n vào khi thấy tôi nói như vậy. Tôi không hiểu được là ngày hôm nay có chuyện gì xảy ra với nó nữa.
“Anh Dương đèo Ly về được không thế?”
“Ừ.”
Tôi quay sang nhìn anh Dương, cố cười tươi như chẳng có chuyện gì xảy ra. Vậy mà tôi lại cảm thấy một chút hụt hẫng, khi nhận được cái gật đầu nhanh chóng đó. Tôi lảng tránh ánh mắt của anh Dương, quay ra nhìn biển nước mênh mông trước mặt mình. Ngập thật rồi. Biết làm thế nào để có thể về nhà đây?
Anh Khánh đưa tay kéo tôi vào hẳn bên trong mái hiên, khi nước mưa hắt mỗi lúc một nhiều hơn, rồi quay qua nói với mọi người trong nhóm:
“Nào! Bây giờ mọi người đưa áo mưa đây để sắp xếp, ưu tiên chị em phụ nữ trước nhé!”
Sau mệnh lệnh của “chỉ huy”, mọi người bắt đầu lục đục đưa áo mưa cho anh Khánh, trên gương mặt không giấu nổi sự ngán ngẩm. Tôi nhớ ban nãy mọi người còn hùa nhau uống trà sữa xong sẽ đi bi-a chơi, vậy mà bây giờ lại mưa thế này. Kể ra cũng tội nghiệp thật!
Giữa lúc chờ mọi người đưa áo mưa cho anh Khánh, tôi bắt gặp hình ảnh đơn độc của My. Con bé đang đứng nép mình bên trong mái hiên, tách biệt hẳn với mọi người, trong khi hai chân nó cứ di qua di lại trên mặt đất một cách vô thức, tạo thành những hình thù kì dị.
“Anh ơi! Để em xếp cho!”
Tôi lăm lăm tiến về phía anh Khánh, ngay khi một ý tưởng vừa lóe lên trong đầu. Nhìn thấy tôi, anh Khánh cũng nhanh chóng nhường đống áo mưa kia lại cho tôi, như thể sợ tôi tranh giành mà làm…rách vậy.
“Tuấn và Uyên này, nhà xa về trước đi nhé!”
“Dạ, cảm ơn “hảo tỉ tỉ”!”
Chương 13
Ads Tuấn hớn hở nhận lấy chiếc áo mưa từ tay tôi, rồi nhanh chóng mặc vào. Tuy rằng nhà Uyên cách đây có vài bước chân, nhưng nhà Tuấn lại ở xa đây lắm. Nhưng thôi kệ đi, hai đứa nó…tuy hai mà một mà. Với cả tôi cũng có kế hoạch hết cả rồi!
“Anh Dương!”
Tôi đưa áo mưa cho anh Dương mà không nhìn anh lấy một lần, bởi lẽ lúc này mắt tôi vẫn đang dán chặt vào chiếc áo mưa của anh. Hôm nay lại là một ngày mưa khác và tôi vẫn chưa có cơ hội để mặc nó. Hết hôm Valentine Trắng, lại tới hôm nay, xem ra tôi không có duyên với nó rồi!
Tôi đưa áo mưa cho anh Việt, yêu cầu anh đèo Kim về. Mặc dù lúc đầu Kim giãy nảy lên, dùng vô vàn lí do trời ơi đất hỡi để từ chối, nhưng cuối cùng dưới sự…dọa dẫm của anh Khánh, nó cũng đành chịu để cho anh Việt đèo về.
Sau khi phát xong áo mưa cho mọi người, chỉ còn một chiếc duy nhất, tôi quay qua đưa cho anh Khánh:
“Anh Khánh đèo My về nhé!”
My như thể bị giật mình trước câu nói của tôi. Bàn chân nó đã ngừng vẽ những hình thù kì dị trên cát. Thay vào đó, nó ngước lên nhìn tôi, điệu bộ như thể khó khăn lắm mới có thể thốt lên được:
“Thôi! Chị để anh Khánh đèo chị về đi! Em…”
“Em cái gì mà em? Hoàng đèo Trâm về rồi, không có ai đèo em đâu.”
“Chị Kim cũng đi cùng anh Việt rồi mà, chị về kiểu gì?”
