Đọc truyện ma- LỜI NGUYỀN MỸ NHÂN - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt

Đọc truyện ma- LỜI NGUYỀN MỸ NHÂN (xem 2024)

Đọc truyện ma- LỜI NGUYỀN MỸ NHÂN

ôi trở thành “nguyên liệu” tu bổ Mỹ nhân từ mà thôi, tôi đối với anh mà nói cũng chỉ có ý nghĩa như thế này mà thôi, đúng không?” cô đau lòng nói nhỏ. Ở trong lòng hắn, sự tồn tại của cô, có lẽ cũng không bằng Mỹ nhần từ kia, giá trị của cô, cũng chỉ giống như “đất cao lanh” cùng “thiết bị phụ trợ” trong phòng kia, chỉ chờ ngày bị quăng vào lò thiêu đốt… Hắn sợ run một giây, không tự chủ được muốn đưa tay chạm vào tóc cô, nhưng tay duỗi ra, lại nắm lại thu hồi, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, đưa lưng về phía cô Cô đối với hắn, thật sự chỉ có ý nghĩa này sao? Khi cô bị Hắc Tĩnh bắt đi, hắn tức giận khác thường. điên cuồng nổi giận tàn bạo khác thường, Thiền Kiều từng nói hắn— “Anh chân chính là lo lắng cái gì vậy? là “tế phẩm giải rủa” hay là nữ nhân có tên là “Triệu Mộ Hiền”?” Vấn đề cuả Thiên Kiều, đã khơi mào vấn đề trong sâu thẳm nội tâm hắn mà hắn luôn cố tình xem nhẹ, cái thứ đang ở trong lòng hắn chậm rãi nảy nở… hắn vẫn luôn nghĩ biện pháp để xóa bỏ đi, áp chế nó đi… Cái kia nếu là danh từ, nó kêu là “Triệu Mộ Hiền”, nếu là động từ, … Có lẽ chính là “yêu” Hắn không lừa được chính mình, kỳ thật hắn đã sớm phát hiện, hắn thích Triệu Mộ Hiền, không tự chủ được, kìm lòng không đậu, bị sự thẳng thắn của cô hấp dẫn, mới có thể thích trêu đùa cô, đối xử với cô tốt… Nhưng, ở “gia tộc bị nguyền rủa” điều kiện tiên quyết đầu tiên là, hắn sẽ không cho bất cứ tình yêu cá nhân nhỏ bé nào phá hủy cơ hội sống sót của Đông Phương gia, cũng như vậy, hắn cũng sẽ không làm cho hắn vì cô mà dao động tâm trí. Bất luận như thế nào, cô cũng đều phải chết, mà hắn sẽ không hạ thủ lưu tình. Cho dù biết, cô cũng yêu hắn. Triệu Mộ Hiền nhìn bóng dáng hắn thuận trưởng, trong lòng so với ai khác đều hiểu được hắn do đâu mà trầm mặc ý tứ. Như vậy cũng tốt, hắn không thương cô, như vậy cô cũng sẽ không có ý niệm vì hắn chết trong đầu, sẽ không ngây ngốc thật tâm muốn dùng cính sinh mạng mình để đổi lấy mạng hắn… Hai người đang im lặng không nói gì, đóng kín tâm tư, lúc này, di động của Đông Phương Phong Hoa lại vang. Hắn nhíu mày, mở ra nghe: “Chuyện gì? Cừu tổng quản.” “Đại thiếu gia, có người xông vào phòng làm việc!” “Cái gì?” khuôn mặt tuấn tú của hắn chợt biến. “Đừng kinh động những người khác, ta lập tức đi qua.” “Dạ” Hắn quay đầu đối cô nói: “Cô nghỉ ngơi trước, tôi có việc phải xử lý.” “Chờ…” cô còn không kịp hỏi có phát sinh chuyện gì, hắn đã vội vàng rời đi. Rốt cuộc là chuyện gì khiến cho người bình tĩnh như Đông Phương Phong Hoa phải trở nên cấp bách như vậy? cô có chút bất an không yên, vụng trộm chuồn ra khỏi phòng, đi theo ra ngoài. Lầu trên lầu dưới đều một mảng im lặng, các phu nhân đã đi ngủ từ sớm, những người khác tựa hồ đều có chuyện để làm, Đông Phương Thiên Kiều đi công tác Hong Kong, Đông Phương Khuynh Quốc dùng xong bữa tối liền trở về phòng, về phần Đông Phương Tuyệt Thế, tiểu tử giống hệt quỷ, tựa hồ thường thường ra ngoài vào ban đêm, cô chưa bao giờ thấy hắn làm việc gì. Cô cẩn thận đi xuyên qua phòng khách, đi ra sau khuôn viên, đang buồn bực vì không biết Đông Phương Phong Hoa chạy đi đâu, liền nhìn thấy hắn cùng Cừu tổng quản vội vàng đi vào phòng làm việc thiêu chê gốm lần trước cô được vào. Phòng làm việc…xảy ra chuyện gì sao? Cô không đi phía trước, thừa dịp cửa tự động còn đang mở, cô lén lút đi vào. Phòng làm việc chiếm diện tích không nhỏ, tựa như cái kho hành hình đại, cô nấp vào phía sau các bình sứ tài liệu, nhìn Đông Phương Phong Hoa đứng làm trước két bảo hiểm “mỹ nhân từ”. Cô trợn to hai mắt, kinh ngạc phát hiện, két bảo hiểm đã bị mở