Thoáng một chút gì đó ngạc nhiên họ đúng là có biết nhau, còn vui cười xởi lởi là đằng khác. Không chỉ vậy khi Jess bước xuống xe, Lavender còn kêu lên đầy sung sướng: “Ah, chào Jess, mới về lại thành phố hả?”.
Jess cũng tươi tỉnh thấy rõ, họ cười nói với nhau, tay bắt mặt mừng. Lavender chạy sang bên tôi lay lay cánh tay:
“Không thể tin được, cậu là bạn gái của anh ấy à, không thể cậu đúng là người may mắn”. Rồi nàng ghé tai tôi thì thầm: “Anh ấy hơi bị nổi tiếng đấy”
“Mấy người biết nhau sao?”.
“Bọn tớ cùng trong một câu lạc bộ người mẫu mà”.
“Ryan ở trong một câu lạc bộ người mẫu á?”.
Tôi thốt lên ngạc nhiên, Ryan chưa bao giờ nói cho tôi biết điều này.
“Jess cũng thê. HỌ RẤT NỔI TIẾNG”. Lavender nhấn mạnh.
“Nổi tiếng thế nào? Anh ấy chẳng bao giờ kể cho tớ nghe là anh ấy từng là người mẫu cả”.
“Ôi thật ư? Cậu cũng có nói cho tớ biết Ryan là bạn trai của cậu đâu, nếu cậu nói tớ đã kể cho rồi”. Thực ra tôi cũng chưa có nhiều thời gian để tâm sự với Lavender về Ryan của mình. Chúng tôi chỉ có duy nhất một buổi tâm sự ở quán pizza trên đảo và vài cuộc nói chuyện điện thoại. Đa phần Lavender nói hết phần của tôi, nàng luôn mơ màng về thời trang và chàng Josh.
“Ryan từng được lên bìa của một vài tạp chí kiểu kiểu như thế. Anh ấy đáng yêu lắm, bọn tớ ai cũng thích, Jess cũng thế” Lavender nháy mắt sang Jess và cười, giọng đầy nịnh nọt.
“Ôi Chúa ơi, không thể tin được, cậu phải đặc biệt lắm mới là bạn gái của Ryan, Kin ạ”. Tôi thấy Jess lắng nghe những gì Lavender nói và nhìn tôi, như kiểu xem tôi “special” thế nào mà anh trai của cậu ta và cả Lavender lại thích tôi đến thế. Lavender nói như tía lia và tỏ ra rất sung sướng.
Tôi cũng thấy vui nhưng tự nhiên có một cảm giác hơi lạc lõng trong đám người này. Chúng tôi nghĩ rằng sẽ đi đâu đó ăn uống rồi tới club, Jess cũng xin đi theo và một anh chàng khác của ban nhạc sẽ lái xe về trước. Lại một tá thắc mắc trong đầu muốn hỏi Ryan về việc sao anh chả bao giờ kể cho tôi việc anh đã từng đi làm người mẫu. Chả bao giờ thấy Ryan nói, và cũng chưa biết vì sao anh lại không tiếp tục? Hay là anh vẫn đang tiếp tục mà tôi không biết?
Chưa kịp hỏi câu hỏi này với Lavender thì nàng quay sang hỏi tôi:
“Anh ấy bây giờ không còn là người mẫu nữa đúng không? Cậu có biết không?”
“Không, tớ còn không biết anh ấy đã từng là người mẫu”. Tôi nghĩ rằng mình đang hơi hờn dỗi.
