i vớ vẩn như vậy? “Cô hại ta lãng phí nhiều thời gian, hiện tại, ta phải đi tìm người chính thức giải được nguyền rủa, không rảnh để ý đến cô, cô mau cút đi!” hắn lành lạnh mà không kiên nhẫn đuổi người. “Anh…là nói thật?” cô muốn xác nhận một lần, hắn có phải hay không nói đùa. “Đương nhiên, với ta mà nói, vô dụng thì vứt bỏ, hiện tại xác định cô vô dụng, ta cũng lười để ý đến cô, cô có thể đi rồi.” hắn hừ lạnh. Một cỗ chua xót ăn mòn lồng ngực cô, cô kinh ngạc nhìn hắn, nghĩ rằng, mất đi giá trị lợi dụng, hắn liền nhanh chóng đuổi cô đi sao? Không có một chút lưu luyến nào, ngay cả một lời xin lỗi cũng không có…. Miệng vết thương ở ngực, đau quá, toàn thân đều đau…. Cô bỗng nhiên cảm thấy, mình nóng đầu mà vì hắn chắn một viên đạn thực không đáng giá. “Làm sao có thể nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ cô luyến tiếc không muốn đi?” hắn châm chọc. Luyến tiếc? Tâm cô vừa khéo, đau đến không thể thở nổi. Lúc trước, cô liều mình muốn hắn được sống, hiện tại, hắn đuổi cô đi, thả cô được tự do, vì sao trong lòng cô không có một tia vui sướng giải thoát? Vì sao lại khó chịu như vậy? “Tôi….mới không có luyến tiếc… tôi ước gì có thể lập tức rời khỏi nơi quỷ quái này, làm sao có thể luyến tiếc….” cô tê thanh thấp kêu. “Vậy là tốt rồi, chờ ta mang cô ra khỏi Đông Phương gia, cô phải đi thật xa, càng xa càng tốt, tốt nhất cả nhà người thân của cô, toàn bộ rời khỏi Đài Loan.” Sắc mặt hắn âm tư nói. Cô vừa nghe, trong lòng đau đớn như bộc phát ra. “Vì sao tôi cùng người nhà mình phải rời khỏi Đài Loan? Nếu không phải các người muốn tìm, tôi và các người cũng sẽ không có liên quan, khi tôi trở về là Triệu Mộ Hiền, coi như tôi chưa từng thấy qua anh, chưa từng đi đến Đông Phương gia, như vậy không phải tốt lắm sao?” cô tức giận đến thanh âm phát run. “Cô biết nhiều chuyện của Đông Phương gia, để cô lại Đài Loan ta sẽ lo lắng.” hắn nói cô, lại tàn nhẫn bổ sung thêm một câu: “bây giờ, ta nhìn khuôn mặt cô đã chán ngấy, hiện tại ngay cả liếc mắt một cái thôi cũng cảm thấy không thoải mái, lúc trước vì chuyện nguyền rủa, ta mới miễn cưỡng chính mình phải ở cùng với cô, không nghĩ tới tất cả đều chỉ là hiểu lầm, hại ta uổng phí tâm tư….” Lời này…đủ để đả thương người! Cô như bị một bàn tay hung hăng đánh cho một quyền, huyết sắc trên mặt sớm đã tới nhợt. “Tôi thật khờ, thế nhưng lại yêu thương anh như thế… đến mức độ muốn dùng chính sinh mạng mình để đổi lấy mạng anh….” Cô trừng mắt nhìn hắn, bây giờ mới nhận thức rõ con người hắn. Mi phong hắn lãnh túc, cười nhạo nói: “ Cô thật sự ngu ngốc, làm chuyện gì cũng bằng trực giác, đầu óc cũng không suy nghĩ, thật sự làm người ta chịu không nổi, lúc đó vốn dĩ ta có thể tránh đi, cô lại đột nhiên chạy đến giúp ta dỡ đạn, thật sự là phiền phức.” “Anh…thật quá đáng!” tất cả tính mạng, sự chân thành của cô, cuối cùng chỉ đổi lấy một màn chế nhạo đùa cợt…. Nước mắt từng hạt từng hạt lã chẫ rơi trên khuôn mặt cô, đồng tử mắt của hắn hơi hơi co rút lại một chút, khóe miệng cứng nhắc dương lên. “Như thế nào? Cô khóc cái gì? Không phải rất cao hứng sao, không phải sao? Ta thả cô đi, cô sẽ được an toàn, có thể không cần phải chết…….” “Tôi không khóc, tôi là rất vui mừng, cái này gọi là vui mừng mà khóc, bởi vì rốt cuộc tôi có thể về nhà, rốt cục… có thể rời khỏi anh…” cô dùng sức lau đi những giọt nước mắt, liều mạng ổn định thanh âm run run. Hắn dời ánh mắt, yết hầu nhẹ nhàng trượt xuống, gương mặt trở nên lạnh như băng, tâm tư bị kích động. “Thật sự quá tốt, có thể cùng Đông Phương gia các người phân rõ ranh giới… quả