y và lắc đầu cười lịch sự. Ông ta vẫy vẫy cái tay rồi chỉ tôi: “Đây là con bồ của cưng à? Gì cơ? Nào nào”. Tôi thấy mặt Ryan đỏ lên và pha vẻ tức giận. “Anh làm ơn được không?” Tôi hiểu tình cảnh là, ông ta đang mời Ryan nhảy, thật là lỗ mãng, tôi ngồi lù lù đây mà ông ta dám làm như vậy.
Tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, nhất là cái ánh mắt dâm ô trong mắt của người đàn ông tôi nghĩ là đồng tính này. Thường thì tôi rất được mấy người đồng tính yêu quý, đặc biệt là ở tiệm nail, nơi có rất nhiều người lui tới để sơn sửa móng tay. Họ đa phần rất đáng yêu và dặc biệt yêu mến tôi. Nhưng mà đâu cũng thế, người nào cũng có dăm bảy loại, lại thô thiển như thế này thì thật là quá lắm. Tôi đang chuẩn bị lên cơn bực mình thì thấy Jess quay trở lại. Cậu ta hiểu ra vấn đề nhanh chóng và kéo gã đàn ông thô bỉ kia đi chỗ khác, như thể cứu nguy cho chúng tôi. Tôi thấy Ryan mặt vẫn đỏ gay gắt, cúi đấu rồi nhìn về phía ly rượu trên bàn lặng thinh một lúc, có lẽ anh đang tức giận hoặc xấu hổ trước mặt tôi. Tôi nghĩ cũng đâu có gì trầm trọng đâu, đâu phải lỗi tại anh.
Nhưng tôi bắt đầu thấy ngột ngạt lắm rồi. Jess quay trở lại, giờ mới thấy cậu ta nhìn tôi nói: “Cậu nên về nhà với Ryan đi, Ryan, đưa cô ấy về đi”. Jess hất mặt như ra lệnh. “OK”. Ryan bảo tôi đứng dậy sửa soạn về thôi, anh nói anh cũng mệt lắm rồi, Ryan vẫy vẫy về phía cặp đôi Josh và Lavender, một lúc họ mới nhìn thấy chúng tôi. Lavender chạy lại ngay và hỏi han níu kéo, nhưng Jess bảo: “Để họ về đi Lave, chúng ta sẽ có dịp khác mà”. Tôi thấy Jess còn kiên quyết hơn cả Ryan và tôi thật đáng ngạc nhiên. Nhưng cũng vì thế mà Lavender chịu cho chúng tôi về, cô ấy ra hiệu phone ý rằng sẽ gọi điện cho cô ấy sau nhé.
Ra khỏi club tôi thấy nhẹ cả người và trong lành hẳn, có lẽ tôi không thích sự ồn ào kiểu như vậy, cũng là lần đầu tiên tới mấy chỗ ăn chơi đó nên chưa quen. Lúc này để ý phone mới biết có mấy cái missed calls liền, mấy lần của Billy và mấy lần của… Ronie. Tôi gọi cho Billy xem có chuyện gì. Anh hỏi tôi rằng có phải tôi và Lavender đang ở cùng nhau hay không? Tôi nói Lavender đang ở trong club. Billy hỏi club ở đâu và xin địa chỉ, tôi đọc cho anh địa chỉ. Billy nói rằng tôi dừng đi theo Lavender như thế nữa và nên về nhà đi. Tôi nói mình đang về nhà rồi.
Ryan hỏi tôi có sợ không lúc gã đàn ông kia định giở trò sàm sỡ anh ngay trước mặt tôi. Tôi nói cũng hơi chờn chờn nhưng tôi tin rằng hắn chẳng làm gì được chúng tôi. Rồi bất ngờ cả hai cùng phá lên cười vì sự việc cũng có gì đâu, và vì nó… buồn cười thật, tự nhiên thấy nhẹ nhõm cả người.
