậy, ở cùng một địa điểm. Khi còn sống, ta hẳn không sao tưởng nổi rằng trong một thời gian ngắn ngủi đã thân cận với một người như vậy, à không, phải nói là đồng nghiệp mới đúng, ta thậm chí còn chưa hoàn thành kỳ thực tập nữa là. Tiểu Thiến đúng là mẫu người bốc đồng, tốc độ tìm kiếm đối tượng cũng khiến người ta kinh ngạc, cô nàng ở triều Minh, đang thầm yêu một người đã ba năm nay, mà người bị yêu thầm kia, vừa tròn mười bảy tuổi. Cô nàng hoàn toàn không hề để tâm đến chuyện đó, “Dù gì muội đã xác định sẽ mãi dừng lại ở tuổi hai mươi lăm, thì tại sao không thể tìm một tay trẻ tuổi, dần dần đợi chàng trưởng thành cũng được mà”. Khi còn sống, năm hai mươi lăm tuổi Tiểu Thiến kết hôn với chàng trai cô yêu sâu đậm, nhưng hạnh phúc cũng chỉ dừng lại ở tuổi đó, máy bay chở bọn họ đi nghỉ tuần trăng mật bất ngờ nổ tung giữa không trung, chỉ lưu lại một đám khói lửa rực rỡ chói sáng và vô cùng diễm lệ. Để cô nàng vĩnh viễn ở lại tuổi hai mươi lăm, đối với bản thân cô cũng chính là một nỗi đau không gì sánh được. Cơ hồ mỗi tử hồn đều có một câu chuyện rung động lòng người hoặc là nỗi nuối tiếc tươi đẹp mỹ lệ, chỉ có tôi là khác hẳn, lúc nào cũng bình bình thản thản, không chút sóng gió, thậm chí cũng chưa từng động lòng sâu sắc với bất kỳ ai, cho nên tôi khó mà thấu hiểu nổi niềm hứng trí hừng hực của cô nàng Tiểu Thiến. Hôm đó, cô nàng đưa tôi đi thăm đối tượng mà cô ây yêu thầm. Tôi, cô ấy và một Quỷ sai khác là Nhàn Thục, cả ba ngồi ờ lầu hai của Đông Thăng tửu lâu, đợi ý trung nhân của Tiểu Thiến đi qua. Nhàn Thục là từ hồn đến từ thời Tống, so với tôi và Tiểu Thiến thì bảo thủ hơn nhiều, giơ tay nhấc chân đều giữ vẻ tao nhã của đại gia khuê tú, thậm chí còn bó cả chân nữa. Tôi hoàn toàn không tỏ ý kiến về tư tưởng phong kiến cổ hủ này của cô ta, dù gì thì Quỷ sai không cảm thấy đau đớn, thấy đẹp thì cứ bó thôi. Nhưng Tiểu Thiến lại cho rằng đó là một loại biến tướng tự giày vò tâm linh của mình mà thôi, nhất định một ngày nào đó phải giải phóng cho cô ta mới được. Nói thì nói vậy nhưng Tiểu Thiến nỗ lực suốt cả năm trời mà vẫn chưa thành công. Bọn tôi gọi một bàn đầy thức ăn, ba Quỷ sai góp lại có ba lượng bạc, đương nhiên là đủ dùng. May mà trong ngũ cảm của Quỷ sai vẫn còn tồn tại vị giác, nêu không Quỷ sai sống trên đời còn có lạc thú gì nữa, tỷ lệ nhảy việc chắc phải tăng hai trăm phần trăm. Tôi nhấp một ngụm rượu cao lương, thật cay nồng: “Tiểu Thiến, tại sao cậu biết là thư sinh đó nhất định sẽ ở đây?”. “Chàng là thư sinh, vào giữa tháng và đầu tháng sẽ hẹn các thư sinh khác đến đây để thưởng lãm thi từ ca phú, vô cùng tao nhã.” Tôi tủm tỉm cười, chẳng cảm thấy có gì tao nhã ở đầy cả, mà còn chợt nghĩ đến những quyển tiểu thuyết xuyên không trước đây từng đọc, nếu đây là bối cảnh xuyên không, bây giờ đã đến lúc nữ chính trổ tài đọc thuộc lòng thi từ rồi đây. “Thư sinh toàn là loại bất tài vô dụng”, Nhàn Thục điềm đạm nói, giọng nhỏ nhẹ khẽ khàng, mỗi tháng hai lần cô nàng đều bị Tiểu Thiến lôi đến đây để ngắm “trai đẹp”, đương