Ở phía đầu hẻm , Quỳnh Giao cắn mạnh môi . Hộp quà trên tay tí nữa là rơi xuống đất , may là nó vẫn tự chủ được món quà đó là dành cho Hải Đăng , phải giữ cẩn thận .
Nhưng thật sự mấy cảnh tình cảm vừa rồi thật ngứa mắt ! Cứ tưởng Diệu Anh là người cứng đầu , giận chắc chắn sẽ rất lâu . Ai ngờ lại làm lành nhanh đến vậy , có khi còn thân thiết hơn trước …
“Diệu Anh , chẳng lẽ tao lại tính cách chia rẽ hai người lần nữa sao ? ”
Hơ … cô , cô đã biết cả rồi ? Dễ nhìn thấy vậy sao ?
Nếu đã như vậy thì tại sao cái con đần đang ngồi ngơ ngác trên giường kia lại không nhận ra cái gì ?
Đúng rồi , chuyện đó …
Hải Đăng khẩn trương kéo ghế đến ngồi bên giường , vẻ mặt nghiêm trọng hỏi Diệu Anh :
– Anh , tôi hỏi cái này … cậu nhất định phải thành thật mà trả lời cho tôi biết !
– H … Hả ? Làm gì ghê thế ? Có gì thì cứ hỏi đại cho rồi .
– Hộp xôi lúc sáng , cậu đã không ăn ?
Sao Hải Đăng lại biết nhỉ ? Lúc đó chẳng phải cậu ta đã ra ngoài rồi sao ?
– Đ … đâu có ! Tôi ăn , ăn hết luôn đấy ! – Diệu Anh lắp bắp trả lời như gà mắc tóc .
– Tôi đã bảo cậu trả lời thành thật kia mà !
Hải Đăng mất bình tĩnh gắt lên . Gì mà ăn hết ? Sao hết lần này đến lần khác Diệu Anh luôn nói dối cậu vậy ?
Có lẽ là Diệu Anh lo xa quá thôi ! Cậu ta chỉ đoán đại thôi chứ gì , cứ một mực chối thì sẽ không sao đâu .
– Thì tôi đang nói thật đó .
– Vậy nếu tôi gọi Mai Quỳnh Giao lên đây ?
– G … gọi nó lên làm gì ? Chẳng phải tiết học vẫn chưa kết thúc sao , đừng làm phiền nó !
– Vậy à !? Lo cho cậu ta quá nhỉ , vì lo cho cậu ta mà bản thân mình cậu cũng không lo ?
Hải Đăng đứng phắt dậy nắm chặt lấy hai bả vai của Diệu Anh bóp mạnh , gằn từng tiếng .
Cậu thực không chịu nổi . Diệu Anh , sao cô có thể ngu ngốc đến vậy ? Hết lần này đến lần khác hi sinh vì Mai Quỳnh Giao kia . Nhưng đổi lại Diệu Anh được cái gì ngoài sự tổn thương cho chính mình ?
Hải Đăng ghét , thực sự ghét cay ghét đắng Mai Quỳnh Giao !
– Cậu … mau buông tôi ra ! Đau chết đi được !
– Tôi sẽ buông cậu ra nếu cậu nói thật cho tôi biết .
– Tôi có nói dối gì cậu đâu mà nói thật chứ ?
– Cậu mau nói , nói đi ! Nói là cậu đã NHƯỜNG hộp xôi đó cho Mai Quỳnh Giao , nói là cậu đã không ăn một chút gì , nói đi chứ ! Nói như vậy là nói sự thật đấy , cậu cũng đâu mất mát gì , tôi có làm gì cậu đâu !? Sao không nói , hả ?
– Tại sao tôi lại phải nói thế ?
– Vì đó là sự thật ! Tôi cần cậu nói sự thật .
– Cậu sai rồi , việc tôi không ăn chỉ là do cậu tự tưởng tượng ra mà thôi ! Tôi thực sự đã ăn hết .
Ngoan cố ! Rất ngoan cố ! Được , cậu không nói tôi sẽ ép đến khi nào cậu nói thật với tôi .
– Tôi hỏi cậu , hộp xôi đó có gì đặc biệt ?
Điều đặc biệt sao ? Tiêu rồi , lúc đó Diệu Anh vừa mở hộp xôi ra liền đưa cho Quỳnh Giao , có kịp xem trong đó có gì đâu ?
– T … tôi không nhớ .
Hải Đăng cười khẩy một cái rồi hất giọng nói :
– Không nhớ hay vốn dĩ không xem gì trong đó nên không biết .
– T … tôi … ừ vậy đó , tôi đã nhường hộp xôi đó cho Quỳnh Giao . Tại …
Hải Đăng buông cả hai tay ra , cười nhẹ ngắt lời :
– Ngốc , nói ngay từ đầu tôi đã không làm cậu đau như vậy rồi . Cậu không cần giải thích gì cả , tôi hiểu mà . Nghỉ ngơi chút đi , tôi có việc ra ngoài một lát , cần thì gọi tôi !