Ronie lại gọi điện. Tôi cảm thấy bị làm phiền và chợt nảy ra ý định, đưa máy cho Ryan nghe. Ryan ngạc nhiên khi tôi đưa máy. Tôi nói, anh nghe hộ đi, “anh ta cứ theo đuổi em, em mệt mỏi rồi”. Ryan lại nhíu mày đầy vẻ khó chịu và anh nhấc máy nghe ngay. ” Vâng, anh là ai? ” Ryan hỏi qua điện thoại, giọng lạnh tanh!
Phần 31
14/2 và ngày sinh nhật, bao giờ tôi cũng nhận được hai cái thiệp của anh, chỉ vẻn vẹn duy nhất hai chữ “Miss you!” Thật tiếc tôi chưa từng trả lời anh điều gì, và bây giờ tôi vẫn đều đều nhận được hai cái thiệp ấy mỗi năm.
Một câu chuyện tình yêu ngoài lề nhé!
“Cô ấy không thích anh gọi điện nữa, anh có thể làm hơn ngừng làm phiền cô ấy được không?” Đấy là những gì cuối cùng tôi nghe thấy trước khi Ryan dập máy. Cuộc hội thoại diễn ra ngắn hơn so với tôi tưởng.
Tôi có thể đoán ra phản ứng của Ronie, có thể là: “Xin lỗi, OK”. Tôi cũng thấy hơi buồn và tiếc một điều gì đó khi có hành động như vậy, nhưng mà… tôi phải làm thế.
Ryan của tôi vẫn không được vui cho lắm, không hiểu vì sao anh lại phải xúc động đến vậy.
“Anh chàng này là ai. Làm sao mà quen anh ta?”
“Đấy là bạn trai của cái con bé làm cùng với em ở spa”.
“Bạn TRAI CỦA CÔ TA. Làm sao mà anh ta biết được số của em?”.
“Anh ta xem trộm số từ máy của con bé đó, xấu tính nhỉ?”.
“Em có hay nói chuyện với anh ta nhiều không?”.
“Không, không nhiều”.
Tôi nói dối, vì tôi thấy Ryan không được vui. Có lẽ anh đang ghen đấy, nhưng như thế lại làm tôi vui.
Chúng tôi đã quá ít cơ hội để được ghen tuông nhau, ngoại trừ tôi ghen Garbriel, còn anh chưa bao giờ ghen với tôi cả Thế rồi bất ngờ, anh lại hỏi: “Billy là anh chủ của em hả? Anh ta OK chứ?” Tôi ngạc nhiên, sao tự nhiên anh lại hỏi về Billy nữa nhỉ? Cũng có đôi lúc tôi kể cho Ryan nghe về những chuyện kỳ lạ tôi cảm nhận ở Billy, mối quan hệ của anh ta và gia đình Lavender, nhưng tự nhiên lại hỏi “anh ta OK chứ?”, cứ thấy là lạ sao vậy.
“Anh gặp anh ta được không?” “Ai cơ, Billy?” “Ừ, anh muốn gặp anh ta”. “Tại sao?” Ryan vuốt mặt thở dài, rồi không trả lời, anh quay sang ôm tôi rồi khom người xuống ngả đầu lên vai tôi, không quên tặng tôi một nụ hôn lên má. Chúng tôi đã trên tàu điện ngầm để trở về đảo Không thấy nói gì nữa, Ryan là vậy, tôi biết anh đang mệt mỏi và suy nghĩ, đôi lúc cũng thật là khó hiểu. Nhưng khi anh lặng yên tôi sẽ để cho anh lặng yên!
Trở về, chúng tôi quyết định đi dọc đảo để trở về nhà chứ không bắt xe bus đỏ. Tôi hơi lạnh, vì chiếc áo len rách không mặc được nữa đã bỏ lại. Ryan cởi chiếc khăn quàng cổ to của anh rồi quấn quanh tôi, ấm áp một cách lạ kỳ. Tôi cũng lo anh bị lạnh nhưng anh bảo sức khỏe của tôi quan trọng hơn.
Trở về nhà, check mail. Tôi nhận được một cái mail bất ngờ từ một người bạn cách đây đã khá lâu. Đó là một người bạn trai. Kể sơ qua cho mọi người về mối quan hệ của chúng tôi nhé.
