Đọc truyện ma- MỖI ĐÊM MỘT CÂU CHUYỆN KINH DỊ - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
Polly po-cket

Đọc truyện ma- MỖI ĐÊM MỘT CÂU CHUYỆN KINH DỊ (xem 3241)

Đọc truyện ma- MỖI ĐÊM MỘT CÂU CHUYỆN KINH DỊ

xấu hổ bị cái gì đó chạm vào. Nhưng cũng chỉ là trong phút chốc thôi. Rốt cuộc cậu ta cũng chết rồi. Có đau khổ vì cậu ta thì cũng ích gì, vả lại bị người khác biết thì xấu hổ lắm. Giờ đây đầu óc Tiểu Tây cứ nghĩ đến việc cùng với An Phổ đi tìm thần chết. “Cậu hôm nay làm sao thế? Chẳng tập trung gì cả.” Mỹ Tuyết đứng bên cạnh, gõ vào đầu Tiểu Tây khiến cô bé giật mình. “Không, có sao đâu.” Tiểu Tây vội vàng xua tay. “Chắc chắn cậu có chuyện gì giấu tớ!” Mỹ Tuyết nói và bắt đầu trêu Tiểu Tây. Vừa lúc hết giờ học. Tiểu Tây ôm cặp sách chạy ra khỏi phòng học, Mỹ Tuyết đuổi theo cô. Hai người chạy đuổi nhau ra tận bên ngoài trường học giống như hai chú mèo đang chơi trò vờn bắt nhau. “Tớ muốn nuôi mèo quá.” Mỹ Tuyết chấp hai tay lên ngực rồi ngẩng đầu lên trời cầu khẩn. “Ừ, biết là cậu thích mèo rồi!” – Tiểu Tây bật cười nói – “Nhưng mẹ cậu có cho cậu nuôi đâu.” “Đúng thế, mẹ tớ ghét chúng lắm.” Mỹ Tuyết nói với giọng buồn bã, dáng vẻ thiểu não khiến Tiểu Tây không kìm được lòng. Cô bé giơ tay vuốt tóc Mỹ Tuyết. “Không sao, chỉ cần lớn nhanh lên thì việc gì cũng làm được hết.” “Hi hi, Mỹ Tuyết đi đâu cũng sẽ ở bên Tiểu Tây. Nếu có lấy chồng thì cũng quyết kéo Tiểu Tây đi lấy cùng.” Mỹ Tuyết cười tít mắt, hai tay ôm chặt lấy cánh tay của Tiểu Tây, đầu dựa vào vai Tiểu Tây. “Cậu đúng là, mới lớp 10 mà đã muốn lấy chồng. Lại còn muốn tớ đi cùng á? Chẳng lẽ tớ là của hồi môn của cậu à?” Tiểu Tây ra vẻ bực tức, nói. “Không phải thế sao, phụ nữ sớm muộn gì chẳng phải lấy chồng sinh con, cũng giống như con người, đã tồn tại thì ắt sẽ phải chết.” Mỹ Tuyết bỗng ngẩng cao đầu, nói, tuy vừa cười vừa nói nhưng vẫn làm cho Tiểu Tây cảm thấy khó chịu. Không biết tại sao lại thế. Cô lại nghĩ đến cô bé mặc chiếc áo mưa màu đen mình nhìn thấy hôm qua ở trong gương. “Đừng nói vớ vẩn nữa, chúng ta về nhà thôi.” Tiểu Tây chen ngang lời Mỹ Tuyết, kéo cô bé đi. Hai cô bé đi trên đường dành cho người đi bộ bên ngoài trường học. Đây là con đường học sinh phải đi mỗi khi tan học, vì thế hai bên rất nhiều quán cóc, nào là quán thịt nướng, hiệu sách, những cửa hàng tạp hóa… “Tiểu Tây ơi, chúng ta qua đấy xem có gì hay không đi.” Mỹ Tuyết chỉ vào một cửa hàng lưu niệm. “Thôi đừng, về muộn mẹ mình sẽ mắng.” Tiểu Tây có vẻ không muốn