Chúng tôi đi tàu điện ngầm sang Manhattan để tìm một quán ăn Mexico theo như đề nghị của Ryan. Hôm nay Ryan không chỉ ăn salad mà cả hamburgers nữa, Jess cũng vậy. Còn tôi chỉ ăn hamburger. Để ý thấy Jess rất quan tâm và hay nhìn Lavender cười nói. Lúc này tôi nhìn Josh kỹ hơn. Nếu nói đây là một người da màu thì anh ta có một ngoại hình cực kỳ OK. Josh không có đôi môi dày và làn da xám xịt, da anh đúng chất da nâu, mái tóc màu vàng vàng xù và đôi mắt nâu đen hai tròng rất đẹp kiểu màu hòa trộn xanh và đen. Dáng người rất rắn rỏi anh ta ở bên cạnh Lavender trông rất đặc biệt và đẹp đôi khác hẳn với những gì tôi tưởng tượng. Cả đôi nói và cười rất nhiều. Josh rất hay hỏi chuyện tôi, rằng tôi ở đâu, đang làm gì, có thích New York không, quen Ryan ra sao, đã đi những đâu, luôn miệng khen tôi dễ thương khiến tôi thấy anh ta thật dễ mến. Ryan hay mỉm cười tự hào nhìn tôi mỗi lần tôi nhận được một lời khen. Còn Jess, cũng chỉ cười và hầu như không nói lời nào, cậu ta thật khó hiểu.
Tôi thì thầm vào tai Ryan và hỏi: “Tại sao anh không kể cho em nghe về mấy vụ anh làm người mẫu?” “À, chuyện lâu rồi, anh chỉ ở đó có vài tháng và đó chỉ là một công việc bán thời gian ngớ ngẩn ấy mà, chả có gì hay để mà kể”. Tôi thấy tưng tức, chả lẽ cứ phải là gì đó nice thì mới kể cho tôi nghe sao, nghe chừng công việc thú vị đấy chứ. Tôi chả kể cho anh nghe kể cả dăm ba chuyện vớ vẩn tôi làm cộng tác viên cho mấy tờ báo và truyền hình hồi ở Việt Nam đó thôi. Một phần vì quá buồn ngủ và mệt mỏi, một phần vì hờn dỗi với Ryan, mắt tôi cứ phải căng ra để “tiếp chuyện” nên khi họ đang quyết định đi club nào thì tôi đứng dậy xin phép ra về.
“CÁI GÌ?” Lavender kêu lêu: “Cậu KHÔNG đi đâu hết, cậu đi với bọn tớ ngày hôm nay, tớ không để cậu đi đâu cô bé!” Ryan nắm tay tôi hỏi: “Em mệt đúng không? Em có OK không? Chắc là muốn về nhà chứ?”
“Vâng, em buồn ngủ quá, em phải đến tiệm nail vào ngày mai mà”.
“Cái tiệm nào, của Billy á? Quên đi, để tớ nói anh ấy cho, đi chơi với bọn tớ đi”. Lavender xua vội.
Ryan nói rằng nếu tôi mệt thì anh ấy sẽ đưa tôi về.
Tôi thấy hơi ngại vì lâu ngày họ mới gặp nhau, giờ chẳng lẽ Ryan đưa tôi về thì anh cũng sẽ chẳng quay lại, Jess cũng đang có ánh nhìn khó chịu. Thế nên tôi đành đồng ý đi nhưng mà “chỉ một lúc thôi”. Lavender nắm tay tôi rất chặt kéo đi như thể sợ tôi chạy thoát. Còn Ryan, anh có vẻ lo lắng vì nghĩ rằng chắc tôi đang mệt mỏi lắm. Anh hôn vào má tôi một cái như an ủi.
Gọi là club nhưng nó giống như pub, nhỏ bé và tối màu. Trong này hơi bí và nhiều mùi khó chịu. Vừa vào Ryan đã nhăn mặt bảo “không khí độc hại quá”, đúng là học y có khác, nhìn đâu cũng thấy bệnh tật. Lavender thì đã nhảy nhót theo tiếng nhạc và rú lên lúc lắc. Hôm nay cô ấy vui thật, không giống như hôm nọ buồn chán, nhưng vẻ điên loạn đặc trưng thì vẫn thấy rõ. Lavender cứ định lao ra nhảy thì Josh lại lôi lại làm chúng tôi cứ buồn cười. Lavender còn kéo tôi ra làm tôi giật mình, vì thứ nhất là tôi không biết nhảy, thứ hai là tôi không quen nhảy nhót ở mấy chốn như thế này. Ryan phải “xin phép” mãi Lavender để cô ấy không lôi tôi ra nữa. Jess ngồi lắc lư theo tiếng nhạc và ngắm nhìn Lavender xinh đẹp. Cô ấy đã cởi phăng cái áo choàng ngoài, bên trong là chiếc áo trắng bó và quần bò, nhìn đẹp miễn chê. Josh đã thôi không “ngăn cản” và để cho Lavender tự do, một lúc sau thì anh ta cũng lao ra nhảy cùng.