Anh ấy tên là N. (xin giấu tên nhé!). N. là con một của một người bạn của bố tôi, học violon từ nhỏ, rất tài năng. Bố anh và bố tôi là hai người bạn khá thân nhau từ lâu rồi. Nhưng mãi đến năm học lớp 11, lần đầu tiên tôi mới được gặp N. khi anh ấy chở bố đến chơi với bố tôi. N. lúc này đã vào đại học (anh hơn tôi ba tuổi). Tôi nhớ đó là một chàng trai khá mảnh khảnh, hay đỏ lựng mặt khi cười rất dễ thương, khuôn mặt dê coi, nhưng nhìn anh trông cứ… mong manh sao vậy.
Lúc đó, tôi nhảy từ trên gác xuống nhà và chuẩn bị vác xe đi chơi, chào hỏi toe toét dù cũng chẳng cần biết đấy là ai. Tôi có liếc qua anh, thấy anh này cũng dễ thương. Bố anh có nói vài câu gán ghép hai đứa khiến mặt N. cứ đỏ lựng lên, rồi hình như anh ấy có nhìn theo tôi cho đến tận lúc tôi dắt xe ra khỏi cổng.
Thế rồi chúng tôi gặp lần thứ hai khi tôi được đi xem buổi biểu diễn nhỏ từ thiện của anh, cho Hội chữ thập đỏ. Nhưng mà tôi rất ngạc nhiên vì một chàng trai trông hiền lành “mảnh khảnh” như vậy mà lại chơi đàn say mê và ngọt ngào tới như thế. Tôi thật sự xúc động, nhưng đó là tình cảm của sự ngưỡng mộ và không có gì xa hơn. Tự nhiên thấy anh ấy năng đưa… bố anh ấy tới nhà chơi với bố tôi hơn, thỉnh thoảng lân la hỏi mấy bức tranh trong nhà có phải do tôi vẽ hay không?
Tôi đang làm gì? Sao không xuống chơi? Một lần chúng tôi đã nói chuyện thực sự với nhau. Tôi nói về hội họa, về âm nhạc, đủ thứ trên trời dưới biển mà tôi biết, không quên bày tỏ sự hâm mộ của mình tới tiếng đàn của anh. Tôi chỉ thấy anh ấy nhìn tôi suốt, thỉnh thoảng lại gật gù, hoặc mặt lại đỏ. Mà tôi thì sợ không
Tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, nhất là cái ánh mắt dâm ô trong mắt của người đàn ông tôi nghĩ là đồng tính này. Thường thì tôi rất được mấy người đồng tính yêu quý, đặc biệt là ở tiệm nail, nơi có rất nhiều người lui tới để sơn sửa móng tay. Họ đa phần rất đáng yêu và dặc biệt yêu mến tôi. Nhưng mà đâu cũng thế, người nào cũng có dăm bảy loại, lại thô thiển như thế này thì thật là quá lắm. Tôi đang chuẩn bị lên cơn bực mình thì thấy Jess quay trở lại. Cậu ta hiểu ra vấn đề nhanh chóng và kéo gã đàn ông thô bỉ kia đi chỗ khác, như thể cứu nguy cho chúng tôi. Tôi thấy Ryan mặt vẫn đỏ gay gắt, cúi đấu rồi nhìn về phía ly rượu trên bàn lặng thinh một lúc, có lẽ anh đang tức giận hoặc xấu hổ trước mặt tôi. Tôi nghĩ cũng đâu có gì trầm trọng đâu, đâu phải lỗi tại anh.
Nhưng tôi bắt đầu thấy ngột ngạt lắm rồi. Jess quay trở lại, giờ mới thấy cậu ta nhìn tôi nói: “Cậu nên về nhà với Ryan đi, Ryan, đưa cô ấy về đi”. Jess hất mặt như ra lệnh. “OK”. Ryan bảo tôi đứng dậy sửa soạn về thôi, anh nói anh cũng mệt lắm rồi, Ryan vẫy vẫy về phía cặp đôi Josh và Lavender, một lúc họ mới nhìn thấy chúng tôi. Lavender chạy lại ngay và hỏi han níu kéo, nhưng Jess bảo: “Để họ về đi Lave, chúng ta sẽ có dịp khác mà”. Tôi thấy Jess còn kiên quyết hơn cả Ryan và tôi thật đáng ngạc nhiên. Nhưng cũng vì thế mà Lavender chịu cho chúng tôi về, cô ấy ra hiệu phone ý rằng sẽ gọi điện cho cô ấy sau nhé.