nhưng vẫn bị Mỹ Tuyết kéo tuột vào bên trong. Cửa hàng lưu niệm ấy rộng khoảng mười mấy mét vuông, được bày biện rất ngăn nắp. Trên giá hàng bày toàn những thứ đồ trang sức bằng pha lê hoặc những món đồ điêu khắc mà con gái rất thích. “Sắp đến sinh nhật em họ tớ rồi, tớ phải mua tặng nó một thứ gì đó.” Mỹ Tuyết vừa nói vừa nghịch ngợm một món đồ nhỏ nhắn nhưng sáng. Chủ cửa hàng là một cô gái không lớn hơn họ bao nhiêu, nhiệt tình giới thiệu từng món đồ cho họ. Tiểu Tây chán nản nhìn ngó xung quanh, cô chẳng bao giờ thích thú những thứ đồ chơi trẻ con này. Cô bỗng nhìn thấy một cái gương hình trái tim có viền màu đỏ. Cô thấy đẹp nên cứ thế đứng nhìn. Cô hiện lên trong chiếc gương với khuôn mặt tươi cười tràn đầy sức sống. Tiểu Tây soi gương làm mặt xấu. Bỗng nhiên cô thấy gần cạnh viền gương có một vật gì màu đen. Màu đen ấy giống như màu của nước tương để lâu sắp bị lên men. Cô đi về phía chiếc gương. Cô nhìn thấy rồi. Đó là cô bé mặc chiếc áo mưa màu đen. Cô bé đang đứng sau Mỹ Tuyết. Mỹ Tuyết đang cầm một bức tượng con mèo điêu khắc rất tỉ mỉ. Cô bé kia không động đậy, cứ đứng sau Mỹ Tuyết. Tiểu Tây không biết mình nên có hành động gì vì thấy cô bé kia đang chậm rãi quay đầu lại nhìn mình trong gương. Khuôn mặt cô bé vẫn trắng bệch và yếu ớt, chiếc cằm nhọn như lưỡi cày. Cô bé mấp máy môi nói câu gì đó, rõ ràng là đang nói chuyện với Tiểu Tây. “Đi thôi!” – Tiểu Tây vội đặt chiếc gương xuống và kéo Mỹ Tuyết đang ngơ ngác ra khỏi cửa hàng. “Cậu làm sao thế? Tớ còn chưa mua gì mà.” Mỹ Tuyết thấy Tiểu Tây có vẻ kỳ quặc. “Sau này mua cũng được nghe lời tớ, đi nhanh về nhà!” “Rốt cuộc là sao?” – Mỹ Tuyết chẳng biết phải làm thế nào với thái độ cố chấp, nóng vội của Tiểu Tây. Lúc này Tiểu Tây chợt nhớ đến An Phổ, cô gọi điện ngay cho An Phổ. “Này, tớ vừa nhìn thấy cô bé ấy đấy!” – Tiểu Tây hét lên trong điện thoại. “Thật không? Bạn đang ở đâu? Tớ đến ngay đây.” An Phổ tỏ ra vô cùng thích thú. Tiểu Tây ngẫm nghĩ, cảm thấy mình và Mỹ Tuyết tạm thời chờ An Phổ đến thì tốt hơn. Cô bé liền nói với An Phổ là mình đang ở trường và đọc địa chỉ cho cô ấy. An Phổ ngắt điện thoại. Tiểu Tây đưa Mỹ Tuyết đi ngược đường để về trường. “Tại sao chúng ta lại quay lại?” Tiểu Tây làm cho Mỹ Tuyết bị xoay cho chóng mặt. “Nghe lời tớ, bạn chờ tớ ở trong phòng học. Nhớ không được đi đâu hết.” Tiểu Tây ấn Mỹ Tuyết ngồi vào ghế. Cô bé ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ lớp học, bỗng thấy cô bé mặc áo mưa đen đang đứng nhìn hai