Quán càng ngày càng đông mặc dù còn khá sớm. Ryan nói rằng anh chỉ đến quán
này có một lần, từ cái hồi còn trong câu lạc bộ người mẫu gì gì đó. Tôi hỏi tại sao anh lại quit, Ryan nói rằng anh không có thời gian và quá bận rộn. Anh còn phải lo cả một cửa hàng rượu của gia đình trên upstate, vừa đi học và thực tập, không còn thời gian cho công việc người mẫu ngoài giờ nữa. Ryan nói rằng
thực ra nó không quan trọng nên anh cũng chẳng nhớ ra mà kể cho tôi nghe.
Tôi đã rất mệt, nói chuyện lại cứ phải hét, nhạc lại to không khí bí bách nên bắt đầu thấy rất chóng mặt. Trước mắt tôi từng đôi từng đôi nhảy nhót, có rất nhiều các cặp đồng tính ôm nhau sờ soạng và lắc lư điên cuồng. Chàng Ryan của tôi bị họ soi cho tới bến. Tôi nhận thấy cả sự ngại ngùng trong mắt của Ryan, có khi anh cũng đang rất mệt và chẳng muốn tới đây. Jess thì đã đi đâu mất. Còn hai chúng tôi, tôi chỉ muốn nói với Ryan rằng chúng ta về đi mà thôi.
Bất ngờ, một người đàn ông tiến tới, tôi vừa nhìn thấy ông ta ôm một chàng trai trẻ nhảy nhót ngay gần đấy. Thoáng rùng mình, ông ta nhìn Ryan cười nhăn nhở: “Này cậu bé, lại đây nào lại đây nào”, cái giọng “come on, come on” nghe nhựa nhựa khiến tôi hoảng hốt thật sự. Ryan như mà
Jess cũng tươi tỉnh thấy rõ, họ cười nói với nhau, tay bắt mặt mừng. Lavender chạy sang bên tôi lay lay cánh tay:
“Không thể tin được, cậu là bạn gái của anh ấy à, không thể cậu đúng là người may mắn”. Rồi nàng ghé tai tôi thì thầm: “Anh ấy hơi bị nổi tiếng đấy”
“Mấy người biết nhau sao?”.
“Bọn tớ cùng trong một câu lạc bộ người mẫu mà”.
“Ryan ở trong một câu lạc bộ người mẫu á?”.
Tôi thốt lên ngạc nhiên, Ryan chưa bao giờ nói cho tôi biết điều này.
“Jess cũng thê. HỌ RẤT NỔI TIẾNG”. Lavender nhấn mạnh.
“Nổi tiếng thế nào? Anh ấy chẳng bao giờ kể cho tớ nghe là anh ấy từng là người mẫu cả”.
“Ôi thật ư? Cậu cũng có nói cho tớ biết Ryan là bạn trai của cậu đâu, nếu cậu nói tớ đã kể cho rồi”. Thực ra tôi cũng chưa có nhiều thời gian để tâm sự với Lavender về Ryan của mình. Chúng tôi chỉ có duy nhất một buổi tâm sự ở quán pizza trên đảo và vài cuộc nói chuyện điện thoại. Đa phần Lavender nói hết phần của tôi, nàng luôn mơ màng về thời trang và chàng Josh.
“Ryan từng được lên bìa của một vài tạp chí kiểu kiểu như thế. Anh ấy đáng yêu lắm, bọn tớ ai cũng thích, Jess cũng thế” Lavender nháy mắt sang Jess và cười, giọng đầy nịnh nọt.