Ra khỏi club tôi thấy nhẹ cả người và trong lành hẳn, có lẽ tôi không thích sự ồn ào kiểu như vậy, cũng là lần đầu tiên tới mấy chỗ ăn chơi đó nên chưa quen. Lúc này để ý phone mới biết có mấy cái missed calls liền, mấy lần của Billy và mấy lần của… Ronie. Tôi gọi cho Billy xem có chuyện gì. Anh hỏi tôi rằng có phải tôi và Lavender đang ở cùng nhau hay không? Tôi nói Lavender đang ở trong club. Billy hỏi club ở đâu và xin địa chỉ, tôi đọc cho anh địa chỉ. Billy nói rằng tôi dừng đi theo Lavender như thế nữa và nên về nhà đi. Tôi nói mình đang về nhà rồi.
Ryan hỏi tôi có sợ không lúc gã đàn ông kia định giở trò sàm sỡ anh ngay trước mặt tôi. Tôi nói cũng hơi chờn chờn nhưng tôi tin rằng hắn chẳng làm gì được chúng tôi. Rồi bất ngờ cả hai cùng phá lên cười vì sự việc cũng có gì đâu, và vì nó… buồn cười thật, tự nhiên thấy nhẹ nhõm cả người.
Ronie lại gọi điện. Tôi cảm thấy bị làm phiền và chợt nảy ra ý định, đưa máy cho Ryan nghe. Ryan ngạc nhiên khi tôi đưa máy. Tôi nói, anh nghe hộ đi, “anh ta cứ theo đuổi em, em mệt mỏi rồi”. Ryan lại nhíu mày đầy vẻ khó chịu và anh nhấc máy nghe ngay. ” Vâng, anh là ai? ” Ryan hỏi qua điện thoại, giọng lạnh tanh!
Phần 31
14/2 và ngày sinh nhật, bao giờ tôi cũng nhận được hai cái thiệp của anh, chỉ vẻn vẹn duy nhất hai chữ “Miss you!” Thật tiếc tôi chưa từng trả lời anh điều gì, và bây giờ tôi vẫn đều đều nhận được hai cái thiệp ấy mỗi năm.
Một câu chuyện tình yêu ngoài lề nhé!
“Cô ấy không thích anh gọi điện nữa, anh có thể làm hơn ngừng làm phiền cô ấy được không?” Đấy là những gì cuối cùng tôi nghe thấy trước khi Ryan dập máy. Cuộc hội thoại diễn ra ngắn hơn so với tôi tưởng.
Tôi có thể đoán ra phản ứng của Ronie, có thể là: “Xin lỗi, OK”. Tôi cũng thấy hơi buồn và tiếc một điều gì đó khi có hành động như vậy, nhưng mà… tôi phải làm thế.
Ryan của tôi vẫn không được vui cho lắm, không hiểu vì sao anh lại phải xúc động đến vậy.
“Anh chàng này là ai. Làm sao mà quen anh ta?”
“Đấy là bạn trai của cái con bé làm cùng với em ở spa”.
“Bạn TRAI CỦA CÔ TA. Làm sao mà anh ta biết được số của em?”.
“Anh ta xem trộm số từ máy của con bé đó, xấu tính nhỉ?”.
“Em có hay nói chuyện với anh ta nhiều không?”.
“Không, không nhiều”.
Tôi nói dối, vì tôi thấy Ryan không được vui. Có lẽ anh đang ghen đấy, nhưng như thế lại làm tôi vui.