“Nhà chị ngay Ngọc Hà rồi. Tí tạnh mưa chị sẽ đi bộ về.”
“Nhưng_”
“Thôi về nhanh đi! Mọi người đang đợi đấy!”
Tôi phủi tay, như thể chặn không cho My từ chối. Anh Khánh thấy vậy cũng đành nhận lấy cái áo mưa từ tay tôi, mặc vào rồi ra dắt xe. My thấy vậy bèn cun cút chạy theo sau lưng anh Khánh, tuyệt nhiên chẳng nói lời nào với tôi nữa cả.
Tôi vẫy tay chào mọi người, cố gắng nín cười khi nhận ra S.I.U của tôi thường ngày long lanh vô cùng, ngay tất cả lại lụp xụp trong những chiếc áo mưa, trông hệt như ninja vậy. Tôi cũng không quên mỉm cười trấn an anh Dương, ý nói rằng tôi không sao cả, khi vừa bắt gặp ánh mắt lo lắng của anh.
Quay trở vào Felling Tea, tôi cố tìm cho mình một chỗ trống để ngồi, với ý định đợi khi quán bớt đông khách, tôi sẽ ra xin chị nhân viên mấy cái túi nilon để về. Tôi đâu có ý định ngồi lại đây đâu. Mưa thế này biết bao giờ mới dứt, tôi không muốn lãng phí thời gian của mình mà ngồi ở đây một chút nào!
Ngay lúc đó điện thoại của tôi có tin nhắn. Tôi hơi ngạc nhiên khi biết đó là tin nhắn của anh Khánh.
“Ngồi đó tí anh quay lại đón! Đừng có mà đội mưa về. Anh quay lại mà không thấy đâu thì đừng trách!”
Tôi há hốc mồm ra kinh ngạc. Khi nãy tạm biệt mọi người, tôi đâu có thấy anh Khánh cầm điện thoại đâu, vậy mà sao bây giờ anh có thể gửi cho tôi một tin nhắn thần tốc đến vậy cơ chứ? Còn nữa, tại sao anh lại biết tôi định làm gì? Chẳng lẽ tôi dễ đoán như vậy hay sao hả trời?
.
.
.
Hơn một tiếng sau, anh Khánh mới quay trở lại đón tôi. Tôi cũng không ngạc nhiên cho lắm khi mà anh đi lâu đến vậy, bởi lẽ rất nhiều đường đang trong tình trạng ngập lụt mà. Tôi thanh toán tiền, rồi lò dò bước ra khỏi quán, sau khi nhận được điện thoại của anh.
“Em đã bảo là tạnh mưa rồi em về mà.”
Tôi lên tiếng nói, trong khi anh Khánh đang loay hoay cởi áo mưa ra, đồng thời đứng rũ rũ tóc cho khỏi bị nước mưa bám vào. Gấp gọn chiếc áo mưa rồi nhét vào trong cốp, anh Khánh quay lên nhìn tôi nói:
“Anh còn lạ gì tính em nữa. Nhàn rỗi sinh nông nổi mà!”
“Nhưng anh cũng không cần mất công như thế mà.”
“My bảo anh quay lại đón em.”
“Dạ?”
Tôi
hơi ngẩn người ra trước câu nói thẳng tưng của anh Khánh. Tại sao My lại làm như thế cơ chứ? Nó không nhận ra rằng tôi đang tìm cách giúp đỡ cho nó và anh Khánh hay sao chứ? Cái con bé ngốc nghếch này!
“My biết anh sẽ quay lại mà.”
“_”
“Mà em đang làm gì thế hả Linh? Em có nghĩ tới cảm xúc của anh hay không thế?”
“Dạ?”
“Đừng “dạ” nữa đi! Em biết người anh thích không phải là My, vậy mà em vẫn cố gán ghép anh với con bé.”
“Ơ! Em…”
“Anh biết em làm như thế để My không giận em nữa, nhưng em có nghĩ như vậy anh sẽ giận em không? Hơn nữa, hành động của em cũng khiến cho My cảm thấy khó xử.”
“Em xin lỗi anh!”
