Đọc truyện ma- LỜI NGUYỀN MỸ NHÂN - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
Duck hunt

Đọc truyện ma- LỜI NGUYỀN MỸ NHÂN (xem 2025)

Đọc truyện ma- LỜI NGUYỀN MỸ NHÂN

nhưng trong lòng cô hiểu được, hắn chỉ sợ “tế phẩm” bị hao tổn, chỉ là như vậy thôi. “Hắc Tĩnh xuống tay có…đau không?” Đông Phương Phong Hoa nhíu lại mi, lấy thuốc gia truyền nhẹ nhàng xoa trên mặt cô. Cô kinh ngạc nhìn hắn, rất muốn nói với hắn rằng, lòng cô so với khuôn mặt còn đau hơn rất nhiều. Hơn nữa, phát hiện chính mình yêu thương hắn, liền không ngừng đau lòng. “Làm sao vậy? từ khi cô trở về liền im lặng vậy.” hắn nhìn thẳng cô, cười khẽ. “Sau bữa tối, Khuynh Quốc nói, sau khi tôi bị Hắc Tĩnh bắt đi, anh liền nổi giận biến thành ma vương….” Nếu không phải tự mình tìm hiểu lấy, cô thật sự không dám nghĩ hắn là vì cô mà lo lắng. “Tôi chỉ là tức giận…” hắn vỗ về khuôn mặt cô, hừ nói: “Bởi vì cô thản nhiên muốn đào tẩu khỏi ta.” “Cho nên, anh mới tức giận?” cô nhịn không được muốn xác nhận một chút. “Còn không phải sao? Cô cho rằng còn nguyên nhân khác sao?” hắn nhíu mày. “Không… tôi không có nghĩ” tâm cô căng thẳng, bực mình nói. “Như thế nào, bộ dạng cô giống như thật thất vọng?” “Đúng vậy! Có điểm thất vọng…” “Vì sao?” tay hắn dừng lại, nhìn ánh mắt cô thâm trầm. “Tôi nghĩ, tôi ở cùng tên Hắc Tĩnh kia, có lẽ cơ hội giữ lại mạng sống còn lớn hơn một chút.” Cô đùa giỡn nói. Hắn mi phong nhẹ nhàng nhăn lại, trầm giọng nói: “Ý của cô là, cô thà rằng để ta không cứu được cô?” Cô nhìn thật sâu hắn một cái, toan hỏi lại: “ Rốt cuộc tôi là bị anh “cứu” trở về, vẫn là “bắt” trở về? Rốt cuộc, thoát ly cảnh nguy hiểm, vẫn là…tiếp cận địa ngục?” Sắc mặt hắn lãnh túc. “Nhìn cả nhà các người chức mừng tôi trở về, tôi liền thấy dở khóc dở cười, càng cảm thấy thực sự vớ vẩn, dường như có bao nhiêu cao hứng, vui mừng khi tôi còn sống, chỉ là vì muốn tôi vì các người mà chết…Hắc Tĩnh nói cũng đúng, các người là một lũ mặt người dạ sói, các ngươi để ý vẫn chính là chuyện gia tộc mình bị nguyền rủa, căn bản mặc kệ chuyện sống chết của tôi.” Cô thoáng kích động. “Trong lời nói của Hắc Tĩnh, ngươi nhớ rõ như vậy sao?” ánh mắt hắn híp lại, trong thanh âm ẩn chứa cơn tức. “Bởi vì những gì hắn nói đều là sự thật, cho dù tôi mù, tàn, chì cẩn còn một hơi thở, đối với các người mà nói đều có giá trị lợi dụng, cho nên, đừng nói là bị ăn một các tát, cho dù tôi thật sự bị gãy cánh tay, anh cũng sẽ không có cảm giác, cần gì phải giả bộ dạng mưa sa giả mù giúp tôi bôi thuốc?” “Nga? Xem ra các ngươi hàn huyên không ít, hắn còn nói cái gì nữa?” khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, lạnh lùng hỏi. “Hắn còn nói, anh sẽ không để tôi vào trong mắt, anh đối xử tốt với tôi, chính là muốn tôi tự nguyện hy sinh vì anh, anh căn bản chính là…” cô nói không được nữa. bởi vì mặt hắn đột nhiên tiến đến trước mặt cô, dựa vào thật gần thật gần… “Nói a? Chính là như thế nào?” ngữ khí hắn mềm nhẹ dọa người. Cô giật mình, lui về phía sau một chút. “Như thế nào không nói? Nói a!” hắn lại càng tiến sát. Một cỗ tức giận trào đâng lên, cô không nghĩ lại bị khí thế của hắn áp đảo, nhấp khẩu khí, lớn tiếng nói: “Vì sao tôi phải đem những lời nói cùng Hắc Tĩnh ra nói cho anh biết? tôi cùng hắn nói những chuyện gì cũng không liên quan đến anh, tôi cùng hắn nói chuyện gì cũng không liên quan đến anh!” Cô xoay mình đem lời nói bỏ dở, bởi vì, môi của cô không hề báo động trước bị hắn che lại. Gắt gao, cuồng phách, không chừa một kẽ hở, giống như muốn dung nụ hôn này bịt miệng cô, không hề làm cho cô có cơ hội tranh luận… Động tác bất thình lình, sợ tới mức ánh mắt cô trợn lên, kinh ngạc, thở không nổi… Hắn nhíu mi, mang theo cả ghen tỵ mà ngay cả chính bản thân mình cũng không giải thích được, cô luôn miệng gọi tên Hắc Tĩnh đấy, hắn muốn ngăn