nhiên chẳng ưa nổi gã thư sinh này. Tiểu Thiến lườm bạn, rồi lại tiếp tục trông ra ngoài cửa sổ. Không lâu sau, liền thấy ở phía đầu đường có một thư sinh mặc bạch y đang lững thững đi tới, ngoài mặt mày trắng trẻo ra tôi chẳng thấy tên đó có điểm đặc biệt gì khác, không gây cho người khác cảm giác chấn động choáng váng như các “trai đẹp” trong các thể loại truyện xuyên việt, hơn nữa trong con mắt người hiện đại, gã ta còn khá lùn, chưa đến mét bảy, mặc y phục vải gai sắc trắng, vừa cũ kỹ lại còn điểm thêm mấy miếng vá, xem ra nhà hắn cũng chẳng thuộc loại giàu sang phú quý gì. Tiểu Thiến hai mắt dán chặt vào gã thư sinh, tôi cười thầm, may mà gã thư sinh đó không nhìn thấy cô nàng, chứ nếu không bị ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm hết lần này sang lần khác thì chắc sẽ bị ám ảnh tâm lý mất. Gã thư sinh đó tiến vào tửu lâu, hội họp với mấy thư sinh khác. Bọn họ chỉ gọi trà suông nhưng lại ngồi ba hoa khoác lác đế cả nửa ngày trời. Tiểu nhị và chưởng quỹ hết sức thường đám thư sinh nghèo này nhưng cũng chẳng làm sao đuổi bọn họ đi được. Tôi lắng nghe bọn họ ngâm nga thi từ ca phú một cách hứng thú, vốn không rành cổ văn nên mấy bài thơ con cóc của bọn họ lại khá hợp với trình độ thưởng thức của tôi. Đây là một trò tiêu khiển của cổ nhân, chẳng khác gì người hiện đại đi hát karaoke cả, một đám người không chuyên bon chen đi làm công việc chuyên nghiệp. “Thất Thất, tại sao tên của cô lại là Thất Thất?”, Nhàn Thục đột nhiên hỏi tôi, với cô nàng mà nói thì tên của con gái nếu không có thị này thị nọ thì cũng phải là nhàn này thục kia, chứ dùng chữ số để đặt tên thì quả thực là quá sức đặc biệt. “Liệu có phải vì cậu có dây mơ rễ má gì đó với Thẩm Lãng[1'> trong Võ lâm ngoại truyện không?”, Tiểu Thiến cũng hỏi. Trời đã khuya, nên gã thư sinh của cô nàng cũng rời đi khá lâu rồi. [1'> Thâm Lãng và Thất Thất trong ” Võ Lâm ngoại truyện” là một cặp đôi. “Tất nhiên là không phải”, tôi đáp, “Vì tớ sinh đúng vào ngày mồng Bảy tháng Bảy”. Nhàn Thục nghe thấy vậy thì tròn mắt kinh ngạc, Tiểu Thiến dù gì cũng khá là hiểu rõ cô nàng, bèn giải thích, “Nhàn Thục, ngày mồng Bảy tháng Bảy của thời đại bọn tớ không giống ngày mồng bảy tháng Bảy của Ngưu Lang Chức Nữ đâu”, âm lịch và dương lịch có khác nhau mà. Thất Thất, cái tên này nghe rất lanh lợi, chẳng giống ấn tượng của mọi người về tôi, lâu dần, mọi người đều quen gọi tôi là “Tiểu Nhiếp”, mà không phải là “Thất Thất”. “Đến giờ rồi, ta phải đi định hồn thôi”, Nhàn Thục đứng dậy, phủi phủi bụi trên váy theo thói quen, Tiểu Thiến giả bộ không nhìn thấy, rồi lén làm mặt quỷ với tôi. Hôm nay tôi không có hồn phải định, nên vẫn muốn ngồi nán lại một chút nữa, người qua kẻ lại trên đường, trông vô cùng thú vị. Bất chợt tôi có cảm giác xa cách với nơi này, vì tôi không cần phải

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Hiện Tại Thầm Nghĩ Yêu Em

Nữ Hoàng Băng Giá (Kẻ Thống Trị)

Người đàn ông con yêu suốt cuộc đời này

Đọc Truyện Yêu Em Nhanh Thế Full

Đại Chiến Lớp Học