Tôi cúi gằm mặt, tuyệt nhiên chẳng còn lời nào để bào chữa cho chính mình. Anh Khánh nói đúng, tôi đã quá ích kỷ rồi, tôi chỉ biết nghĩ cho mình mà chẳng buồn đoái hoài tới tâm trạng của hai người họ. Anh Khánh đã thẳng thắn nói người anh thích là tôi, vậy mà tôi vẫn vô tư đi gán ghép anh với người con gái khác. Và cả My nữa, chắc chắn con bé khó xử lắm, nên mới bảo anh Khánh quay lại đón tôi như bây giờ.
“Thôi được rồi! Về thôi!”
“Vâng ạ!”
Tôi gật đầu, rồi nhẹ nhàng leo lên xe anh Khánh. Vậy mà chưa ngồi yên được ba giây, tôi đã vội vã nhảy xuống khỏi xe anh. Nhanh chóng nhận ra hành động khác thường của tôi, anh Khánh liền quay sang hỏi:
“Sao thế?”
“Xe anh cao, em bị vướng!”
Tôi vừa nói vừa chỉnh lại áo dài của mình. Cả ngày hôm nay là tôi đèo Kim, nó ngồi đằng sau chỉnh áo dài cho tôi, và xe Wave cũng không thể nào cao bằng SH được. Nghĩa là hôm nay tôi chưa gặp phải chút rắc rối gì với áo dài hết, cho tới lúc nãy, khi nhảy lên xe của anh Khánh. Anh Khánh bật cười khi nhìn thấy bộ mặt ỉu xìu ủa tôi:
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Em không biết nữa! Thôi anh về trước đi, em đi bộ về cũng được mà.”
“Anh mất công quay lại đón em, vậy mà cuối cùng lại để em đi bộ về à?”
“Nhưng biết làm thế nào ạ?”
“Hay thế này đi!” – Anh Khánh vừa nói vừa chỉ ra hàng sửa xe ngay trước mặt chúng tôi – “Anh đem xe qua kia sửa rồi đi bộ về cùng em, tí anh quay lại lấy.”
“Nhưng như thế mất công quá! Mà xe anh bị làm sao ạ?”
“Ừ. Đường nhà My nước ngập cao quá, xe anh bị nước vào nên khó đi lắm! Em đứng đây đợi anh nhé!”
Không kịp để tôi từ chối, anh Khánh đã nhanh chóng xuống d
“Anh Dương đèo Ly về được không thế?”
“Ừ.”
Tôi quay sang nhìn anh Dương, cố cười tươi như chẳng có chuyện gì xảy ra. Vậy mà tôi lại cảm thấy một chút hụt hẫng, khi nhận được cái gật đầu nhanh chóng đó. Tôi lảng tránh ánh mắt của anh Dương, quay ra nhìn biển nước mênh mông trước mặt mình. Ngập thật rồi. Biết làm thế nào để có thể về nhà đây?
Anh Khánh đưa tay kéo tôi vào hẳn bên trong mái hiên, khi nước mưa hắt mỗi lúc một nhiều hơn, rồi quay qua nói với mọi người trong nhóm:
“Nào! Bây giờ mọi người đưa áo mưa đây để sắp xếp, ưu tiên chị em phụ nữ trước nhé!”
Sau mệnh lệnh của “chỉ huy”, mọi người bắt đầu lục đục đưa áo mưa cho anh Khánh, trên gương mặt không giấu nổi sự ngán ngẩm. Tôi nhớ ban nãy mọi người còn hùa nhau uống trà sữa xong sẽ đi bi-a chơi, vậy mà bây giờ lại mưa thế này. Kể ra cũng tội nghiệp thật!
Giữa lúc chờ mọi người đưa áo mưa cho anh Khánh, tôi bắt gặp hình ảnh đơn độc của My. Con bé đang đứng nép mình bên trong mái hiên, tách biệt hẳn với mọi người, trong khi hai chân nó cứ di qua di lại trên mặt đất một cách vô thức, tạo thành những hình thù kì dị.
“Anh ơi! Để em xếp cho!”
Tôi lăm lăm tiến về phía anh Khánh, ngay khi một ý tưởng vừa lóe lên trong đầu. Nhìn thấy tôi, anh Khánh cũng nhanh chóng nhường đống áo mưa kia lại cho tôi, như thể sợ tôi tranh giành mà làm…rách vậy.
“Tuấn và Uyên này, nhà xa về trước đi nhé!”
