Đọc truyện ma- LỜI NGUYỀN MỸ NHÂN - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt

Đọc truyện ma- LỜI NGUYỀN MỸ NHÂN (xem 2019)

Đọc truyện ma- LỜI NGUYỀN MỸ NHÂN

loại sự tình này? Chẳng lẽ Lỗ Mặc đã sớm biết lão đã lọt vào bẫy, mới nói riêng cho hắn biết? “Có biện pháp nào cởi bỏ loại cổ thuật này không?” Cừu tổng quản lại hỏi. Biện pháp? Có Lỗ Mặc nói— “Quỷ giáng đầu là loại cổ thuật âm ngoan nhất, người bị trúng cổ, sẽ bị khống chế, bị phụ thuộc, thậm chí phát cuồng, rất khó hồi phục mình, muốn loại bỏ yêu thuật này chỉ có biện pháp duy nhất, chính là giết người hạ cổ, hoặc là, trực tiếp giết người bị hạ cổ… nếu ngày nào đó ta bị trúng loại cổ đáng sợ này, trở nên không giống ta, Đông Phương, ngươi hãy giết ta đi! Dù sao ta cũng sống đủ….” Lỗ Mặc a Lỗ Mặc. lão gia hỏa ngươi đã sớm tính từng bước đến đây, là vậy đi? Hồi tưởng lại những di ngôn mà Lỗ Mặc đã dặn dò, hắn không khỏi lâm vào nghiêm nghị. “Biện pháp chỉ có một, chính là giết lão!” trong lòng hắn cảm thán, hắn đã hiểu nhầm Lỗ Mặc, lão gia hỏa này đã sớm thay hắn nghĩ đối sách hoàn hảo…. Triệu Mộ Hiền nghe không rõ lắm bọn họ đối thoại, cô ở phía sau men dọc theo những thùng gỗ “đất cao lamh” mới nhập khẩu từ Trung Quốc, chậm rãi tới gần. “Giết Lỗ Mặc đại sư? Làm sao có thể? Đại sư vừa chết, cậu phải làm sao bây giờ? Chuyện đó nói sau, vạn nhất là từ bàn bị tổn hại…” Cừu tổng quản vội la lên. “So với Lỗ Mặc, từ bàn quan trọng hơn.” Hắn cũng b Lỗ Mặc biết Lỗ Mặc không thể chết được, nhưng hắn phải lựa chọn. “hắc… các ngươi thảo luận cũng vô dụng, “mỹ nhân từ” này ta cũng sẽ không trả lại cho các ngươi đâu!” Lỗ Mặc dữ tợn cười nói. “Không giao ra “mỹ nhân từ”, ngươi cũng không ra khỏi nhà Đông Phương .” Đông Phương Phong Hoa lạnh lùng theo dõi hắn. “Ta cũng không nhất định phải đi ra khỏi nơi này.” Lỗ Mặc tặc cười, mở hộp gỗ ra, đem Mỹ nhân từ ra, vòng tròn xinh đẹp thiếu một góc, ở dưới ánh sáng của ngọn đèn ánh lên những tia trong suốt trong sáng, lại mang những tia điểm đỏ như mạch máu. Đông Phương Phong Hoa biến sắc, Cừu tổng quản kinh hô: “Lỗ Mặc, ngươi muốn làm gì?” “Từ bàn này, tương đương với mệnh với của Đông Phương gia! Nếu ta không nghĩ qua là….” Lỗ Mặc nói xong cố ý ác liệt trượt tay một chút. “Lỗ Mặc!” Cừu tổng quản sợ tới mức hô to. Triệu Mộ Hiền cũng bi dọa một trận mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa kêu ra tiếng, thật nhanh che kín miệng mình. Lỗ Mặc làm gì ở đây a? Nếu mỹ nhân từ bị phá, nguyền rủa của Đông Phương gia sẽ thực khó giải! Lỗ Mặc nhìn Đông Phương Phong Hoa mặt xanh mét, kiệt kiệt cười quái dị: “Hắc hắc…. Đông Phương Phong Hoa, từ bàn này hại các ngươi thật thảm, như vậy các ngươi phi thường thống hận nó đi? Không bằng, ta giúp các ngươi xử lý nó đi….” “Thiếu đương gia, Hắc Tĩnh, ngươi nghĩ phá hư được nó sao?” Đông Phương Phong Hoa trực tiếp hô danh tính Hắc Tĩnh. Thân thể Lỗ Mặc chấn rung một chút, vẻ mặt vặn vẹo, sắc mặt hốt hoảng, sau đó, trong miệng hắn phát ra, liền biến thành tiếng nói âm nhu của Hắc Tĩnh. “ai nha, bị ngươi nhìn ra rồi, Đông Phương Phong Hoa.” “Ngươi không đánh thắng được ta, nên cũng chỉ biết lợi dụng tà thuật sao?” hắn châm chọc nói, trong lòng đối với kẻ chỉ biết dùng ám chiêu đùa giỡn càng thêm khinh thường cùng chán ghét. “Ta vì đạt mục đích, sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào, nếu vẫn không chiếm được, ta sẽ phá hủy nó! Đây là thói quen của ta. Thế nào? Ha ha….” Hắc Tĩnh lợi dụng Lỗ Mặc nói chuyện, cảm giác cực kỳ quỷ dị. “Ta đây hôm nay sẽ giúp ngươi từ bỏ thói quen bất lương này!” hắn nói xong hướng Cửu tổng quản nháy mắt, hai người đồng thời lắc mình tới gần Lỗ Mặc. Không ngờ Hắc Tĩnh sớm đã có dự mưu, lại đột nhiên đem vòng tròn dùng sức ném thật xa, rống to: “Xem ta đạp nát nó đây!” “Không!” Cừu tổng quản kinh hãi ngẩng đầu nhìn chiếc vòng tròn hạ xuống một đường vòng