– Được , cứ t …
Chưa kịp nói hết câu thì bàn tay của kẻ nào đó đã đặt lên vai , giọng nói quen thuộc , cách gọi tên đặc biệt :
– Anh !
– Số XX đường …
“Bụp ” – Vật thể lạ từ phương trời nào đập vào đầu Diệu Anh một cái rõ đau rồi rớt xuống đất .
Cái quái …
– Xin lỗi Anh nhé ! Tôi vô ý ! – Hầyy , lại là cái giọng này !
Cái giọng mà Diệu Anh ngàn lần ghét cay ghét đắng ! Nhất định là tên đó cố tình giở trò , làm gì có chuyện vô ý ở đây !?
– À , ra là bạn Hải Đăng . Không sao đâu . Trả bạn tập này !
Diệu Anh cố ý trả thù , nhặt vở lên phủi bụi … Rồi thẳng tay đập cuốn vở đó vào mặt Hải Đăng .
Nhìn mặt cậu ta xem , rõ ngu ! Chắc không ngờ lại bị Diệu Anh này chơi lại chứ gì !?
Diệu Anh , khá lắm ! Ăn miếng trả miếng , Hải Đăng này nhất định phá rối màn tình cảm của hai người đến cùng !
– Tôi với cậu đi về !
Hải Đăng xoa xoa mặt gắt nhẹ .
– Sao tôi phải về cùng cậu ?
– Cậu không biết à ?
– Biết cái gì ?
– Mai Quỳnh Giao bận đi mua chút đồ gì đó rồi , sợ cậu về một mình buồn nên nhờ tôi về chung với cậu cho vui .
– Khỏi cần ! Tôi về một mình cũng được ! Đi với cậu mới khiến tôi buồn đó .
Quá đáng , quá đáng ! Diệu Anh đúng là không biết điều ! Bao nhiêu người ước được như thế còn không có , nay Diệu Anh có phúc mà không biết hưởng .
– Cậu tưởng tôi thích về cùng cậu lắm à ? Lỡ hứa rồi nên phải thực hiện thôi , chính nhân quân tử mà !
– Gớm chưa kìa ! Tiểu nhân bỉ ổi thì có !
– Cậu … không nói nhiều ! Đi về mau , không thấy trễ rồi à ?
Hải Đăng tức tối thô bạo nắm lấy tay Diệu Anh khiến cô chẳng phản ứng gì kịp .
– Ê … ê , Diệu Anh , còn … còn tôi !?
Quang Huy nói còn chưa hết câu thì đã không thấy bóng dáng hai người kia đâu . Tự hỏi không biết Hải Đăng đó là ai ? Là gì đối với Diệu Anh nhỉ !? Hình như có vẻ thân … !!!?
~~~~~
Dọc cả đường về , cả hai không hề mở miệng nói câu nào , khiến cho không khí trở nên dị thường .
Diệu Anh vừa định vào nhà đã bị Hải Đăng chặn trước cửa không cho vào .
– Anh , đừng như thế nữa !
Diệu Anh nhất thời không hiểu ra ý đồ trong câu nói của Hải Đăng .
– Làm thế ? Tôi làm gì cậu à ?
Tuy lời Diệu Anh hỏi là thật nhưng vào tai Hải Đăng nghiễm nhiên trở thành lời hờn giận .
– Là tôi sai ! Cậu đừng giận tôi nữa !
– …
– Tôi biết mình đối xử hơi quá với Quỳnh Giao . Thật xin lỗi vì tôi hứa đã không giữ lời !
– Cậu hứa gì ?
– Tôi đã hứa cậu nói gì cũng đúng , tôi sẽ không phản bác , nhưng tôi đã không làm thế . Tôi đã hứa sẽ đối xử với Mai Quỳnh Giao tốt hơn , nhưng tôi cũng không làm thế !
– Hải Đăng , cậu …
Thật sự , thật sự rất là khó chịu ! Hải Đăng cứ tưởng để Diệu Anh giận vài ngày rồi tự khắc sẽ hết , cậu sẽ không sai .
Nhưng có lẽ Hải Đăng lầm rồi , đối phương là ai cơ chứ ? Là Vũ Hoàng Diệu Anh cứng đầu nhất ! Làm gì có chuyện tự khắc sẽ hết giận ? … Thêm nữa , cậu quên mất , người đó là người cậu yêu , là người cậu dành tình cảm nhiều nhất ! Việc bị người đó giận thật không dễ chịu chút nào !!!
– Được rồi , không sao đâu ! Dù sao cậu cũng biết nhận lỗi , tôi sẽ bỏ qua !
Diệu Anh nhìn thái độ hối lỗi hiếm thấy đó của Hải Đăng không nhịn được mà bật cười .
