Giả vờ khóc lóc nãy giờ , cốt cũng chỉ là chờ câu nói này .
Vũ Hoàng Diệu Anh , đời này cô là lá chắn an toàn nhất , hữu dụng nhất của đời Quỳnh Giao .
– Mày giúp được gì ?
– Yên tâm , tên ch … à không , Hải Đăng nhất định sẽ thay đổi thái độ với mày thôi !
Quỳnh Giao gật đầu rồi bảo Diệu Anh cho cô ngủ ở đây đêm nay . Diệu Anh tốt bụng gật đầu ngay , sau đó lại ngủ , hôm nay không hiểu vì sao cô mệt quá , chỉ muốn ngủ thôi .
Trong lúc Diệu Anh mệt mỏi ngủ say , Quỳnh Giao lại thấy điện thoại của Diệu Anh . Xem trộm tin nhắn Hải Đăng gửi suốt từ lúc đi chơi với cô tới giờ , đọc mà thấy ganh tị vô cùng . Tuy lời nói có phần trách móc nhưng vẫn là quan tâm , dịu dàng biết bao . Nhanh tay xoá hết sạch tin nhắn , Quỳnh Giao cũng chìm vào giấc ngủ .
” Xin lỗi Diệu Anh , đừng trách tôi tham lam khi vừa muốn có lá chắn vững chãi là cậu , lại muốn có người tôi yêu là Hải Đăng nhé ! ”
“- Mai Quỳnh Giao , làm bạn gái của tôi , nhé ?
– Cậu … vừa nói gì ?
– Tôi nói cậu hãy làm bạn gái của tôi !
– Sao đột nhiên lại … ?
– Sao nào ? Không muốn ? Vậy tôi nhờ người khác !
– Được , tớ đồng ý . ”
Lúc đầu khi nghe Hải Đăng ngỏ lời , Quỳnh Giao thiếu điều nhảy cẫng lên vì vui mừng . Nhưng ngay sau đó cảm giác lại như rơi từ 9 tầng mây . Hoá ra , người ta chỉ muốn dùng cô để chọc giận người khác . Hải Đăng thật ác , lại lợi dụng tình cảm của cô để trả đũa người đó . Đau tới tận tim , nhưng Quỳnh Giao vẫn chấp nhận , chỉ cần ở bên cạnh Hải Đăng , rồi cậu sẽ là của cô thôi !
Cứ tưởng đến lớp con nhỏ nào đó sẽ chạy đến hỏi này hỏi nọ như những gì hôm trước cậu đã kích động mà làm . Nào ngờ nó chỉ nhởn nhơ chạy đến tay bắt mặt mừng .
– Hey ! Cậu là người yêu của Quỳnh Giao hả ? Chúc mừng nha !!!
Diệu Anh như vậy cũng vì cả ngày hôm qua đến giờ đã được chứng kiến sự hạnh phúc đến tột cùng của Quỳnh Giao . Bạn thân mà , tất nhiên cô cũng vui lây .
– Ừ .
Thấy Hải Đăng lạnh nhạt như vậy , thầm nghĩ cậu đã có Quỳnh Giao rồi . Tất nhiên đối xử như vậy đối với Diệu Anh là bình thường . Định bụng tiếp tục đọc bài trước khi vào lớp nhưng vô tình lại liếc mắt qua má trái của Hải Đăng rồi lại nhìn bàn tay phải của mình , tự nhiên người nào đó đâm ra có lỗi .
– Hải Đăng … !
– Gì ?
– Hôm qua … tôi xin lỗi !
Ồ , thì ra là còn nhớ đến chuyện đó ! Cứ tưởng quên rồi chứ , bày đặt giả vờ xin với chả lỗi .
– Dỗ ngọt người yêu xong rồi đấy à ?
– …
– Phải rồi , người yêu làm sao bằng bạn được . Phải ưu tiên quan tâm người yêu hơn chứ !
– Đồ ngốc , người yêu cái gì chứ ? Xoay mặt lại đây tôi xem .
Ai đó vẫn cứ ngoan cố , lơ lơ đi , đếch chịu quay cái bản mặt thối đó lại . Diệu Anh đành phải dùng đến hành động , ôm mặt của Hải Đăng xoay về phía mình , một chút nhúc nhích cũng không được , làm Diệu Anh tưởng mình mạnh lắm . Nào ngờ ai đó đang sướng lâng , ngu gì cựa quậy . Để mặc cô làm gì thì làm .
Nhìn kĩ bên má phải hình như có vết xước thì phải ? Chậc , cũng cái tội Diệu Anh nuôi móng tay ! Bây giờ lại quả báo .
Hải Đăng nhìn Diệu Anh săm soi mặt cậu mà buồn cười . Đúng là do cô , nhưng chỉ là vết xước bình thường . Mà cô kìa , cái mặt ăn năn hối lỗi đến thương .
