“Ta thật sự là nhìn xem.” Tứ Lang cúi đầu nói.
Liên Thủ Tín nhìn ánh nến phòng trên một chút, lại nhìn đông sương phòng một chút động tĩnh cũng không có, cưỡng chế tức giận trong lòng.
“Tứ Lang, ngươi biết Tứ thúc ta còn trông cậy vào những cái bình rượu này để đổi ít tiền mà sống. Người nông thôn chúng ta. Hận nhất giày xéo đồ đạc. Ngươi nghe cho kỹ, nếu có lần sau nữa, đừng trách đến lúc đó Tứ thúc với ngươi trở mặt.” Liên Thủ Tín thả Tứ Lang.
Trở lại trong phòng, mọi người đều có chút ngủ không được.
“Nhị bá bọn họ là muốn làm cái gì?” Liên Mạn Nhi trong lòng căm tức.
“Có lẽ chỉ là mấy tiểu tử choai choai bướng bỉnh, hiếu kỳ…” Liên Thủ Tín nói, nhưng mà nghe ra, chính hắn cũng không tin tưởng lắm lời của mình.
“Đều là người Liên gia, hắn cũng không thể làm quá phận. Buổi tối ta đều tỉnh ngủ, ban ngày ta ở nhà, đem cửa sổ mở ra, quyết không lại để cho người ta động những cái bình kia.” Trương thị nói.
Sáng sớm hôm sau. Liên lão gia tử lại gọi một nhà ra đồng làm việc. Tuy rằng lương thực đều đã thu vào, nhưng còn có chút cây đậu non trong đất, những thứ này cũng phải chở về, có thể làm thức ăn gia súc. Cũng có thể đem làm củi.
Liên Mạn Nhi nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cảm thấy loại chuyện này vẫn phải giải quyết tận gốc mới tốt. Ở Liên gia, người có uy tín có thể giải quyết vấn đề này, chỉ có một người.
Liên Mạn Nhi lập tức đi đến phòng trên, Chu thị cùng Liên Tú Nhi đi ra phía sau vườn hái đồ ăn, trong phòng không có một người. Đầu giường trên bệ cửa sổ đặt gần lò sưởi bày biện hai đoạn tẩu thuốc, đây là do lần đó Liên lão gia tử dùng để đánh Liên Thủ Nhân mà bị đứt, từ đó về sau, để ở trên bệ cửa sổ. Liên Mạn Nhi thật ra biết rõ, Liên lão gia tử cũng không thích cuốn thuốc lá rời, ông rất ưa thích hút tẩu thuốc. Nhưng không biết vì cái gì, lại không chịu mua cái khác.
Liên Mạn Nhi leo lên giường gạch, từ trên bệ cửa sổ cầm lấy hai đoạn tẩu thuốc trong tay ước lượng, còn hơi nặng một chút, xem bộ dáng là được làm bằng đồng. Liên Mạn Nhi đem tẩu thuốc ước lượng xong, từ phòng trên đi ra.
“Mẹ, một lát con đi trấn trên, muốn mua cái gì không?” Liên Mạn Nhi cùng Trương thị bàn bạc.
Ngày hôm qua Liên Mạn Nhi đã mua năm cân dầu nành, một hộp muối, còn có một chút vật dụng hàng ngày. Liên Thủ Tín còn từ phòng trên lấy một túi gạo kê cùng một túi bột gạo to trở về, là khẩu phần lương thực tháng này của bọn họ.
“Mạn Nhi, ngày hôm qua con mới mua dầu nành, chúng ta còn không có mỡ lợn. Con đến hàng thịt xem, có mỡ lá mua một lá trở về, mẹ sẽ thắn mỡ.” Trương thị nghĩ nghĩ rồi nói.
“Được.” Liên Mạn Nhi đến giường lấy tiền trong tủ, rồi hỏi tiểu Thất, “Tiểu Thất, đệ ở nhà cùng mẹ, hay là cùng tỷ đi trấn trên?”
Mắt to của Tiểu Thất đảo lòng vòng, hắn thật ra là rất muốn cùng Liên Mạn Nhi đi trấn trên, nhưng mà hắn được phân công nhiệm vụ là ở cùng Trương thị.
“Mẹ, nếu không muốn con… có thể ở nhà với mẹ a.” Tiểu Thất đối với Trương thị nói, chỉ là một đôi mắt to rõ ràng lóe ra tia sáng khẩn cầu.
Trương thị như thế nào nhìn không ra.
“Con cùng tỷ con đi đi, đừng có chạy lung tung, sớm trở về một chút.” Trương thị dặn dò tiểu Thất.
Tiểu Thất hoan hô một tiếng, lấy giỏ cùng Liên Mạn Nhi đi ra khỏi nhà.
Đi vào trấn trên, đầu tiên Liên Mạn Nhi đi cửa hàng đồng Triệu Ký.
“Tỷ, ta đến nơi này làm gì?” Tiểu Thất hỏi.
Liên Mạn Nhi lấy hai đoạn tẩu thuốc ra, đưa cho Triệu thợ đồng, hỏi hắn có thể hàn tẩu thuốc này lại hay không.