Chúng tôi đã quá ít cơ hội để được ghen tuông nhau, ngoại trừ tôi ghen Garbriel, còn anh chưa bao giờ ghen với tôi cả Thế rồi bất ngờ, anh lại hỏi: “Billy là anh chủ của em hả? Anh ta OK chứ?” Tôi ngạc nhiên, sao tự nhiên anh lại hỏi về Billy nữa nhỉ? Cũng có đôi lúc tôi kể cho Ryan nghe về những chuyện kỳ lạ tôi cảm nhận ở Billy, mối quan hệ của anh ta và gia đình Lavender, nhưng tự nhiên lại hỏi “anh ta OK chứ?”, cứ thấy là lạ sao vậy.
“Anh gặp anh ta được không?” “Ai cơ, Billy?” “Ừ, anh muốn gặp anh ta”. “Tại sao?” Ryan vuốt mặt thở dài, rồi không trả lời, anh quay sang ôm tôi rồi khom người xuống ngả đầu lên vai tôi, không quên tặng tôi một nụ hôn lên má. Chúng tôi đã trên tàu điện ngầm để trở về đảo Không thấy nói gì nữa, Ryan là vậy, tôi biết anh đang mệt mỏi và suy nghĩ, đôi lúc cũng thật là khó hiểu. Nhưng khi anh lặng yên tôi sẽ để cho anh lặng yên!
Trở về, chúng tôi quyết định đi dọc đảo để trở về nhà chứ không bắt xe bus đỏ. Tôi hơi lạnh, vì chiếc áo len rách không mặc được nữa đã bỏ lại. Ryan cởi chiếc khăn quàng cổ to của anh rồi quấn quanh tôi, ấm áp một cách lạ kỳ. Tôi cũng lo anh bị lạnh nhưng anh bảo sức khỏe của tôi quan trọng hơn.
Trở về nhà, check mail. Tôi nhận được một cái mail bất ngờ từ một người bạn cách đây đã khá lâu. Đó là một người bạn trai. Kể sơ qua cho mọi người về mối quan hệ của chúng tôi nhé.
Anh ấy tên là N. (xin giấu tên nhé!). N. là con một của một người bạn của bố tôi, học violon từ nhỏ, rất tài năng. Bố anh và bố tôi là hai người bạn khá thân nhau từ lâu rồi. Nhưng mãi đến năm học lớp 11, lần đầu tiên tôi mới được gặp N. khi anh ấy chở bố đến chơi với bố tôi. N. lúc này đã vào đại học (anh hơn tôi ba tuổi). Tôi nhớ đó là một chàng trai khá mảnh khảnh, hay đỏ lựng mặt khi cười rất dễ thương, khuôn mặt dê coi, nhưng nhìn anh trông cứ… mong manh sao vậy.
Lúc đó, tôi nhảy từ trên gác xuống nhà và chuẩn bị vác xe đi chơi, chào hỏi toe toét dù cũng chẳng cần biết đấy là ai. Tôi có liếc qua anh, thấy anh này cũng dễ thương. Bố anh có nói vài câu gán ghép hai đứa khiến mặt N. cứ đỏ lựng lên, rồi hình như anh ấy có nhìn theo tôi cho đến tận lúc tôi dắt xe ra khỏi cổng.
Thế rồi chúng tôi gặp lần thứ hai khi tôi được đi xem buổi biểu diễn nhỏ từ thiện của anh, cho Hội chữ thập đỏ. Nhưng mà tôi rất ngạc nhiên vì một chàng trai trông hiền lành “mảnh khảnh” như vậy mà lại chơi đàn say mê và ngọt ngào tới như thế. Tôi thật sự xúc động, nhưng đó là tình cảm của sự ngưỡng mộ và không có gì xa hơn. Tự nhiên thấy anh ấy năng đưa… bố anh ấy tới nhà chơi với bố tôi hơn, thỉnh thoảng lân la hỏi mấy bức tranh trong nhà có phải do tôi vẽ hay không?
Tôi đang làm gì? Sao không xuống chơi? Một lần chúng tôi đã nói chuyện thực sự với nhau. Tôi nói về hội họa, về âm nhạc, đủ thứ trên trời dưới biển mà tôi biết, không quên bày tỏ sự hâm mộ của mình tới tiếng đàn của anh. Tôi chỉ thấy anh ấy nhìn tôi suốt, thỉnh thoảng lại gật gù, hoặc mặt lại đỏ. Mà tôi thì sợ không