“Ôi Chúa ơi, không thể tin được, cậu phải đặc biệt lắm mới là bạn gái của Ryan, Kin ạ”. Tôi thấy Jess lắng nghe những gì Lavender nói và nhìn tôi, như kiểu xem tôi “special” thế nào mà anh trai của cậu ta và cả Lavender lại thích tôi đến thế. Lavender nói như tía lia và tỏ ra rất sung sướng.
Tôi cũng thấy vui nhưng tự nhiên có một cảm giác hơi lạc lõng trong đám người này. Chúng tôi nghĩ rằng sẽ đi đâu đó ăn uống rồi tới club, Jess cũng xin đi theo và một anh chàng khác của ban nhạc sẽ lái xe về trước. Lại một tá thắc mắc trong đầu muốn hỏi Ryan về việc sao anh chả bao giờ kể cho tôi việc anh đã từng đi làm người mẫu. Chả bao giờ thấy Ryan nói, và cũng chưa biết vì sao anh lại không tiếp tục? Hay là anh vẫn đang tiếp tục mà tôi không biết?
Chưa kịp hỏi câu hỏi này với Lavender thì nàng quay sang hỏi tôi:
“Anh ấy bây giờ không còn là người mẫu nữa đúng không? Cậu có biết không?”
“Không, tớ còn không biết anh ấy đã từng là người mẫu”. Tôi nghĩ rằng mình đang hơi hờn dỗi.
Chúng tôi đi tàu điện ngầm sang Manhattan để tìm một quán ăn Mexico theo như đề nghị của Ryan. Hôm nay Ryan không chỉ ăn salad mà cả hamburgers nữa, Jess cũng vậy. Còn tôi chỉ ăn hamburger. Để ý thấy Jess rất quan tâm và hay nhìn Lavender cười nói. Lúc này tôi nhìn Josh kỹ hơn. Nếu nói đây là một người da màu thì anh ta có một ngoại hình cực kỳ OK. Josh không có đôi môi dày và làn da xám xịt, da anh đúng chất da nâu, mái tóc màu vàng vàng xù và đôi mắt nâu đen hai tròng rất đẹp kiểu màu hòa trộn xanh và đen. Dáng người rất rắn rỏi anh ta ở bên cạnh Lavender trông rất đặc biệt và đẹp đôi khác hẳn với những gì tôi tưởng tượng. Cả đôi nói và cười rất nhiều. Josh rất hay hỏi chuyện tôi, rằng tôi ở đâu, đang làm gì, có thích New York không, quen Ryan ra sao, đã đi những đâu, luôn miệng khen tôi dễ thương khiến tôi thấy anh ta thật dễ mến. Ryan hay mỉm cười tự hào nhìn tôi mỗi lần tôi nhận được một lời khen. Còn Jess, cũng chỉ cười và hầu như không nói lời nào, cậu ta thật khó hiểu.
Tôi thì thầm vào tai Ryan và hỏi: “Tại sao anh không kể cho em nghe về mấy vụ anh làm người mẫu?” “À, chuyện lâu rồi, anh chỉ ở đó có vài tháng và đó chỉ là một công việc bán thời gian ngớ ngẩn ấy mà, chả có gì hay để mà kể”. Tôi thấy tưng tức, chả lẽ cứ phải là gì đó nice thì mới kể cho tôi nghe sao, nghe chừng công việc thú vị đấy chứ. Tôi chả kể cho anh nghe kể cả dăm ba chuyện vớ vẩn tôi làm cộng tác viên cho mấy tờ báo và truyền hình hồi ở Việt Nam đó thôi. Một phần vì quá buồn ngủ và mệt mỏi, một phần vì hờn dỗi với Ryan, mắt tôi cứ phải căng ra để “tiếp chuyện” nên khi họ đang quyết định đi club nào thì tôi đứng dậy xin phép ra về.
“CÁI GÌ?” Lavender kêu lêu: “Cậu KHÔNG đi đâu hết, cậu đi với bọn tớ ngày hôm nay, tớ không để cậu đi đâu cô bé!” Ryan nắm tay tôi hỏi: “Em mệt đúng không? Em có OK không? Chắc là muốn về nhà chứ?”