ra. “Đại thiếu gia, “mỹ nhân từ”…” Cừu tổng quản kinh hô. Đông Phương Phong Hoa giơ tay lên muốn bảo ông ta chớ có lên tiếng, sau đó, ánh mắt hắn chuyển hướng đến cánh cửa ở hầm trú ẩn kia. Cừu tổng quản hiểu ý, rút ra cây thương, vọt đến cạnh cửa. Đông Phương Phong Hoa ấn hạ chốt mở điều khiển, đột nhiên toàn bộ ngọn đèn bên trong hầm trú ẩn chợt sáng, người trốn bên trong nhất thời không có chỗ che giấu. “Lỗ Mặc đại sư, là ông!” Cừu tổng quản kinh ngạc hô to. Lỗ Mặc từ từ đứng lên, nheo lại ánh mắt, cười cười một cách quái dị: “Hắc… thật là, tới thật nhanh a! hại ta không kịp rời đi…” Đông Phương Phong Hoa nghiêm mặt lạnh nhìn, trừng mắt hắn, cùng với hộp gỗ lớn lão đang ôm trong tay. “Lỗ Mặc, đem “Mỹ nhân từ” ra đây” hắn vươn tay, lành lạnh nói. Nghe thấy có người xâm nhập vào phòng làm việc, hắn đã hoài nghi có thể hay không là Lỗ Mặc, bởi vì trừ bỏ gia nhân của Đông Phương gia, kẻ biết mật mã của cánh cửa két bảo hiểm, cũng chỉ có mỗi lão gia hỏa này. Chính là, tận mắt thấy lão trộm “mỹ nhân từ” hắn vẫn là khiếp sợ. Lỗ Mặc trước kia, rõ ràng không phải như vậy… “Đại sư, lão không thể trộm đi “mỹ nhân từ” Cừu tổng quản quả thực khó có thể tin được, đại sư hiểu biết phong thủy của Đông Phương gia nhiều năm như vậy, lại có thể làm ra loại sự tình này. “ “mỹ nhân từ” là cực phẩm truyền lại đời sau, giá trị xa xỉ, mỗi người nên được hưởng a! hắc hắc…” Lỗ Mặc ôm chặt hộp gỗ đi trước một bước ra khỏi hầm trú ẩn, cười đến phi thưởng quỷ dị. Triệu Mộ Hiền nhìn lén một màn, kinh hãi không thôi. Như thế nào Lỗ Mặc đại sự lại đi trộm mỹ nhân từ? lão không phải là bằng hữu của Đông Phương gia sao? Đông Phương Phong Hoa nhìn thấy mi tâm lão bị hắc khí che kín, ánh mắt cũng lóe yêu khí, tâm rùng mình. Không đúng, bộ dạng Lỗ Mặc có điểm kỳ quái, tựa hồ không giống hắn. “Lỗ Mặc đại sư, lão rốt cuộc là làm sao vậy?” Cừu tổng quản gầm lên. “Ta muốn “mỹ nhân từ” này. A! ta phải đem “mỹ nhân từ” mang về…mang về…” Lỗ Mặc miệng cứ nhắc đi nhắc lại. “Mang về? mang về đâu?” Cừu tổng quản ngạc nhiên. “Mang về cho Hắc Tĩnh ?” Đông Phương Phong Hoa lạnh lùng thốt. Lỗ Mặc nghe thấy tên Hắc Tĩnh, toàn thân run lên một chút, đột nhiên cười điên loạn: “Ha…. Đông Phương lão bản thực thông minh a! chỉ tiếc, người rất thông minh thì cũng không thể sống trường thọ! Ha ha…” Triệu Mộ Hiền tránh ở xa xa nhìn xem cũng kinh ngạc không động đậy, lão nhân Lỗ Mặc này là mặc bệnh sao? Trở nên cổ quái…. “Ta thật sự quá coi thường Hắc Tĩnh, hắn cư nhiên đã theo ông xuống tay trên người ông…” Đông Phương Phong Hoa hừ nói. Có lẽ, Lỗ Mặc trước khi đến Đài Loan đã bị Hắc Tĩnh hạ độc thủ, cũng ở trên người hắn động tay động chân. “Thiếu gia, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra? Lỗ Mặc đại sư…” Cừu tổng quản kinh hỏi. “Ta nghĩ, hắn bị người ta hạ “quỷ giáng đầu”!” Đông Phương Phong Hoa trầm ngâm phỏng đoán. “Quỷ giáng đầu?” “Đó là một loại cổ thuật của Miêu Cương, rất lợi hại, thậm chí có thể dùng để khống chế người, trí não cho đến.” Xem ra, bên người Hắc Tĩnh cũng có mấy nhân vật phiền toái. “Cái gì?” Cửu tổng quản sắc mặt khẽ biến. “Lúc trước Lỗ Mặc đã từng nhắc đến loại tà thuật này, hắn so với ai khác đều biết loại thuật này đáng sợ như thế nào, không nghĩ tới, thật sự gặp, hắn cũng không có cách phòng bị.” Đông Phương Phong Hoa nhìn tà khí trên mặt Lỗ Mặc, trong lòng có chút manh động. Ân? Ba tháng trước Lỗ Mặc đã mạc danh kỳ diệu (không ngờ đến, đột ngột) nhắc với hắn về “quỷ giáng đầu”, hơn nữa còn nói như thật… Khéo như vậy? Lỗ Mặc mới đề cập qua, liền phát sinh

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy

Tử vi hàng ngày 12 cung hoàng đạo Thứ Tư ngày 08/03/2017

Hối hận vì đã… dâng chồng cho sếp

The love of stars (Tình yêu của những ngôi sao)

Làm dâu