người ở cửa sổ. Khi Tiểu Tây đi về phía cô bé thì cô bé liền di chuyển men theo hành lang của cửa sổ lớp học. “Nhớ không được đi đâu đấy, phải chờ tớ quay lại!” – Tiểu Tây quay lại dặn Mỹ Tuyết. Mỹ Tuyết ngoan ngoãn gật đầu. Tiểu Tây lập tức đuổi theo cô bé mặc chiếc áo mưa màu đen. Mỹ Tuyết nhìn thấy bóng Tiểu Tây xa dần, cô bé chán lắm nhưng vẫn phải ngồi trên ghế, mắt ngó nhìn xung quanh. Bỗng chốc mắt cô bé sáng lên, khóe môi nhếch lên và nở một nụ cười thật tươi. Tiểu Tây cứ thế đuổi theo cô bé mặc áo mưa đen và rồi vô tình đuổi đến khu nhà cũ trường đang tháo dỡ. Cô bé ấy bỗng biến mất ở góc tường. Tiểu Tây thở hổn hển nhìn xung quanh mà chẳng thấy ai, xa xa chỉ có hàng cây thẳng tắp, đó là thành quả của công trình ngôi trường mới. Cô bé muốn quay về theo đường cũ thì bỗng chuông điện thoại di động reo vang. An Phổ gọi cho cô. “Tớ đến rồi, cậu đang ở đâu đấy?” “Tớ ở bên khu nhà cũ, bên khu nhà đang dỡ màu đỏ í. Còn cậu đang ở đâu?” “Tớ cũng đang ở đây mà, cậu đi men theo hàng cây bên trái đi.” Tiểu Tây cầm điện thoại đi tìm An Phổ. Quả nhiên cô bé nhìn thấy An Phổ đang cầm ô đứng dưới cây. Tiểu Tây ngắt điện thoại, đi về phía An Phổ. “Tiểu Tây ơi!” Tiếng Mỹ Tuyết từ phía bên phải vọng lại. Tiển Tây quay lại nhìn thì thấy bạn đang đứng ở góc tường khu nhà cũ. “Sao cậu lại ở đó?” “Tớ nhìn thấy một con mèo xinh lắm nên đuổi theo nó đến đây.” Vừa nói, Mỹ Tuyết vừa quay đầu nhìn ngó xung quanh. “A, nó đây rồi! Nghịch ra phết.” Mỹ Tuyết chỉ về phía trước, nói. Tiểu Tây thấy có điều gì thật lạ. Cô bé nhìn theo hướng tay cô bạn, thấy một con mèo con đen tuyền đang ngồi ở phía trước, đuôi vẫy vẫy, miệng thì liếm láp bàn chân trước, quan trọng là nó nhìn Mỹ Tuyết với ánh mắt quái lạ. Tiểu Tây giật thót người, ngẩng đầu lên nhìn, thấy trên đầu Mỹ Tuyết có một chiếc cửa số bằng kính mở toang, cánh cửa đang lung lay dữ dội trong gió. “Cẩn thận trên đầu Mỹ Tuyết ơi!” Tiểu Tây muốn hét lên nhưng An Phổ đứng đằng sau đã chạy đến hét toáng lên. Mỹ Tuyết ngây người ra, quay đầu lại nhìn Tiểu Tây. Cửa sổ rơi xuống, hình như cũng trong lúc ấy Tiểu Tây nhìn thấy ánh mắt

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Công Chúa Hoa Tường Vi Full

Truyện Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ Voz Full

Người vợ tắt thở bên mâm cơm chờ chồng đêm sinh nhật…

Ngoại trừ bạn ra, không ai có thể thực sự giúp đỡ bạn

Thấy chồng mê mẩn cô giúp việc 18 tuổi, vợ rước luôn cô ta lên giường cho chồng thỏa mãn và cái kết bất ngờ