nhìn mình, toàn thân Tiểu Tây bỗng run bắn lên, như bị hắt một gáo nước lạnh vào người. Tiểu Tây lê bước về nhà. Đúng lúc ấy cô bé phía đằng trước đi băng qua đường về phía cô. Cô bé này cũng có hình dáng gần như Tiểu Tây, ăn mặc cũng khá giống cô bé. Cô bé rất xinh, có lẽ là cô bé xinh nhất mà Tiểu Tây gặp được. Tiểu Tây rất thích những cậu học sinh đẹp trai, nhưng cô còn thích các cô học sinh xinh đẹp hơn nhiều, nhất là những cô học sinh có làn da trắng mịn. Cô ấy cầm một chiếc ô che nắng. Tiểu Tây nghĩ, da trắng như vậy thì đương nhiên một tia nắng nhỏ thôi cũng cần phải tránh xa. Cô nghĩ đến bản thân, tuy xinh đẹp thật nhưng không thích trang điểm, không biết chăm sóc. Bạn thân của Tiểu Tây đã nhiều lần đưa tay vuốt vuốt má Tiểu Tây rồi nói tiếc nuối: “Tiểu Tây ơi, mặt cậu có thể làm cái mài bút chì được đấy.” “Chào!” Cô bé cầm ô chủ động cười chào Tiểu Tây. “Chào bạn.” Tiểu Tây có chút căng thẳng, bỗng nhiên cô nhìn thấy chiếc điện thoại nằm trong tay cô bé ấy. “Cậu cũng đang vội đến để quay phim à?” Cô bé cầm ô đã đoán trúng động cơ của Tiểu Tây. Tiểu Tây cảm thấy hơi lúng túng, rốt cuộc mình chạy đến đây không phải vì cứu người mà vì để chụp một đoạn phim, vô tình quá đỗi, huống hồ người ta còn là bạn cùng trường với mình. Nhưng Tiểu Tây ghét nói dối, dù mắc sai lầm thì cũng cần phải nhận. “Tiếc là chậm chân quá. Con đường này bình thường ít người, nhưng hễ xảy ra việc thì chẳng khác gì gián ngửi thấy mùi thức ăn, nhảy bổ ra đường hết.” Miệng lưỡi của Tiểu Tây thật cay độc. Cô bé cầm ô bất giác cười khúc khích, cô bé thật xinh. “Cậu thú vị thật đấy, thực ra tớ cũng đến đây để quay, nhưng tớ may mắn hơn ấy, đã quay được rồi.” Cô bé cầm ô đưa điện thoại cho Tiểu Tây. Tiểu Tây nhận lấy và mở ra xem, trên màn hình điện thoại hiện rõ toàn cảnh cậu A bị xe ô tô đâm. “Ối trời!” Tiểu Tây bất chợt thốt lên, mừng đến nỗi chân muốn nhấc khỏi mặt đất. Cô bé nhảy lên khỏi mặt đất, cầm chiếc điện thoại như cầm chiếc vé số trúng độc đắc. Một người đi ngang qua nhíu mày nhìn Tiểu Tây với ánh mắt ngờ vực. Tiểu Tây vội nhăn mặt làm xấu. “Thần kinh.” Người đi đường chửi thầm một tiếng, Tiểu Tây chẳng buồn đáp lời. “Cậu giỏi thật đấy. À mà đúng rồi, chắc cậu cũng muốn làm một phóng viên nổi tiếng đúng không? Tôi thấy mọi người nói là muốn làm phóng viên đưa tin thì phải có khứu giác nhạy bén như loài chó săn, tốc độ chạy nhanh như báo, hung dữ gạt hết mọi người sang hai bên như gấu.” Tiểu Tây nói một tràng. “À, cái cậu nói là lời của cảnh sát trường Bruck. Đúng rồi, tôi tên là An Phổ, cậu tên là gì?” Trán cô bé cầm ô lấm tấm mồ hôi, xem chừng bị Tiểu Tây đùa cho toát mô hôi hột. “Tớ tên Tiểu Tây!” Tiểu Tây giơ tay ra bắt với cô bé cầm ô. “Tên hay quá. À, chúng ta trao đổi với nhau nhé, bạn có quay được gì không?” – Cô bé cầm ô nói. “Được thôi, nhưng bạn phải cóp cho tớ trước.” Tiểu Tây một tay cầm điện thoại, một tay cầm lấy điện thoại của An Phổ. “Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé. Ở đây đông người, lại nóng quá.” “Nóng quá ư? Chắc là cậu sợ bị mặt trời chiếu đen đúng không?” Tiểu Tây cười, buông lời trêu chọc, cô bé cầm ô cũng cười theo, chẳng biết có đúng thế không. Hai cô bé rủ nhau ra chỗ để xe ở trong khu nhà của Tiểu Tây. Thời điểm này người đi lại rất vắng vẻ. Tuy chỗ này vừa râm vừa mát mà cô bé kia vẫn không chịu gấp ô lại. “Chiếc ô này bị hỏng rồi. Gập lại mở ra rất khó, mà lát nữa cũng vẫn phải đi ra ngoài.” An Phổ tươi