cung, vọt chạy qua. Động tác Đông Phương Phong Hoa nhanh hơn, hắn quay người như một tên bắn hướng đến chiếc vòng tròn, thân thủ muốn bắt lấy, nhưng ngay vào lúc đó, Lỗ Mặc lại rút ra một khẩu súng lục, nhắm ngay ngực hắn bắn. “Đại thiếu gia!” Cừu tổng quản mắt thoáng nhìn thấy, xoay người rống to, khẩn cấp phóng thương, cũng đã bị chậm một giây. Mà Đông Phương Phong Hoa sáng suốt theo sau lưng Lỗ Mặc ám toán, cũng vô pháp né tránh, bởi vì, cho dù ai bị thương, hắn cũng phải cướp được mỹ nhân từ trước. Ngay tại khi hắn ôm lấy Mỹ nhân từ, nháy mắt, hai tiếng thương trước sau vang lên phát ra— “ping! Ping!” Viên đạn Cừu tổng quản chuẩn xác xuyên qua trái tim của Lỗ Mặc. về phần viên đạn của Lỗ Mặc, vẫn chưa bắn trúng Đông Phương Phong Hoa, người trúng đạn lại đúng là Triệu Mộ Hiền! Ngay trong lúc nguy cấp, cô chạy vội ra, thay hắn đỡ viên đạn…… “Triệu tiểu thư!” Cừu tổng quản hô to. Đông Phương Phong Hoa trong lòng giật mình, đột nhiên quay đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy cô trúng đạn ngửa ra sau— Thời gian giống như ngưng kết tại đây một giây! Toàn bộ thế giới, cả tâm can hắn, trí óc hắn, đều đình chỉ hoạt động, hắn chỉ cảm thấy tất cả đều trống rỗng, lạnh như băng…. Triệu Mộ Hiền kỳ thực cũng không nghĩ ngợi nhiều lắm, chỉ thấy Lỗ Mặc chĩa súng, thân thể của hắn hướng ra phía trước, như có một bản năng, một loại hành động không cần suy nghĩ trước, hành vi tự động, một loại cảm giác vì hắn mà dâng lên hết thảy, cũng không hy vọng hắn chịu thương tổn gì…. Yêu. Cho nên, cô không biết đau, một chút cũng không đau…. “Thiếu gia!” Cừu tổng quản la lên làm cho Đông Phương Phong Hoa đang sững sờ phải hoàn hồn, hắn đem mỹ nhân từ quăng sang bên cạnh, vội vàng ôm chặt lấy người cô. “Mộ Hiền!” nhìn cô trước ngực máu đỏ nhanh chóng chảy ra, sắc mặt hắn tái nhợt đè lên miệng vết thương, tay, run nhè nhẹ. “hô…hô…anh…không có việc gì chứ?” Triệu Mộ Hiền ngẩng đầu nhìn hắn, càng không ngừng thở gấp hỏi. “Cô, đứa ngốc này! Cô lao ra làm cái gì?” hắn thanh âm giận dữ. “Tôi…tôi, cứu anh…anh vì sao…tức giận?” sắc mặt cô trắng bệch, càng lúc hơi thở càng yếu. “Cô cứu tôi? Ai kêu cô cứu tôi? Cô không phải nói tôi chết cô cũng sẽ không quản sao? Cô có đầu óc không vậy? cô cho là cô làm vậy tôi sẽ cảm kích sao? Cô……?” hắn gấp đến độ mắng một trận cuồng phong, tựa hồ như vậy mới có thể giảm bớt từng đợt quẫn bách, hít thở không thông trong ngực. Cừu tổng quản hướng đến, đối với Đông Phương Phong Hoa đang trở nên cuồng loạn nói: “Đại thiếu gia, đừng mắng Triệu tiểu thư nữa, nhanh đưa cô ấy đến bác sĩ!” Hắn ngẩn ngơ, mới giật mình nhìn thấy cô đang mất dần ý thức, mà máu cô dính đầy hai tay hắn, thoạt nhìn giống như là- Hắn giết cô! Vẻ mặt sợ hãi đại biến, nháy mắt máu như đông cứng lại. Nguyên lai, giết cô có cảm giác như vậy…đau! “Đại thiếu gia, cậu bình tĩnh một chút, Triệu tiểu thư trúng đạn cũng không phải vào phần quan trọng.” Cừu tổng quản đè lại hai vai hắn trấn an. Từ nhỏ đến lớn, rất ít chuyện có thể khiến cho Đông Phương Phong Hoa trở nên phát cuồng. nhưng hai lần gần đây hắn trở nên ác liệt, đều là bởi vì Triệu Mộ Hiền. Hắn giật mình một giây, lập tức, hít sâu rống lên: “Đúng, đưa đi bác sĩ, nhanh chút… gọi xe cứu thương! Mau liên lạc với “Thập Nhất”!” “Cậu đừng vội, “Thập Nhất” cũng sắp đến….” Trong “Đông Phương Lang” có một người đứng thứ nhất trong hàng các thầy thuốc “Thập Nhất” là bác sĩ gia đình của Đông Phương gia, bình thường đều ở tại nhà Đông Phương làm thủ vệ,

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Lọ Lem Đường Phố

Không thể buông tay vì câu nói ‘cho anh chút thời gian nữa’

Háo hức chuẩn bị đám cưới cả năm trời, để rồi phải hủy hôn ngay khi nghe được cuộc điện thoại của anh với phù rể

“Nó chết 2 ngày nay chưa có quan tài chôn, mày còn định đánh nó ư?”

Từ Một Thằng Gay Em Đã Lột Xác Bá Đạo Như Thế Nào