Đọc Truyện Ma - Mộ Tình - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Đọc Truyện Ma - Mộ Tình (xem 504)

Đọc Truyện Ma - Mộ Tình

giọng nói từ miệng của người sống lại: 

 

- Đỡ em xuống! 

 

An bỗng ngoan ngoãn làm theo. Anh đỡ Diệu Hoa ra khỏi quan tài, dìu ra ngoài. Bà bá hộ định nhào tới ôm con thì Diệu Hoa đã nghiêm giọng nói: 

 

- Chỉ thầy An được chạm vào người tôi thôi. Bất cứ ai khác chạm vào là tôi… chết trở lại liền! 

 

Trong âm thanh của cô nàng có gì đó khiến bà bá hộ và cả Thanh Thủy nữa nghe kỳ kỳ. Bởi nó không giống với tiếng nói quen thuộc của Diệu Hoa bình thường! 

 

Bà quay sang Thủyỷ hỏi khẽ: 

 

- Con Hoa bị sao vậy? 

 

Thủy đưa mắt nhìn vào chị mình, thì bất chợt bị Diệu Hoa chỉ thẳng tay vào mặt: 

 

- Không được đứng gần thầy An như thế? 

 

- Kìa, chị Diệu Hoa! 

 

- Lui ra ngay! Nếu không thì đừng có trách! 

 

Bỗng Thanh Thủy lui ra sau mấy bước, vừa lắp bắp nói: 

 

- Cô… cô ấy! Chính cô ấy đã đánh em! Cô… cô… 

 

An còn chưa biết phải làm gì thì đã bị cô nàng nắm tay kéo đi: 

 

- Anh vào đây giúp em cởi mấy thứ quần áo lỉnh kỉnh này ra ngay với. Ai lại mặc hai ba lớp, nóng muốn chết! 

 

An trì lại, ngượng đỏ mặt: 

 

- Đâu được. Cứ để tôi… 

 

Lúc này, nàng ta trừng mắt nhìn thẳng vào An: 

 

- Đến lúc này mà anh chưa nhận ra em nữa sao? 

 

Giọng nói thật là quen. An kêu lên: 

 

- Trúc Quỳnh! 

 

- Dữ hôn! Mới vắng có mấy ngày đã sinh tâm rồi! 

 

An càng bối rối hơn: 

 

- Nhưng mà… tại sao… 

 

Thấy mọi người chăm chú nhìn mình, cô nàng gắt lên: 

 

- Bộ chưa từng thấy phụ nữ sao, nhìn gì nhìn dữ vậy? Đi hết đi! 

 

Đến lúc này thì một số người còn nán lại vì tò mò đã phải rút lui hết. Chỉ còn vợ chồng bá hộ Sang và con cái trong nhà. Ông bá hộ giờ mới lên tiếng: 

 

- Đứa nào chạy đi kêu thầy Tư Núi tới coi! Sao có chuyện kỳ lạ thế này? 

 

Diệu Hoa nghe nói vậy đã quay sang trừng mắt: 

 

- Với bất cứ ai bước ra đi kêu thì phải bước qua xác chết của tôi! 

 

Ông bá hộ Sang xưa nay chỉ quen quát nạt và ra lệnh cho thiên hạ, chớ ít khi phục tùng ai. Vậy mà trước cái quắc mắt đó, khiến ông sợ thất thần, câm như hến ngay! Kể cả bà cũng vậy. 

 

Diệu Hoa nói như ra lệnh: 

 

- Những gì liên quan tới sính lễ của Diệu Hoa đều không còn ý nghĩa gì nữa, hãy đem trả lại hết cho nhà trai! 

 

Nói vừa xong thì cô ta lôi An đi vào nhà trong, trước sự sợ hãi của An và sự kinh ngạc tột độ của gia đình bá hộ Sang. Thậm chí mấy cô cậu học trò bạn Thanh Thủy cũng lo ngại. Họ bàn với nhau: 

 

- Phải làm gì để cứu thầy An đi chớ, Thủy? 

 

Thanh Thủy vẫn còn chưa hết bàng hoàng, cô lẩm bẩm nói: 

 

- Hình như đâu phải chị Diệu Hoa? 

 

Ở ngoài cổng rào có tiếng huyên náo. Cha mẹ chú rể và cả chú rể Tấn Đạt cùng chạy vào một lượt. Họ được tin báo cô dâu sống lại thì mừng rỡ chạy sang ngay. Đạt lên tiếng trước: 

 

- Đâu? Vợ con đâu? 

 

Bà bá hộ lúng túng: 

 

- Nó… nó… 

 

Nhà trai nhìn thấy Diệu Hoa đang nắm tay An kéo vào phòng thì sững sờ! Bà chủ Tự vốn là người mồm miệng nhanh hơn chân tay, nên la lớn cả xóm cùng nghe: 

 

- Mấy người gả con gái chưa đưa dâu về nhà chồng mà đã rước trai về nhà cho nó rồi! Bớ làng xóm tới mà coi! 

 

Trong lúc mọi người chưa kéo tới xem thì bỗng nhiên bà ta ngã lăn ra, miệng hộc máu tươi như bị ai cắt cổ! Tấn Đạt thấy mẹ bị như vậy thì hốt hoảng: 

 

- Má ơi, má làm sao vậy? Má tôi… 

 

Anh ta cũng đang sôi máu ghen, nên gào lên: 

 

- Con dâm phụ, mày đã sinh tâm mà còn hại má tao nữa à. 