– Thật chứ ?
– Ừ , thật . Tôi nói dối cậu làm gì chứ ?
Hải Đăng không đáp mà ôm chầm lấy Diệu Anh khiến cô bất ngờ không kịp phản ứng .
– C … cậu … !
– Một chút thôi , sẽ không lâu đâu . Chỉ 1 phút thôi cũng được !
Cảm thấy hình như Hải Đăng có tâm sự gì đó … vả lại cũng chỉ 1 phút . Vì thế Diệu Anh dần buông thỏng hai tay bên người , chờ đợi 1 phút đó trôi qua .
Hải Đăng càng lúc càng siết chặt Diệu Anh trong vòng tay . Cậu phải ôm , ôm cho đã ! Thỏa bao mong nhớ bấy lâu .
Từ lúc hai người ” chiến tranh lạnh ” cho đến giờ , Diệu Anh luôn giữ khoảng cách với Hải Đăng , nhìn cậu với đôi mắt lãnh đạm nhất . Đến cả chạm vào tay hay mặt đều bị Diệu Anh né sang một bên mà làm lơ … Nói chung là rất ghét khoảng thời gian đó !
58
59
1 phút …
Không biết Hải Đăng có tính giờ hay không nhưng rất nhanh sau đó liền buông ra , cười lém lỉnh nhéo má Diệu Anh .
– Hình như cậu ú lên Anh nhỉ ?
– Ú sao ? Đâu có !?
– Ú thật đấy ! Mỡ không này !!! Eo ôi , con gái vóc dáng phải chuẩn , ai lại như số 0 giống cậu !?
– Số … số 0 gì chứ ? Cậu đừng nói nhảm , mau về đi !
Diệu Anh ngượng chín mặt đẩy mạnh Hải Đăng sang một bên vào nhà . Mặc cho ai đó ngoài cửa nói vọng vào :
– Mai đi ăn sáng với tôi . Tôi sẽ qua nhà rủ cậu đi đấy , đừng hòng trốn !
Không đợi Diệu Anh trả lời Hải Đăng đã xoay người đi về . Vì cậu biết dù đồng ý hay không ngày mai nhất định Diệu Anh sẽ phải đi ăn cùng cậu !
Ở phía đầu hẻm , Quỳnh Giao cắn mạnh môi . Hộp quà trên tay tí nữa là rơi xuống đất , may là nó vẫn tự chủ được món quà đó là dành cho Hải Đăng , phải giữ cẩn thận .
Nhưng thật sự mấy cảnh tình cảm vừa rồi thật ngứa mắt ! Cứ tưởng Diệu Anh là người cứng đầu , giận chắc chắn sẽ rất lâu . Ai ngờ lại làm lành nhanh đến vậy , có khi còn thân thiết hơn trước …
“Diệu Anh , chẳng lẽ tao lại tính cách chia rẽ hai người lần nữa sao ? ”
Hơ … cô , cô đã biết cả rồi ? Dễ nhìn thấy vậy sao ?
Nếu đã như vậy thì tại sao cái con đần đang ngồi ngơ ngác trên giường kia lại không nhận ra cái gì ?
Đúng rồi , chuyện đó …
Hải Đăng khẩn trương kéo ghế đến ngồi bên giường , vẻ mặt nghiêm trọng hỏi Diệu Anh :
– Anh , tôi hỏi cái này … cậu nhất định phải thành thật mà trả lời cho tôi biết !
– H … Hả ? Làm gì ghê thế ? Có gì thì cứ hỏi đại cho rồi .
– Hộp xôi lúc sáng , cậu đã không ăn ?
Sao Hải Đăng lại biết nhỉ ? Lúc đó chẳng phải cậu ta đã ra ngoài rồi sao ?
– Đ … đâu có ! Tôi ăn , ăn hết luôn đấy ! – Diệu Anh lắp bắp trả lời như gà mắc tóc .
– Tôi đã bảo cậu trả lời thành thật kia mà !
Hải Đăng mất bình tĩnh gắt lên . Gì mà ăn hết ? Sao hết lần này đến lần khác Diệu Anh luôn nói dối cậu vậy ?
Có lẽ là Diệu Anh lo xa quá thôi ! Cậu ta chỉ đoán đại thôi chứ gì , cứ một mực chối thì sẽ không sao đâu .
– Thì tôi đang nói thật đó .
– Vậy nếu tôi gọi Mai Quỳnh Giao lên đây ?
– G … gọi nó lên làm gì ? Chẳng phải tiết học vẫn chưa kết thúc sao , đừng làm phiền nó !
– Vậy à !? Lo cho cậu ta quá nhỉ , vì lo cho cậu ta mà bản thân mình cậu cũng không lo ?