“Dạ, cảm ơn “hảo tỉ tỉ”!”
Chương 13
Ads Tuấn hớn hở nhận lấy chiếc áo mưa từ tay tôi, rồi nhanh chóng mặc vào. Tuy rằng nhà Uyên cách đây có vài bước chân, nhưng nhà Tuấn lại ở xa đây lắm. Nhưng thôi kệ đi, hai đứa nó…tuy hai mà một mà. Với cả tôi cũng có kế hoạch hết cả rồi!
“Anh Dương!”
Tôi đưa áo mưa cho anh Dương mà không nhìn anh lấy một lần, bởi lẽ lúc này mắt tôi vẫn đang dán chặt vào chiếc áo mưa của anh. Hôm nay lại là một ngày mưa khác và tôi vẫn chưa có cơ hội để mặc nó. Hết hôm Valentine Trắng, lại tới hôm nay, xem ra tôi không có duyên với nó rồi!
Tôi đưa áo mưa cho anh Việt, yêu cầu anh đèo Kim về. Mặc dù lúc đầu Kim giãy nảy lên, dùng vô vàn lí do trời ơi đất hỡi để từ chối, nhưng cuối cùng dưới sự…dọa dẫm của anh Khánh, nó cũng đành chịu để cho anh Việt đèo về.
Sau khi phát xong áo mưa cho mọi người, chỉ còn một chiếc duy nhất, tôi quay qua đưa cho anh Khánh:
“Anh Khánh đèo My về nhé!”
My như thể bị giật mình trước câu nói của tôi. Bàn chân nó đã ngừng vẽ những hình thù kì dị trên cát. Thay vào đó, nó ngước lên nhìn tôi, điệu bộ như thể khó khăn lắm mới có thể thốt lên được:
“Thôi! Chị để anh Khánh đèo chị về đi! Em…”
“Em cái gì mà em? Hoàng đèo Trâm về rồi, không có ai đèo em đâu.”
“Chị Kim cũng đi cùng anh Việt rồi mà, chị về kiểu gì?”
“Nhà chị ngay Ngọc Hà rồi. Tí tạnh mưa chị sẽ đi bộ về.”
“Nhưng_”
“Thôi về nhanh đi! Mọi người đang đợi đấy!”
Tôi phủi tay, như thể chặn không cho My từ chối. Anh Khánh thấy vậy cũng đành nhận lấy cái áo mưa từ tay tôi, mặc vào rồi ra dắt xe. My thấy vậy bèn cun cút chạy theo sau lưng anh Khánh, tuyệt nhiên chẳng nói lời nào với tôi nữa cả.
Tôi vẫy tay chào mọi người, cố gắng nín cười khi nhận ra S.I.U của tôi thường ngày long lanh vô cùng, ngay tất cả lại lụp xụp trong những chiếc áo mưa, trông hệt như ninja vậy. Tôi cũng không quên mỉm cười trấn an anh Dương, ý nói rằng tôi không sao cả, khi vừa bắt gặp ánh mắt lo lắng của anh.
Quay trở vào Felling Tea, tôi cố tìm cho mình một chỗ trống để ngồi, với ý định đợi khi quán bớt đông khách, tôi sẽ ra xin chị nhân viên mấy cái túi nilon để về. Tôi đâu có ý định ngồi lại đây đâu. Mưa thế này biết bao giờ mới dứt, tôi không muốn lãng phí thời gian của mình mà ngồi ở đây một chút nào!
Ngay lúc đó điện thoại của tôi có tin nhắn. Tôi hơi ngạc nhiên khi biết đó là tin nhắn của anh Khánh.
“Ngồi đó tí anh quay lại đón! Đừng có mà đội mưa về. Anh quay lại mà không thấy đâu thì đừng trách!”
Tôi há hốc mồm ra kinh ngạc. Khi nãy tạm biệt mọi người, tôi đâu có thấy anh Khánh cầm điện thoại đâu, vậy mà sao bây giờ anh có thể gửi cho tôi một tin nhắn thần tốc đến vậy cơ chứ? Còn nữa, tại sao anh lại biết tôi định làm gì? Chẳng lẽ tôi dễ đoán như vậy hay sao hả trời?
.
.
.