 

Lời anh ta vừa dứt thì cùng lúc ngã theo mẹ. Tình trạng y như vậy. Ông chủ Tự còn đang bàng hoàng thì từ trong nhà Diệu Hoa đi ra. Cô lột hết đồ nữ trang sính lễ trao lại: 

 

- Bác hãy cầm những thứ này về. Còn hai người kia nếu họ đừng nói bậy nữa thì lát nữa họ sẽ khỏe lại, tự đi về được. Không chết chóc gì đâu! Nhưng nên nhớ, Diệu Hoa mà ông bà coi là dâu đã chết rồi! 

 

Nói xong, cô không đợi xem phản ứng đã bước nhanh vào nhà. Đi ngang qua chỗ Thanh Thủy đứng, cô ta nói: 

 

- Cô cho thu xếp tang lễ lại đi. Ai có hỏi thì nói Diệu Hoa không còn là con nhà này nữa! 

 

Và một lần nữa, cô ta nắm tay dẫn An đi thẳng vào phòng riêng. Thanh Thủy nhìn mấy người bạn học, hội ý: 

 

- Mấy bạn có cách nào cứu thầy An không? Tội nghiệp thầy quá… 

 

Lan nhanh nhảu: 

 

- Tại sao mình không gõ cửa phòng để phá không cho chị bạn làm hại thầy An! 

 

Họ làm ngay. Trong lúc gõ cửa, Lan đẩy hơi mạnh tay làm cho cánh cửa bật vào trong. 

 

- Em xin lỗl! Em chỉ muốn gặp thầy An… 

 

Nhưng khi nhìn vào trong thì chẳng có một ai! Căn phòng trống không. Thanh Thủy phải nói to lên: 

 

- Chị đâu rồi Diệu Hoa? 

 

Không có tiếng trả lời: 

 

- Rõ ràng, họ mới vào đây mà? 

 

Họ chạy khắp nơi tìm kiếm vẫn chẳng thấy bóng dáng Diệu Hoa và An đâu… 

 

Vừa xách giỏ thức ăn bước từ bến đò lên, Liễu Huệ đã nghe ai đó gọi mình. Cô quay lại thì không thấy ai, nhưng khi bước đi thêm mấy bước nữa thì Huệ cảm thấy chiếc giỏ như bị ai đó nắm ghì xuống. 

 

Nhìn lại thì Huệ vô cùng ngạc nhiên khi không còn thấy món đồ ăn nào trong giỏ. 

 

- Ủa? 

 

Liễu Huệ không tin vào mắt mình, nên cố xốc tìm. Vẫn là chiếc giỏ không. Những vật trong giỏ gồm quần áo sạch, thức ăn khô và một số giấy bút… Những thứ mà chính tay bà Phủ Vệ chuẩn bị và sai Huệ mang tới điền trang cho An. Hôm qua chính bà đã bảo rằng Trúc Quỳnh về trong giấc mộng bảo bà mang những món cần thiết đó. Bà nói với Huệ: 

 

- Nó dặn mày tới đó đặt giỏ đó rồi đi về ngay, đừng la cà ở lại! 

 

Liễu Huệ không tin điều đó, bởi lúc còn sống thì cô Quỳnh đối với nó khác nào chị em ruột. Sao lại có chuyện cấm đoán này? Huệ định bụng khi gặp An rồi cô sẽ tìm cách ra mộ thăm cô chủ rồi mới về… 

 

Nhưng bây giờ mất hết đồ trong giỏ thì biết ăn nói sao với An. Huệ một lần nữa nhìn quanh xem có ai lấy cắp đồ của mình. Tuyệt nhiên không một ai. Con đường rẽ về phía điền trang là đường riêng, nên khách sau khi lên đến đã rẽ về hướng khác. 

 

Mải suy nghĩ miên man mà đã tới điền trang lúc nào Liễu Huệ không hay. Khi thấy cổng rào không chốt, Huệ bước thẳng vào mà không lên tiếng hỏi. 

 

- Kìa! Sao lại… 

 

Liễu Huệ sững sờ khi thấy đang bày trên bàn là những món đồ của mình vừa bị mất. Không thiếu một món nào… 

 

Còn đang ngơ ngác thì chợt Huệ giật mình quay lại, bởi có tiếng bước chân bước sau lưng mình. 

 

- Cô là…? 

 

Lúc ấy, Diệu Hoa đang mỉm cười nhìn thẳng vào Huệ: 

 

- Con nhỏ thật vô tình. Mới có mấy tháng mà đã quên rồi! 

 

Nghe giọng nói quen thuộc của Trúc Quỳnh, Liễu Huệ đảo mắt nhìn, tìm kiếm. Nhưng rõ ràng âm thanh vừa phát ra là từ miệng của cô gái này. 

 

- Con quỷ thật là vô tâm. Đem đồ cho cậu ch

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Yêu Không Hối Tiếc

Chưa sinh con mà chị dâu mình đã “làm vua làm chúa” trong nhà

Làm Thằng Đàn Ông Tốt Không Phải Lúc Nào Cũng Hay

Vừa từ chối chồng gần gũi thì anh xòe tay ra xin: ‘Được thôi, cho tôi 200 ngàn tôi sang phòng ô sin giải quyết’

“Mày không phải con tao, tao không có loại con hư hỏng như mày” ai ngờ đứa con 18 tuổi tỉnh bơ: “Ít ra con có bầu còn biết cha đứa bé là ai, mẹ có biết cha của con là ai không?”