– X … xin lỗi nhé ! Có đau không ?
Đúng như người ta nói ” Được đằng chân lân đằng đầu ” , Hải Đăng nhân cơ hội suýt xoa :
– Nhức lắm , cả đêm qua tôi khó ngủ chết đi được .
– Tội thế ! Giờ đỡ chưa ?
– Còn đau lắm !
– Làm sao bây giờ ?
– Gớm , sao trăng cái gì ? Cậu còn lo cho tôi đấy à ?
– Tên đáng ghét nhà cậu , tôi đếch thèm quan tâm làm gì !!!
Diệu Anh giận dỗi hất mặt Hải Đăng ra , quay sang tiếp tục ôn bài .
Hải Đăng biết là con gái giỏi lắm giận hờn vu vơ , nhưng có bao giờ để ý đâu . Bây giờ Diệu Anh trước mặt trưng ra vẻ mặt giận dỗi đó lại đáng yêu vô cùng .
Áp mặt xuống mặt bàn , nhìn nhìn vẻ mặt của Diệu Anh . Ai đó bị người khác nhìn chằm chằm khó chịu lắm , mà không nói .
– Diệu Anh ơi …
– Anh dễ thương ơi …
– Đừng giận tôi mà ! Anh rộng lượng lắm , tha cho tôi đi !
– Anh à , cậu người lớn lắm mà ! Chấp nhặt con nít như tôi làm gì !!!
– …
Cứ thế có kẻ năn nỉ ỉ ôi mãi , người kia cũng thấy vui vui trong lòng , mà ứ chịu tha đâu !
Quái nhỉ ! Tên này cứ mỗi lần vào nhà Diệu Anh cứ tự nhiên như nhà của mình vậy ?
Mà thôi , lên xem phim tiếp . Người ta đến tìm người yêu mà , cô nhiều chuyện làm gì cơ chứ ?
Đi ngang qua phòng Quỳnh Giao thấy tiếng cười nói của hai người rất vui , chắc hẳn bây giờ Quỳnh Giao đang hạnh phúc lắm .
Nghĩ vậy rồi Diệu Anh mỉm cười vào phòng .
– Hải Đăng , sao trễ rồi cậu còn sang đây ?
– Tôi muốn sang gặp Diệu Anh một lát , nhưng không có lí do …
Hải Đăng bây giờ đã không còn ác cảm với Quỳnh Giao như trước nữa .
Hôm ấy khi biết được sự thật vừa thấy tức giận khi Mạnh Hoàng lợi dụng Diệu Anh để kiểm chứng tình cảm của Quỳnh Giao . Vừa ngẫm lại , thấy mình cũng có khác gì ?
Chẳng phải cậu cũng đang lợi dụng Quỳnh Giao vì người con gái đó sao ?
Thật tồi tệ ! Hải Đăng tìm gặp Quỳnh Giao , nói hết tất cả kèm theo đó là một lời xin lỗi .
Vậy mà Quỳnh Giao vẫn bỏ qua , nói rằng cô không để ý , nói rằng đã hết yêu cậu rồi . Hãy để cô giúp cậu , cũng như giúp cho Diệu Anh nhận ra tình cảm của mình và của Hải Đăng .
Hải Đăng trong phút chốc cảm thấy mình trước thật sai lầm . Sao lúc trước cứ nghĩ xấu cho Quỳnh Giao , chẳng phải cô rất tốt hay sao ?
– Sao vậy ? Làm gì ngẩn ngơ ra thế ?
Quỳnh Giao thấy nãy giờ Hải Đăng không nói gì , lại hỏi .
– Không có gì .
Quỳnh Giao đẩy ly nước lọc sang cho Hải Đăng , lén cười bí hiểm .
– Vậy cậu uống tí nước đi .
Hải Đăng cũng chẳng nghi ngờ gì , nhận lấy ly nước uống hết cả ly .
Nói chuyện được vài câu lại thấy đầu óc lâng lâng . Quỳnh Giao trước mặt tự nhiên hoá thành 2 người , mọi thứ xung quanh tăng lên theo cấp số nhân , đếm không xuể .
Lúc này Hải Đăng lại muốn gặp Diệu Anh kinh khủng , lúc nãy thấy ở cửa nhìn cô có vẻ không vui lắm . Tự dưng lại thấy bồn chồn , lo lắng .
– Tôi sang phòng tìm Diệu Anh .
Hải Đăng loạng choạng đứng dậy , đi được vài bước cảm giác như đứng không vững . Bỗng có một vòng tay choàng qua người mình , lo lắng hỏi :
– Cậu sao thế Hải Đăng ? Cần tớ giúp gì không ?
– Kh … không cần . Chắc tôi buồn ngủ thôi . Sang gặp Diệu Anh rồi sẽ về ngay .
– Nhìn cậu không ổn lắm đâu ! Hay là ở lại đây