Hơn một tiếng sau, anh Khánh mới quay trở lại đón tôi. Tôi cũng không ngạc nhiên cho lắm khi mà anh đi lâu đến vậy, bởi lẽ rất nhiều đường đang trong tình trạng ngập lụt mà. Tôi thanh toán tiền, rồi lò dò bước ra khỏi quán, sau khi nhận được điện thoại của anh.
“Em đã bảo là tạnh mưa rồi em về mà.”
Tôi lên tiếng nói, trong khi anh Khánh đang loay hoay cởi áo mưa ra, đồng thời đứng rũ rũ tóc cho khỏi bị nước mưa bám vào. Gấp gọn chiếc áo mưa rồi nhét vào trong cốp, anh Khánh quay lên nhìn tôi nói:
“Anh còn lạ gì tính em nữa. Nhàn rỗi sinh nông nổi mà!”
“Nhưng anh cũng không cần mất công như thế mà.”
“My bảo anh quay lại đón em.”
“Dạ?”
Tôi
hơi ngẩn người ra trước câu nói thẳng tưng của anh Khánh. Tại sao My lại làm như thế cơ chứ? Nó không nhận ra rằng tôi đang tìm cách giúp đỡ cho nó và anh Khánh hay sao chứ? Cái con bé ngốc nghếch này!
“My biết anh sẽ quay lại mà.”
“_”
“Mà em đang làm gì thế hả Linh? Em có nghĩ tới cảm xúc của anh hay không thế?”
“Dạ?”
“Đừng “dạ” nữa đi! Em biết người anh thích không phải là My, vậy mà em vẫn cố gán ghép anh với con bé.”
“Ơ! Em…”
“Anh biết em làm như thế để My không giận em nữa, nhưng em có nghĩ như vậy anh sẽ giận em không? Hơn nữa, hành động của em cũng khiến cho My cảm thấy khó xử.”
“Em xin lỗi anh!”
Tôi cúi gằm mặt, tuyệt nhiên chẳng còn lời nào để bào chữa cho chính mình. Anh Khánh nói đúng, tôi đã quá ích kỷ rồi, tôi chỉ biết nghĩ cho mình mà chẳng buồn đoái hoài tới tâm trạng của hai người họ. Anh Khánh đã thẳng thắn nói người anh thích là tôi, vậy mà tôi vẫn vô tư đi gán ghép anh với người con gái khác. Và cả My nữa, chắc chắn con bé khó xử lắm, nên mới bảo anh Khánh quay lại đón tôi như bây giờ.
“Thôi được rồi! Về thôi!”
“Vâng ạ!”
Tôi gật đầu, rồi nhẹ nhàng leo lên xe anh Khánh. Vậy mà chưa ngồi yên được ba giây, tôi đã vội vã nhảy xuống khỏi xe anh. Nhanh chóng nhận ra hành động khác thường của tôi, anh Khánh liền quay sang hỏi:
“Sao thế?”
“Xe anh cao, em bị vướng!”
Tôi vừa nói vừa chỉnh lại áo dài của mình. Cả ngày hôm nay là tôi đèo Kim, nó ngồi đằng sau chỉnh áo dài cho tôi, và xe Wave cũng không thể nào cao bằng SH được. Nghĩa là hôm nay tôi chưa gặp phải chút rắc rối gì với áo dài hết, cho tới lúc nãy, khi nhảy lên xe của anh Khánh. Anh Khánh bật cười khi nhìn thấy bộ mặt ỉu xìu ủa tôi:
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Em không biết nữa! Thôi anh về trước đi, em đi bộ về cũng được mà.”
“Anh mất công quay lại đón em, vậy mà cuối cùng lại để em đi bộ về à?”
“Nhưng biết làm thế nào ạ?”
“Hay thế này đi!” – Anh Khánh vừa nói vừa chỉ ra hàng sửa xe ngay trước mặt chúng tôi – “Anh đem xe qua kia sửa rồi đi bộ về cùng em, tí anh quay lại lấy.”
“Nhưng như thế mất công quá! Mà xe anh bị làm sao ạ?”
“Ừ. Đường nhà My nước ngập cao quá, xe anh bị nước vào nên khó đi lắm! Em đứng đây đợi anh nhé!”
Không kịp để tôi từ chối, anh Khánh đã nhanh chóng xuống d