nhiên đại nạn không chết, sau này tất có phúc…” cười a! Triệu Mộ Hiền cười a! trăm ngàn lần đừng ở chỗ này mà để cho người ta xem thường…. Nhìn khuôn mặt khi cười của cô còn khó coi như khóc, hắn hít sâu, nén xuống cảm giác đang trào dâng. “Tốt lắm, đừng đứng đây nữa, đi mau!” nói xong, sắc mặt hắn âm trầm, không kiên nhẫn nắm tay cô, mở cửa đẩy ra. Cô suy yếu lảo đảo bị hắn lôi kéo đi ra khỏi phòng, thấy rõ ràng bên ngoài phòng có vài gã mặc áo đen ngã xuống đất, trong lòng không khỏi âm thầm kinh hãi. Là Đông Phương Phong Hoa đã hạ thủ sao? Vì sao hắn lại đánh người của mình? Đang buồn bực khó hiểu, một thân ảnh quen thuộc phút chốc xuất hiện trước mặt, chặn đường đi của họ. “Tránh ra, Cừu tổng quản.” Đông Phương Phong Hoa lãnh xích. “Tôi không thể.” Cừu tổng quản nhìn chằm chằm vẻ mặt lãnh túc của Đông Phương Phong Hoa thần sắc kiên quyết. “Ông dám ngăn cản ta?” “Cừu Nghĩa không dám.” “Vậy đừng chắn đường ta, đi về phòng của ông đi.” Đông Phương Phong Hoa nhẫn nại cuối cùng lên tiếng cảnh cáo. Cừu tổng quản đương nhiên hiểu được vì sao Đông Phương Phong Hoa lại làm vậy, nhưng như vậy chỉ làm cho Đông Phương càng thêm náo loạn, hắn làm sao có thể đáp ứng? “Đại thiếu gia, cậu cho rằng cậu tha cho cô ấy, ba vị thiếu gia còn lại cũng vì thế mà bỏ qua sao?” Cừu tổng quản hảo ý nhắc nhở. “Về chuyện bọn họ, ta sẽ xử lý.” Hắn nói. “Xin cho tôi nói thẳng, sự tình liên quan đến mạch máu của Đông Phương gia, việc này, cậu không thể, cũng không có quyền làm chủ.” Thân là quản gia của Đông Phương gia, ông có quyền lợi cùng nghĩa vụ sửa quyết định sai lầm của chủ nhân. “Ý của ông là, ông nhất định không nghe mệnh lệnh của ta?” trong mắt của Đông Phương Phong Hoa lóe lên một ánh lửa giận. “Đại thiếu gia, lão gia trước khi chết đã dặn Cừu Nghĩa, cần phải bảo vệ tính mạng của bốn vị thiếu gia, Cừu Nghĩa lúc ấy đã từng thề, chỉ cần tôi còn một hơi thở, tuyệt đối sẽ không để các thiếu gia chết trước ba mươi tuổi.” Cừu tổng quản lời lẽ chính nghĩa nói. “Mạng của ta, ta tự mình quyết định.” “Mạng của cậu, sớm đã cùng một nhịp thở với Đông Phương gia, xin hãy tha thứ cho Cừu Nghĩa không thể để người phạm sai lầm.” “Ông…” hắn biết rõ Cừu Nghĩa tổng quản trung thành và tận tâm, nhưng giờ khắc này, ông ta tận trung như vậy lại khiến hắn nổi giận. Triệu Mộ Hiền ngây ngốc nghe bọn họ nói chuyện, tim càng đập càng lúc càng nhanh, cả người nhẹ nhàng run rẩy. Chẳng lẽ….. Đông Phương Phong Hoa hắn…. “Ta thử nhìn xem ông có thể ngăn cản ta dính vào được hay không!” hắn nói xong, đột nhiên đem Triệu Mộ Hiền đẩy ra, nắm đấm thành quyền, đánh thẳng Cừu Nghĩa. Cừu Nghĩa cũng không khách khí, đón nhận so chiêu thức cùng hắn, một trận công mãnh, trong khoảng thời gian ngắn động tác hai người đều nhanh như tia chớp, sắc bén hơn người, khó phân cao thấp. “Cậu không thắng được tôi đâu, đại thiếu gia, công phu của bốn anh em các cậu đều là do tôi dạy dỗ…” Cừu Nghĩa nhấc chân tấn công hắn. Hắn nhẹ nhàng nhảy tránh qua, đá qua một cái, lãnh kỳ: “Trò giỏi hơn thầy, thắng thì làm thế nào! Sư phụ.” “Cậu quá nể tình, xuống tay thiếu một phần sát khí.” Cừu Nghĩa sửa tư thế, chuyển sang tư thế hạc quyền mổ mắt. “Đó là bởi vì ta không thích đánh nhau, nhưng nếu chọc giận ta, ta cũng sẽ làm người khác bị thương.” Hắn nghiêng người, con ngươ chợt lóe, trong tay có hơn một loại vũ khí, chỉ thẳng vào mi tâm Cừu Nghĩa. Cừu Nghĩa ngẩn ra, động tác chợt dừng, đáy mắt hiện lên tia khen ngợi. “Trầm ổn lại mưu lược, công phu hơn người, không hổ là con trai trưởng của Đông Phương gia.” “Cám ơn sư phụ khí