Triệu thợ đồng nhận tẩu thuốc nhìn, rồi gật đầu nói được.
“Việc này ta vẫn hay làm. Chính là hàn khó coi, có muốn lại thêm một cái đồng cô (vòng bằng đồng) hay không, nếu thế thì phải nhiều hơn mấy văn tiền.”
“Được, đây là bảo bối của gia ta, ngươi nhất định phải sửa cho tốt, bằng không, ta sẽ trở lại tìm ngươi.” Liên Mạn Nhi và Triệu thợ đồng thương lượng xong giá cả nói.
“Biết rõ, biết rõ.” Triệu thợ đồng nói, “Tiểu cô nương còn rất lợi hại.”
“Cái tẩu thuốc này giao cho ngươi hàn. Chúng ta trước đi mua một ít đồ, một hồi trở về lấy.” Liên Mạn Nhi nói.
“Không có vấn đề, ta sẽ làm liền cho các ngươi.” Triệu thợ đồng đáp ứng nói.
Liên Mạn Nhi từ trong cửa hàng Triệu Ký đi ra. Lại đi đến một cửa hàng tạp hóa lớn nhất trong trấn, chọn đường trắng tốt nhất, mua năm cân đường trắng. Mỗi cân là mười lăm văn tiền. Sau đó lại đi một cửa tiệm khác mua ba cân. Như vậy đi một vòng mấy gian tiệm tạp hóa, tổng cộng mua hai mươi cân đường trắng. Tốn hết 300 văn tiền.
Đường trắng, chính là trình tự mấu chốt trong việc ủ rượu nho. Không thêm đường trắng cũng có thể ủ ra rượu nho, nhưng rượu được ủ ra nồng độ cồn sẽ không cao, rất dễ dàng biến chất trở nên chua. Bỏ thêm đường trắng, có thể tăng cao nồng độ cồn trong rượu, làm thành rượu nho đỏ chân chính. Như vậy rượu nếu như bảo quản thích hợp , có thể để được ba năm. Mùi vị sẽ càng thêm ngon.
Mua xong đường trắng, chia ra để vào trong hai giỏ xách, Liên Mạn Nhi cầm một giỏi, tiểu Thất cầm một giỏ.
“A tỷ, tỷ không phải nói muốn mua thịt sao.” Tiểu Thất nhắc nhở Liên Mạn Nhi.
“Yên tâm đi, tỷ không có quên.” Liên Mạn Nhi cười nói.
Liên Mạn Nhi đi vào hàng thịt, thịt heo mới giết bày trên bàn, màu da xinh đẹp, ở phần thịt ba chỉ là có mỡ dày nhất. Như vậy mỡ lá nhiều, ra dầu nhiều. Hơn nữa lại thơm.
“Trương đại thúc, có mỡ lá không?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Liên Tam cô nương a, ngươi đến thật đúng lúc, ở đây chỉ còn có một lá.” Trương Đồ Tể lập tức từ phía sau bàn thịt cầm lấy một mỡ lá treo ở phía trên đi qua.
Mỡ lá chính là một lớp mỡ dày trong bụng con heo. Sau khi rang lên tạo ra dầu gọi là mỡ lợn. Dầu nành bình thường ở nông thôn cũng là thứ tinh quý, người nông thôn bình thường ăn chính là mỡ lợn. Có nhà một năm chỉ mua một miếng mỡ lá, rang ra dầu, bình thường lúc làm đồ ăn chỉ cho một muôi, có thể ăn được một năm.
Liên gia đã có mỡ lợn, cũng có dầu nành, nhưng mỡ lợn ăn nhiều hơn.
“Còn có thịt xương đầu không vậy?” Liên Mạn Nhi đem mỡ lá mở ra, thấy bên trong sạch sẽ thì lại hỏi.
“Có.” Trương Đồ Tể nói xong, lập tức xoay người từ phía dưới bàn thịt lấy ra một cái giỏ lớn được làm bằng cành liễu ở bên trong lấy đi ra hai chân heo, cùng một khối xương sườn.”Ngươi nếu mua mỡ lá này, thì mấy khối xương cốt sẽ bán giá ưu đãi cho ngươi.”
“Nhị tỷ, rang dầu, ta dùng dầu thoi làm nhân bánh ăn cũng được.” Tiểu Thất như Liên Mạn Nhi đề nghị.
Liên Mạn Nhi cúi đầu nhìn tiểu Thất, lại nghĩ tới thân thể gầy yếu của Liên Chi Nhi và Ngũ Lang, thì gật đầu.
“Chỉ dùng dầu thoi không thể ăn, ta lại mua thêm chút thịt.” Liên Mạn Nhi nói.
“Dầu thoi là đủ rồi, không cần mua thịt.” Tiểu Thất rất hiểu chuyện mà nói.
“Ta mua không nhiều lắm, chỉ mua một cân.” Liên Mạn Nhi nói.
Trong lòng Liên Mạn Nhi đã từng tính toán qua, sau này khẩu phần lương thực một năm đã có. Tr