cản cô ở trước mặt hắn nhắc đến tên một nam nhân khác. Rất không cẩn thận, rõ ràng cô biết, Đông Phương Phong Hoa nhìn nhã nhặn như vậy, trên thực tế cũng có tính tình, hơn nữa khi tức giận còn đặc biệt đáng sợ ác độc, vì sao còn ngây ngốc đi khiêu khích hắn? Những lời lẽ kinh hoàng của cô rất nhanh bị đôi môi nam tính thuần thục của hắn bao phủ, bịhắn công kích đến nóng rực , khí thế chẳng những hòan toàn bị áp đảo, lại còn hồ đồ ngã tiến vào hơi thở ma mị, hoàn toàn không có ý niệm phản kháng, thậm chí, long của cô còn vì thế mà rung động loạn xạ, thật hy vọng hắn có thể hôn cô như vậy đến ngàn năm vạn năm. Đôi môi chặt chẽ giao triền, hô hấp dồn dập mà hỗn loạn, một đoàn ngọn lửa ở giữa hai người mà đốt cháy lên, đốt cháy tim đập cùng mạch máu lẫn nhau, đốt cháy cả lý trí còn sót lại… Phút chốc, hắn cảm thấy như ở nơi nào đó trong nội tâm mình nổi giông tố, đột nhiên, đột ngột lại đẩy cô ra, ám suyễn một hơi, chế nhạo nhìn chằm chằm cô nói: “Thực sự cô thật thích tôi hôn cô đi, Mộ Hiền.” Cô ngẩn ngơ, trợn to mắt, hai má nhanh chóng cháy. “Cô yêu thương tôi, đúng không?” hắn cười hỏi. “Mới không không không… có, tôi tuyệt đối không yêu anh….” Trước ngực cô mãnh liệt phập phồng, kích động lắp bắp phủ nhận. “Nói dối! cô rõ ràng đối với tôi có cảm giác.” Thân thủ hắn vỗ về mặt nỏng bỏng của cô, trong lòng sự đố kỵ cùng với cái người tên Hắc Tĩnh kia nháy mắt đã quẳng ra sau đầu. Nhìn vẻ mặt hắn tự tin kết luận, cô có chút tức giận, gạt tay hắn ra, đỏ mặt nói: “Không có, tôi đối với anh một chút cảm giác cũng không có! Cho dù hiện tại anh chết trước mặt tôi, tôi một chút cũng không cảm thấy gì!” “Thật vậy sao?” hắn nói nhẹ nhàng. “Đúng, tôi lại càng không để ý nhà anh bị nguyền rủa cái gì, cùng tôi một chút quan hệ cũng không có.” Cô cố ý tỏ ra lạnh lùng. “Ngô…” hắn đột nhiên đè lại tim mình, rồi cả người ngã về phía trước. Cô kinh hô, vội vàng đỡ lấy hắn: “A? Anh làm sao vậy?” “Tim của tôi…” hắn thanh âm đau đớn nói: “Tim làm sao? Đau sao?” “ân…” “Có muốn uống thuốc không? Tôi lập tức đi lấy!” vẻ mặt cô lo lắng, sốt ruột xoay mình lao xuống dưới lầu đi giúp hắn lấy thuốc, chợt nghe thấy tiếng hắn cười. “A…” Cô sửng sốt, quay đầu trừng hắn, lập tức giật mình, hóa ra mình bị đùa giỡn. “Mộ Hiền, cô kỳ thực rất để ý đến tôi.” Hắn cười đến tuấn mỹ mê người. “Đông Phương Phong Hoa, anh….tên đáng giận này!” cô nổi giận lôi đình. “Đáng giận, nhưng lại làm cô động tâm, không phải sao?” hắn chế nhạo. “Ngu ngốc mới động tâm đối với tên vô lại như anh, nếu tôi có cơ hội, tôi nhất định phải chạy cho thật xa, cho anh vĩnh viễn không tìm thấy tôi…” cô tức giận đến lớn tiếng hét lên. “Cô thoát được hay không cũng giống nhau cả, “Đông Phương Lang” không bao giờ là không tìm thấy người, bất luận là người sống hay người chết.” hắn hừ nhẹ. “Anh….” Cô một trận chán nản, thẳng thắn nói, năng lực của “Đông Phương Lang” như thế nào, cô hiểu được hắn tuyệt đối không nói quá. “Tôi nói rồi, ta sẽ không cho cô rời khỏi ta, bởi vì, không có cô, ta sẽ chết!” hắn nói đứng đắn nhưng lại mang điểm ngả ngớn. Cô sửng sốt. Không có cô, hắn sẽ chết…câu này rõ ràng hắn đã nói rất nhiều lần, nhưng giờ phút này từ trong miệng hắn nói ra, lại tràn ngập cự châm chọc, làm trái tim cô kinh hãi đau đớn, hốc mắt không nhịn được bị một tầng hơi nước che phủ. “Mộ Hiền?” hắn xem cô vẻ mặt biến đổi, thu hồi tâm tư muốn bát nháo cô, ngực nhất thời hít thở không thông. “Không cần luôn phải dùng cách nói này để nói cho tôi biết! anh liền đem t

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Ê Hổ Cái Em Là Của Anh

Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh Full

Cô gái quát người đàn ông không nhường ghế trên xe bus, và cái kết không tưởng

Chồng nghi ngờ vợ mới sinh xong 2 tháng đã có bầu

Giả vờ thôi mà sao lại thành thật