cười giải thích. “Bạn biết không, trước khi vụ tai nạn xảy ra, tớ nhìn thấy một cô bé mặc áo mưa đấy. Cô bé chỉ xuất hiện ở trong gương. Tớ dám chắc cô bé đã gây ra vụ tai nạn ấy.” Tiểu Tây giơ tay ra hua hua trước mặt An Phổ, cô bé mở to đôi mắt nghiêm túc nói: “Ôi trời, cậu nói gì mà sợ thế.” An Phổ lấy bàn tay trắng nõn xoa xoa cánh tay. “Ừ, có lẽ là thần chết.” Tiểu Tây cười ha hả và nhanh chóng trở về trạng thái bình thường. “Không biết Cậu A thế nào rồi.” “Thần chết? Làm sao thần chết lại có thể là cô bé được? Đừng có đùa.” – An Phổ phản bác. “Sao lại không? Cậu đã nhìn thấy thần chết chưa? Chưa ai nhìn thấy mà, mỗi người nói một kiểu, không ai có chứng cứ cả.” “Kể cũng phải, đã ai nhìn thấy thần chết đâu. Ai mà biết thần chết có hình dáng ra sao?” An Phổ bật cười khanh khách. “À này, cậu có quen anh chàng bị đâm kia không?” “Cũng không quen lắm. Cậu ấy học cạnh lớp tôi. Vì cậu ấy học giỏi, nhà lại giàu nên các bạn gái cùng khóa đều bàn tán về cậu ấy. Nhưng tớ chẳng có ý với cậu ta. Tôi ghét nhất mấy cậu cứ làm ra vẻ như thế.” Tiểu Tây quay đầu lại, lầu bầu trong miệng, nhưng hai má vẫn đỏ ửng như quả cà chua. “Trông cậu đáng yêu quá, chắc hẳn cậu cũng có ý gì với cậu ta đúng không?” An Phổ bật cười. Tiểu Tây thì ra sức phủ nhận, hai cô bé bỗng chốc trở nên thân thiết như đã quen nhau lâu lắm rồi, trêu đùa ầm ĩ. Được một lát. Tiểu Tây dừng lại, ánh mắt lóe lên một tia sáng. “Hay chúng ta cùng đi tìm thần chết mặc chiếc áo mưa đi?” “Đừng, nếu đó là thần chết thì rất nguy hiểm với chúng ta.” An Phổ cúi đầu, cánh tay không cầm ô còn lại đưa lên bịt miệng, sợ hãi nói. “Sợ cái gì. Tìm được thần chết, nếu ghi lại được thì chúng ta sẽ thành danh ngay! Biết đâu lại trở thành người giành được giải thưởng nổi tiếng dành cho phóng viên không chuyên nghiệp trong lịch sử!” Tiểu Tây nắm chặt bàn tay, khăng khăng muốn đi. “Nhưng chúng ta sẽ đi tìm thần chết như thế nào?” “Thần chết, tất nhiên là sẽ xuất hiện ở nơi xảy ra cái chết!” Tiểu Tây nói rất tự tin. Chuông điện thoại bỗng reo vang, cô bé vừa nghe máy đã thấy tiếng mẹ quát một cách thô bạo trong điện thoại: “Về ngay ăn cơm!” Tiểu Tây vội tắt điện thoại, trả điện thoại lại cho An Phổ rồi vội vàng chạy về hướng nhà mình. Cô bé vừa chạy thục mạng vừa nói lớn: “Hãy nhớ số điện thoại của tớ! 137…” “Làm sao mà nhớ được. Cậu nhắc lại lần nữa đi.” An Phổ nói như sắp khóc khiến Tiểu Tây phải hét toáng lên lần nữa, nhưng lần này giọng nói phát ra từ trong tòa nhà. An Phổ cầm ô đứng ở dưới tòa nhà lúi húi lưu lại số điện thoại của Tiểu Tây. Sau đó cô bé gửi tin nhắn, và bên kia cũng nhanh chóng trả lời ngay. An Phố đọc mẩu tin nhắn cười hớn hở, cô bé cầm ô đi ra. Cậu A chết rồi. Mẩu tin giật gân nhanh chóng lan truyền trong đám học sinh, rất nhiều cô bé khóc lóc thút thít như bị thi trượt. Tuy nhiên, chẳng mấy chốc, chỉ qua hai tiết học, nỗi thương nhớ cậu bạn điển trai của các cô cũng tan mất. Tiểu Tây cảm thấy mấy cô bé khóc lóc giả dối đều không phải là cô bạn gái bí mật của cậu A, cô bé không tìm ra được cô bạn gái thật sự. Có 1ẽ người đó học ở trường khác. Nhưng có một điều Tiểu Tây khẳng định là cậu ấy đang nói chuyện với người yêu. Hôm đó trông cậu ta có vẻ sung sướng, mãn nguyện. Hơn nữa, Tiểu Tây biết rằng cậu ta đâu có thích ăn đưa hấu. Mà sao mình lại hiểu rõ về cậu ta thế nhỉ? Bất giác khuôn mặt Tiểu Tây nóng bừng lên, thực ra khi biết cậu ta chết, trái tim cô bé cũng quặn thắt, giống như loài hoa