Đọc Truyện Ma - Mộ Tình - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
Polaroid

Đọc Truyện Ma - Mộ Tình (xem 506)

Đọc Truyện Ma - Mộ Tình

ủ mà hớ hênh như thế, nếu không có ta thì còn gì! 

 

Bấy giờ Huệ mới kịp trấn tĩnh: 

 

- Cô là… chính cô… 

 

Vừa khi ấy An từ trong bước ra, anh thật tự nhiên bước tới ôm vai Diệu Hoa. 

 

- Sao cô cháu gặp nhau mà cứ trơ mắt nhìn như vậy? Trúc Quỳnh, em hãy… 

 

Huệ kêu lên: 

 

- Kìa, cậu An! 

 

- Sao không chào ta, con quỷ! 

 

Đúng kiểu nói đùa của Trúc Quỳnh lúc sinh thời! 

 

Huệ không tin vào tai mình, cô hỏi lại: 

 

- Cô vừa nói gì? 

 

Diệu Hoa bất chợt chộp lấy cánh tay của Huệ siết chặt. Huệ đờ người ra, miệng lắp bắp: 

 

- Cô cô là… 

 

- Tao là Trúc Quỳnh đây, con khỉ! 

 

An giải thích: 

 

- Huệ ở lại đây chơi rồi tôi và Quỳnh sẽ giải thích thêm. Người này chính là Quỳnh đó! 

 

Huệ cứ nghĩ nếu là Trúc Quỳnh hiện thân thì cơ thể phải lạnh buốt như xưa nay người ta vẫn nói, đã là ma thì người phải lạnh, không có sinh khí. Nhưng tay của Diệu Hoa thì bình thường như mọi người khác. 

 

Biết là Huệ đang hoài nghi, Diệu Hoa kéo tay cô bé ra ngoài vừa nói: 

 

- Đi ra đây rồi sẽ hiểu. 

 

Cô ta dẫn Huệ đi thẳng ra chỗ phần mộ của Trúc Quỳnh. Huệ vô cùng kinh ngạc khi tên ghi trên bia không còn là Trúc Quỳnh như trước, mà đã thay vào đó là: Diệu Hoa! 

 

- Sao lại thế này? 

 

- Đừng ngạc nhiên. Thay hồn đổi xác là chuyện đã từng xảy ra. Cái xác trong phần mộ là của ta. Nhưng hồn là của cô Diệu Hoa, như vậy mộ này vừa là của Trúc Quỳnh vừa của Diệu Hoa. Nhưng ta thì không muốn chết, không muốn xa chàng, nên giờ đây vẫn là… Trúc Quỳnh! 

 

Liễu Huệ vốn tính thật thà, cô đâu dễ chấp nhận: 

 

- Làm sao như vậy được? Cô Quỳnh chết rồi! Cô Quỳnh nằm trong mộ này, không thể nào… 

 

An kịp bước ra, giải thích: 

 

- Ban đầu tôi cũng không tin, nhưng khi đi dự đám tang cô chị của một học trò, tôi đã chứng kiến tận mắt việc này, nên không thể phủ nhận được. Đây chính là hồn của Trúc Quỳnh. Cô ấy thác oan nên hồn phách không siêu thoát được, may gặp người con gái có cùng hoàn cảnh bị ép duyên tự tử, nên hồn của Quỳnh đã kịp thời mượn xác của người ấy mà sống lại! 

 

Anh thuật lại chi tiết hơn chuyện đã xảy ra cho Huệ. 

 

- Cô về thuật lại cho bà Phủ nghe, nhưng nhớ là không được đồn ra ngoài. Bởi chúng tôi chỉ muốn được yên ổn sống ở đây. 

 

Dẫu không tin, nhưng trước lời xác nhận của An, Liễu Huệ đành im lặng đứng hết nhìn ngôi mộ rồi lại nhìn Diệu Hoa. Chốc chốc, Diệu Hoa lại nắm tay Huệ, giống như cử chỉ ngày xưa. Giọng trìu mến: 

 

- Huệ hãy tin cô. Xưa nay cô không bao giờ nói dối Huệ. 

 

Qua giọng nói, Huệ xác nhận chắc chắn là Quỳnh. Tuy nhiên cô làm sao quen được chuyện cô chủ mình. Trúc Quỳnh củng cố thêm niềm tin cho Huệ: 

 

- Em ở lại đi, trưa nay cô sẽ nấu món canh rau tôm thịt mà thường khi cô vẫn nấu cho cả nhà ăn! 

 

Đúng đó là món canh độc nhất vô nhị, bởi chỉ có Trúc Quỳnh mới nêm nếm đạt độ thơm, ngọt mà không một ai khác nấu được. 

 

Do vậy, trưa hôm đó Liễu Huệ ở lại để dùng bữa trưa. 

 

Ngoài món canh ngon tuyệt, còn có những món khác mà đã hơn chục năm ở chung trong nhà, Huệ đã được Trúc Quỳnh cho ăn. Hương vị không thể lẫn lộn với ai được. Thậm chí lúc ăn, tuy là trong lốt Diệu Hoa, nhưng từ cách ăn, cách cười nói đều giống y như Trúc Quỳnh! 