“Vâng, em buồn ngủ quá, em phải đến tiệm nail vào ngày mai mà”.
“Cái tiệm nào, của Billy á? Quên đi, để tớ nói anh ấy cho, đi chơi với bọn tớ đi”. Lavender xua vội.
Ryan nói rằng nếu tôi mệt thì anh ấy sẽ đưa tôi về.
Tôi thấy hơi ngại vì lâu ngày họ mới gặp nhau, giờ chẳng lẽ Ryan đưa tôi về thì anh cũng sẽ chẳng quay lại, Jess cũng đang có ánh nhìn khó chịu. Thế nên tôi đành đồng ý đi nhưng mà “chỉ một lúc thôi”. Lavender nắm tay tôi rất chặt kéo đi như thể sợ tôi chạy thoát. Còn Ryan, anh có vẻ lo lắng vì nghĩ rằng chắc tôi đang mệt mỏi lắm. Anh hôn vào má tôi một cái như an ủi.
Gọi là club nhưng nó giống như pub, nhỏ bé và tối màu. Trong này hơi bí và nhiều mùi khó chịu. Vừa vào Ryan đã nhăn mặt bảo “không khí độc hại quá”, đúng là học y có khác, nhìn đâu cũng thấy bệnh tật. Lavender thì đã nhảy nhót theo tiếng nhạc và rú lên lúc lắc. Hôm nay cô ấy vui thật, không giống như hôm nọ buồn chán, nhưng vẻ điên loạn đặc trưng thì vẫn thấy rõ. Lavender cứ định lao ra nhảy thì Josh lại lôi lại làm chúng tôi cứ buồn cười. Lavender còn kéo tôi ra làm tôi giật mình, vì thứ nhất là tôi không biết nhảy, thứ hai là tôi không quen nhảy nhót ở mấy chốn như thế này. Ryan phải “xin phép” mãi Lavender để cô ấy không lôi tôi ra nữa. Jess ngồi lắc lư theo tiếng nhạc và ngắm nhìn Lavender xinh đẹp. Cô ấy đã cởi phăng cái áo choàng ngoài, bên trong là chiếc áo trắng bó và quần bò, nhìn đẹp miễn chê. Josh đã thôi không “ngăn cản” và để cho Lavender tự do, một lúc sau thì anh ta cũng lao ra nhảy cùng.
Quán càng ngày càng đông mặc dù còn khá sớm. Ryan nói rằng anh chỉ đến quán
này có một lần, từ cái hồi còn trong câu lạc bộ người mẫu gì gì đó. Tôi hỏi tại sao anh lại quit, Ryan nói rằng anh không có thời gian và quá bận rộn. Anh còn phải lo cả một cửa hàng rượu của gia đình trên upstate, vừa đi học và thực tập, không còn thời gian cho công việc người mẫu ngoài giờ nữa. Ryan nói rằng
thực ra nó không quan trọng nên anh cũng chẳng nhớ ra mà kể cho tôi nghe.
Tôi đã rất mệt, nói chuyện lại cứ phải hét, nhạc lại to không khí bí bách nên bắt đầu thấy rất chóng mặt. Trước mắt tôi từng đôi từng đôi nhảy nhót, có rất nhiều các cặp đồng tính ôm nhau sờ soạng và lắc lư điên cuồng. Chàng Ryan của tôi bị họ soi cho tới bến. Tôi nhận thấy cả sự ngại ngùng trong mắt của Ryan, có khi anh cũng đang rất mệt và chẳng muốn tới đây. Jess thì đã đi đâu mất. Còn hai chúng tôi, tôi chỉ muốn nói với Ryan rằng chúng ta về đi mà thôi.
Bất ngờ, một người đàn ông tiến tới, tôi vừa nhìn thấy ông ta ôm một chàng trai trẻ nhảy nhót ngay gần đấy. Thoáng rùng mình, ông ta nhìn Ryan cười nhăn nhở: “Này cậu bé, lại đây nào lại đây nào”, cái giọng “come on, come on” nghe nhựa nhựa khiến tôi hoảng hốt thật sự. Ryan như mà