Yêu tôi! Sao cậu không làm được? - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Yêu tôi! Sao cậu không làm được? (xem 8546)

Yêu tôi! Sao cậu không làm được?

Diệu Anh sẽ phải đi ăn cùng cậu !


Ở phía đầu hẻm , Quỳnh Giao cắn mạnh môi . Hộp quà trên tay tí nữa là rơi xuống đất , may là nó vẫn tự chủ được món quà đó là dành cho Hải Đăng , phải giữ cẩn thận .


Nhưng thật sự mấy cảnh tình cảm vừa rồi thật ngứa mắt ! Cứ tưởng Diệu Anh là người cứng đầu , giận chắc chắn sẽ rất lâu . Ai ngờ lại làm lành nhanh đến vậy , có khi còn thân thiết hơn trước …


“Diệu Anh , chẳng lẽ tao lại tính cách chia rẽ hai người lần nữa sao ? ”



Hơ … cô , cô đã biết cả rồi ? Dễ nhìn thấy vậy sao ?


Nếu đã như vậy thì tại sao cái con đần đang ngồi ngơ ngác trên giường kia lại không nhận ra cái gì ?


Đúng rồi , chuyện đó …


Hải Đăng khẩn trương kéo ghế đến ngồi bên giường , vẻ mặt nghiêm trọng hỏi Diệu Anh :


– Anh , tôi hỏi cái này … cậu nhất định phải thành thật mà trả lời cho tôi biết !


– H … Hả ? Làm gì ghê thế ? Có gì thì cứ hỏi đại cho rồi .


– Hộp xôi lúc sáng , cậu đã không ăn ?


Sao Hải Đăng lại biết nhỉ ? Lúc đó chẳng phải cậu ta đã ra ngoài rồi sao ?


– Đ … đâu có ! Tôi ăn , ăn hết luôn đấy ! – Diệu Anh lắp bắp trả lời như gà mắc tóc .


– Tôi đã bảo cậu trả lời thành thật kia mà !


Hải Đăng mất bình tĩnh gắt lên . Gì mà ăn hết ? Sao hết lần này đến lần khác Diệu Anh luôn nói dối cậu vậy ?


Có lẽ là Diệu Anh lo xa quá thôi ! Cậu ta chỉ đoán đại thôi chứ gì , cứ một mực chối thì sẽ không sao đâu .


– Thì tôi đang nói thật đó .


– Vậy nếu tôi gọi Mai Quỳnh Giao lên đây ?


– G … gọi nó lên làm gì ? Chẳng phải tiết học vẫn chưa kết thúc sao , đừng làm phiền nó !


– Vậy à !? Lo cho cậu ta quá nhỉ , vì lo cho cậu ta mà bản thân mình cậu cũng không lo ?


Hải Đăng đứng phắt dậy nắm chặt lấy hai bả vai của Diệu Anh bóp mạnh , gằn từng tiếng .


Cậu thực không chịu nổi . Diệu Anh , sao cô có thể ngu ngốc đến vậy ? Hết lần này đến lần khác hi sinh vì Mai Quỳnh Giao kia . Nhưng đổi lại Diệu Anh được cái gì ngoài sự tổn thương cho chính mình ?


Hải Đăng ghét , thực sự ghét cay ghét đắng Mai Quỳnh Giao !


– Cậu … mau buông tôi ra ! Đau chết đi được !


– Tôi sẽ buông cậu ra nếu cậu nói thật cho tôi biết .


– Tôi có nói dối gì cậu đâu mà nói thật chứ ?


– Cậu mau nói , nói đi ! Nói là cậu đã NHƯỜNG hộp xôi đó cho Mai Quỳnh Giao , nói là cậu đã không ăn một chút gì , nói đi chứ ! Nói như vậy là nói sự thật đấy , cậu cũng đâu mất mát gì , tôi có làm gì cậu đâu !? Sao không nói , hả ?


– Tại sao tôi lại phải nói thế ?


– Vì đó là sự thật ! Tôi cần cậu nói sự thật .


– Cậu sai rồi , việc tôi không ăn chỉ là do cậu tự tưởng tượng ra mà thôi ! Tôi thực sự đã ăn hết .


Ngoan cố ! Rất ngoan cố ! Được , cậu không nói tôi sẽ ép đến khi nào cậu nói thật với tôi .


– Tôi hỏi cậu , hộp xôi đó có gì đặc biệt ?


Điều đặc biệt sao ? Tiêu rồi , lúc đó Diệu Anh vừa mở hộp xôi ra liền đưa cho Quỳnh Giao , có kịp xem trong đó có gì đâu ?


– T … tôi không nhớ .


Hải Đăng cười khẩy một cái rồi hất giọng nói :


– Không nhớ hay vốn dĩ không xem gì trong đó nên không biết .


– T … tôi … ừ vậy đó , tôi đã nhường hộp xôi đó cho Quỳnh Giao . Tại …


Hải Đăng buông cả hai tay ra , cười nhẹ ngắt lời :


– Ngốc , nói ngay từ đầu tôi đã không làm cậu đau như vậy rồi . Cậu không cần giải thích gì cả , tôi hiểu mà . Nghỉ ngơi chút đi , tôi có việc ra ngoài một lát , cần thì gọi tôi !