 

Thấy Huệ cứ nhìn mình mãi, Diệu Hoa phải nhắc: 

 

- Em phải ăn cho nhanh và no rồi còn về cho bà hay mọi việc chớ. Nhớ là chỉ mình mẹ ta biết thôi. Còn cha ta thì ta đã có cách cho ông hay sau.

° ° °

Khỏi nói thì cũng biết sự kinh ngạc của bà Phủ Vệ lên tới mức nào! Khi nghe Liễu Huệ thuật chuyện, lúc đó dù… trời đã tối, nhưng bà cũng đòi phải đi tới điền trang ngay! Huệ phải khuyên bà: 

 

- Tối quá đã hết đò. Mà tự chèo thuyền thì đang là mùa nước lũ, một mình con không thể nào chèo được. 

 

Tuy biết là lời khuyên đúng, nhưng bà Phủ vẫn đứng ngồi không yên. Đêm đó bà gần như thức trắng đêm, khiến cho ông Phủ phải gạn hỏi: 

 

- Có chuyện gì làm bà như vậy? Hay là nhớ con Trúc Quỳnh… 

 

Ông hỏi mà không đợi vợ trả lời, liền đó ông lại tiếp: 

 

- Chẳng hiểu sao hai đêm rồi tôi đều nằm mơ thấy một đứa con gái lạ đứng ngay đầu giường cất tiếng gọi. Vừa gọi nó vừa khóc! 

 

Bà bị kích động ngay bởi tiết lộ đó: 

 

- Nó nói gì? 

 

- Nó bảo là nếu tôi đừng khắt khe thì một ngày nào đó nó sẽ là… con gái của nhà mình! 

 

Mọi chuyện hầu như trùng hợp với những gì Liễu Huệ kể cho nên bà Phú không thể giấu được, phải kể cho ông nghe. Bà hỏi: 

 

- Ông có tin chuyện này không? 

 

Ông Phủ sau vài giây suy nghĩ đã nhẹ gật đầu. 

 

Thế là ngay sáng sớm hôm sau, vợ chồng Phủ Vệ cùng với Liễu Huệ đi chuyến đò đầu tiên lên khu điền trang. 

 

Họ cũng giống như Liễu Huệ lúc đầu nhìn thấy Diệu Hoa. Tuy nhiên, khi nghe cô lên tiếng thì họ ngơ ngác: 

 

- Con đây mà, ba má không nhận ra hình hài con, nhưng giọng nói cũng không biết nữa sao con là Trúc Quỳnh đây! Để ba má tin, con sẽ nói ra các thói quen của ba, của má, và những vết thẹo, nốt ruồi riêng trong người mà người ngoài không thể nào biết rõ được! 

 

Cô kể vanh vách mọi chi tiết, đến đỗi ông Phủ Vệ phải lên tiếng. 

 

- Quá đúng rồi! 

 

An quỳ trước mặt họ, lễ phép nói: 

 

- Thưa hai bác, nếu được phép thì từ lúc này con xin gọi là ba má. 

 

Bà Phủ vốn dễ tính và thương An nên gật đầu ngay: 

 

Riêng ông Phủ thì chỉ im lặng. Ông cứ dán mắt nhìn. Liễu Huệ giục: 

 

- Mình ra ngoài mộ đi ông bà! 

 

Họ cùng kéo ra phần mộ. Khi thấy tên trên bia đổi khác thì bà Phủ không hài lòng. 

 

- Sao lại tên là Diệu Hoa? 

 

Bấy giờ chính Diệu Hoa giải thích: 

 

- Hồn con bây giờ đã trở lại dương thế rồi, thì sao lại có mộ bia mang tên mình được? Bộ ba má muốn con gái mình chết trở lại hay sao? 

 

Hai ông bà hốt hoảng: 

 

- Không! Không… 

 

Bà nói: 

 

- Thôi, xác của ai cũng được miễn là con trở về nhà với ba má là được rồi ba má sẽ giải thích sau với mọi người. 

 

An muốn nói nhưng Diệu Hoa đã chặn lời: 

 

- Tuy con đã mượn xác sống lại, nhưng đời con đã trót gắn liền với người con gái tên Diệu Hoa, cho nên mãi mãi con và An phải ở lại đây. 

 

Ông Phủ ngạc nhiên, gặng hỏi: 

 

- Sao lại ở chốn này? Con nên nhớ là ba má chỉ có mình con… 

 

Diệu Hoa vội đáp: 

 

- Nằm dưới mộ là thân xác của con. Hồn nhập vào Diệu Hoa có điều kiện: Con không thể sống xa phần mộ lâu quá một tuần. Do vậy, con và An sẽ sống ở đây, thỉnh thoảng tụi con về thăm ba má một lần. Cho đến khi nào con sinh con… 

 

An nói rõ hơn: 

 

- Theo điềm báo trước mà lúc nhập hồn vào Diệu Hoa, Quỳnh đã được biết: cô ấy sẽ sinh đôi ở lần sinh đầu tiên. Sẽ là hai đứa con gái. Và đến lúc đó thì một đứa sẽ ở bên nhà Diệu Hoa, còn đứa k

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Vợ choáng váng nghe bồ già vạch mặt chồng Sở Khanh

Cho Tớ Giữ Cậu Trong Trái Tim Nhé

Đêm khuya mưa bão, tôi lặng người khi thấy anh đưa gái về nhà

Bà xã, anh yêu em

Đằng nào cũng bị loại