Hơ … sao tên này bất thường thế nhỉ ? Thay đổi cứ như thời tiết ấy .
– Ờ , đi đi !
Diệu Anh vừa xoa bả vai vừa gật đầu ” tiễn ” khách .
Hải Đăng vẫn giữ nguyên nụ cười ấm áp đó với Diệu Anh cho đến khi cánh cửa phòng y tế đã đóng lại . Sắc mặt cậu ngay lập tức tối hẳn đi .
Mai Quỳnh Giao ! Suy nghĩ của tôi sao có thể sai ?
~~~~~
Quỳnh Giao đang khẩn trương chạy đến phòng y tế . Việc Diệu Anh bị đau dạ dày từ nhỏ Quỳnh Giao đã biết rồi nên cũng không lạ lẫm gì , uống thuốc là hết thôi . Nhưng mà , điều đáng quan tâm ở đây là Hải Đăng và Diệu Anh đang ở cùng với nhau !
Mãi tập trung suy nghĩ Quỳnh Giao không để ý Hải Đăng đang nhắm thẳng hướng nó mà bước tới .
– Mai Quỳnh Giao , trong giờ học sao cậu không ở lớp đi mà còn đi đâu đây ?
Đến giờ Quỳnh Giao mới phát hiện ra Hải Đăng đang đứng trước mặt nó , đang hỏi nó .
– À , tớ … tớ đến thăm Diệu Anh ấy mà .
– Anh không sao ! Không cần lo , nhưng tôi có chuyện muốn nói với cậu đấy .
Quỳnh Giao cứ tưởng Hải Đăng đã mở lòng với nó hơn . Sẽ nói một chuyện tốt nào đó nên hí hứng hỏi :
– Vậy hả ? Chuyện gì , cậu cứ nói đi !?
– Hộp xôi lúc sáng tôi mua cho Diệu Anh là cậu đã ăn ?
Sao … sao Hải Đăng biết nhỉ ? Có lẽ nào … là Diệu Anh kể ?
– Không phải Diệu Anh kể . Là tôi tình cờ thấy cậu vứt rác , đúng không ? Là cậu đã ăn ?
Chỉ là tình cờ thấy Quỳnh Giao vứt hộp xôi làm sao có thể kết luận người ăn nó là Quỳnh Giao ? Có thể là Diệu Anh ăn rồi nhờ Quỳnh Giao vứt hộ thì sao ?
Ban đầu Quỳnh Giao định nói dối để qua mặt Hải Đăng nhưng nhìn thái độ lẫn ánh mắt sắc lạnh của cậu , Quỳnh Giao không thể , nó không thể nói dối trước Hải Đăng :
– T … tớ , là tớ đã ăn .
Hải Đăng cứ tưởng Quỳnh Giao sẽ kịch liệt nói dối đấy . Nhưng không ngờ , hôm nay nó lại thành thật đến mức bất thường như vậy .
– Cậu có biết Anh đau dạ dày không ?
– Tớ … có biết chuyện đó .
– Vậy mà vẫn ăn ?
– Tại lúc đó tớ rất đói , với cả Diệu Anh nói cậu ấy đợi đến giờ ra chơi rồi xuống căng tin mua đồ ăn sau .
– Chỉ cần vì những lý do như vậy cậu liền ăn sao ?
Quỳnh Giao không nói gì chỉ lặng lẽ gật đầu .
– Mai Quỳnh Giao , tôi bỏ qua cho cậu đã hai lần rồi . Sẽ không có lần thứ ba nếu cậu dám đụng đến Diệu Anh lần nữa !
– C … cậu nói gì vậy ? Tớ có làm gì Diệu Anh đâu ?
– Làm gì thì cậu tự biết … Nếu cậu vẫn cứ ngoan cố không hiểu ra , thì đến cả cơ hội nói chuyện với Diệu Anh cũng như đến gần tôi , có mơ cũng đừng mơ đến !
– Ừ , lạ lắm sao ?
– Phải , đáng nhẽ ra mỗi người đến tuổi 17 như tao với mày đều phải có ít nhất một lần từng yêu người nào đấy chứ ?
– Không hẳn ai cũng giống nhau .
– Vậy nếu có người nào đó yêu mày , có đồng ý không ?
Bỗng nhiên Diệu Anh cảm thấy Quỳnh Giao nghiêm túc hẳn lên .
– Không biết , còn tùy người nữa .
– Ừ , chúng ta là bạn thân phải không ?
– Chuyện đó mày còn phải hỏi hả ?
– Diệu Anh , vậy sau này , nếu tao với mày cùng thích một thứ gì đó … mày có thể nhường nó