Hơ … sao tên này bất thường thế nhỉ ? Thay đổi cứ như thời tiết ấy .


– Ờ , đi đi !


Diệu Anh vừa xoa bả vai vừa gật đầu ” tiễn ” khách .


Hải Đăng vẫn giữ nguyên nụ cười ấm áp đó với Diệu Anh cho đến khi cánh cửa phòng y tế đã đóng lại . Sắc mặt cậu ngay lập tức tối hẳn đi .


Mai Quỳnh Giao ! Suy nghĩ của tôi sao có thể sai ?


~~~~~


Quỳnh Giao đang khẩn trương chạy đến phòng y tế . Việc Diệu Anh bị đau dạ dày từ nhỏ Quỳnh Giao đã biết rồi nên cũng không lạ lẫm gì , uống thuốc là hết thôi . Nhưng mà , điều đáng quan tâm ở đây là Hải Đăng và Diệu Anh đang ở cùng với nhau !


Mãi tập trung suy nghĩ Quỳnh Giao không để ý Hải Đăng đang nhắm thẳng hướng nó mà bước tới .


– Mai Quỳnh Giao , trong giờ học sao cậu không ở lớp đi mà còn đi đâu đây ?


Đến giờ Quỳnh Giao mới phát hiện ra Hải Đăng đang đứng trước mặt nó , đang hỏi nó .


– À , tớ … tớ đến thăm Diệu Anh ấy mà .


– Anh không sao ! Không cần lo , nhưng tôi có chuyện muốn nói với cậu đấy .


Quỳnh Giao cứ tưởng Hải Đăng đã mở lòng với nó hơn . Sẽ nói một chuyện tốt nào đó nên hí hứng hỏi :


– Vậy hả ? Chuyện gì , cậu cứ nói đi !?


– Hộp xôi lúc sáng tôi mua cho Diệu Anh là cậu đã ăn ?


Sao … sao Hải Đăng biết nhỉ ? Có lẽ nào … là Diệu Anh kể ?


– Không phải Diệu Anh kể . Là tôi tình cờ thấy cậu vứt rác , đúng không ? Là cậu đã ăn ?


Chỉ là tình cờ thấy Quỳnh Giao vứt hộp xôi làm sao có thể kết luận người ăn nó là Quỳnh Giao ? Có thể là Diệu Anh ăn rồi nhờ Quỳnh Giao vứt hộ thì sao ?


Ban đầu Quỳnh Giao định nói dối để qua mặt Hải Đăng nhưng nhìn thái độ lẫn ánh mắt sắc lạnh của cậu , Quỳnh Giao không thể , nó không thể nói dối trước Hải Đăng :


– T … tớ , là tớ đã ăn .


Hải Đăng cứ tưởng Quỳnh Giao sẽ kịch liệt nói dối đấy . Nhưng không ngờ , hôm nay nó lại thành thật đến mức bất thường như vậy .


– Cậu có biết Anh đau dạ dày không ?


– Tớ … có biết chuyện đó .


– Vậy mà vẫn ăn ?


– Tại lúc đó tớ rất đói , với cả Diệu Anh nói cậu ấy đợi đến giờ ra chơi rồi xuống căng tin mua đồ ăn sau .


– Chỉ cần vì những lý do như vậy cậu liền ăn sao ?


Quỳnh Giao không nói gì chỉ lặng lẽ gật đầu .


– Mai Quỳnh Giao , tôi bỏ qua cho cậu đã hai lần rồi . Sẽ không có lần thứ ba nếu cậu dám đụng đến Diệu Anh lần nữa !


– C … cậu nói gì vậy ? Tớ có làm gì Diệu Anh đâu ?


– Làm gì thì cậu tự biết … Nếu cậu vẫn cứ ngoan cố không hiểu ra , thì đến cả cơ hội nói chuyện với Diệu Anh cũng như đến gần tôi , có mơ cũng đừng mơ đến !



– Ừ , lạ lắm sao ?


– Phải , đáng nhẽ ra mỗi người đến tuổi 17 như tao với mày đều phải có ít nhất một lần từng yêu người nào đấy chứ ?


– Không hẳn ai cũng giống nhau .


– Vậy nếu có người nào đó yêu mày , có đồng ý không ?


Bỗng nhiên Diệu Anh cảm thấy Quỳnh Giao nghiêm túc hẳn lên .


– Không biết , còn tùy người nữa .


– Ừ , chúng ta là bạn thân phải không ?


– Chuyện đó mày còn phải hỏi hả ?


– Diệu Anh , vậy sau này , nếu tao với mày cùng thích một thứ gì đó … mày có thể nhường nó

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Nước Mắt Của Mưa

Truyện Quê Em

“Nó chết 2 ngày nay chưa có quan tài chôn, mày còn định đánh nó ư?”

Khi ngồi ăn tối cùng nhau, tôi mới thấy bầu không khí kỳ dị này là từ bạn thân của người yêu mà ra

Câu trả lời khiến đối phương cứng họng là…