Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Swatch Watches

Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở (xem 5197)

Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở

phản kháng lại lời của anh.
“Vẫn là em? Từ khi quen thằng Dương, anh thấy ai nói gì em cũng ậm ừ cho qua chuyện, như thể em sợ rằng nếu mình tỏ ra có gì không phải, em sẽ bị đẩy ra xa khỏi Dương vậy.”
“Anh nói thế là em không đồng ý đâu anh nhé!” – Tôi dẩu mỏ cãi lại anh Khánh – “Sao anh nói thế được? “Từ khi quen thằng Dương” là ý gì thế? Em quen anh ấy cùng thời gian với anh mà.”
Anh Khánh đang đi phía trước, bỗng nhiên dừng hẳn lại, khiến tôi chút nữa thôi là đâm sầm vào người anh. Anh bỗng nhiên quay lại nhìn tôi, khiến cho tôi tưởng rằng anh đã nhận ra mình đang…cãi cùn.
“À! Ra là em quên. Vậy mà anh cứ tưởng rằng em lờ anh đi cơ.”
“Anh nói gì thế? Em quên gì cơ ạ?”
“Cho anh hỏi em nhé: Vũ Phương Linh đã từng chửi anh xối xả, khi anh vô tình làm đổ nước vào áo My là ai thế?”
Tôi thần người ra, hai mắt tròn xoe nhìn anh Khánh. Đơn giản vì lúc này đây tôi vẫn không hiểu được là anh đang nói gì. Tôi? Chửi anh? Nghe hoang đường quá đi mất! Từ ngày vào nhóm, nhiều khi tôi cũng có chút bực mình khi bị anh “cậy” là chỉ huy mà ra điều ép uổng mình làm theo ý, nhưng tôi cũng đều im lặng chấp nhận, cùng lắm thì cũng chỉ là phản kháng yếu ớt. Tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện to tiếng với anh, chứ đừng nói là “chửi anh xối xả” theo như lời anh vừa nói. Có phải anh đang nhầm tôi với ai hay không thế?
Tôi nhìn anh, ánh mắt anh như thể vẫn đang chờ tôi nhớ ra điều gì đó. Thấy vậy, tôi lại phải vắt óc ra suy nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra. Hừm, anh Khánh nói tôi chửi anh vì anh vô tình làm đổ nước vào áo My à? Từ ngày My tới S.I.U, tôi đâu có lần nào nhìn hay nghe thấy chuyện anh Khánh làm đổ nước vào áo My đâu cơ chứ? Không lẽ chuyện này xảy ra từ trước? Sao có thể như thế được, hai người đó mới quen nhau thôi mà!
Ừm…
Ừm ừm…
Ừm ừm ừm…
!!!
“A!”
Có lẽ nào…
Thôi chết tôi rồi!
Tôi vội vã giật tay mình ra khỏi tay anh, tự động thụt lùi lại phía sau. Tôi nhìn anh chằm chằm, đồng thời cảm thấy vô cùng nghi ngờ bởi phát hiện vừa lóe lên trong đầu mình. Đừng nói là tôi nhớ chính xác nhé! Nếu đúng như lời anh Khánh nói, và cũng đúng như trí nhớ của tôi, thì anh Khánh chính là người cách đây hai năm, đã bị tôi chửi xối xả vào mặt ở rạp chiếu phim Quốc Gia, khi mà anh vô tình làm đổ cốc pepsi vào người My. Nhớ lại lúc đó thì anh Khánh không có cố tình, nhưng vì My nhát quá, con bé cứ núp ra phía sau lưng tôi đầy vẻ sợ sệt, nên tôi không kiềm chế được mà lớn tiếng “mắng” anh, mặc cho khi đó anh đang ú ớ định nói gì, chắc là định lên tiếng để xin lỗi My.
“Không phải anh đâu! Không phải anh… phải không?”
Tôi nhìn anh Khánh, nói mà như thể hụt hơi. Từ tận thâm tâm, tôi mong anh sẽ phủ nhận, sẽ nói là không phải. Nếu đây là sự thật, thì tôi biết chui xuống lỗ nào đây hả trời?
Vậy mà đáp lại tôi, anh Khánh chỉ khẽ mỉm cười. Cái điệu cười của anh đáng ghét vô cùng. Như thế này chẳng khác nào giết tôi cơ chứ!
“Không thể nào! Không thể là anh được!” – Tôi tiếp tục nói, giọng gần như lạc hẳn đi vì…shock – “Mà cho dù có đúng là anh, thì làm sao anh có thể nhớ được em? Đã hai năm rồi mà.”
“Ừ. Vốn dĩ là anh không nhớ. Nhưng anh vô tình nhìn thấy em trong buổi prom của trường em sau đó. Hôm đấy Kim có rủ anh đi mà.”
Prom? Lại còn như vậy nữa cơ à? Buổi prom của trường tôi năm ấy diễn ra vào mùa đông. Dù thời tiết khá lạnh, nhưng mọi người vẫn cố chọn cho mình những bộ trang phục thật đẹp. Vậy mà trong khi mọi người đều lựa chọn phong cách quyến rũ và sexy như của Kim, thì tôi lại hồn nhiên đi dự prom với chiếc áo khoác tai thỏ dài tới đầu gối và đi bốt với hai cục bông. Ôi, càng nghĩ tôi lại càng thấy xấu hổ!
Tại sao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thôi mà tôi cảm thấy hình tượng của tôi hoàn toàn sụp đổ như thế này?
Vậy là trong suốt hai tháng qua, hình tượng “con nhà lành” của tôi chỉ là trò đùa trong mắt anh thôi sao?
“Vậy là khi em tới phòng tập, anh đã nhận ra em?”
“Ừ.”
“Vậy tại sao anh không nói gì?”
“Anh tưởng em lờ anh đi mà.”
“Xấu hổ chết mất thôi! Anh về đi! Em không dám nhìn mặt anh nữa đâu.”
Tôi nói rồi vội vàng quay lưng lại phía anh Khánh, khi mà tôi nhận ra rằng gương mặt mình bây giờ đang nóng phừng phừng lên vì xấu hổ. Ước gì bây giờ mặt đất có thể tách ra để cho tôi có chỗ mà chui xuống nhỉ?
“Gì thế?” – Anh Khánh phì cười trước bộ dạng của tôi hiện tại.
“Hu hu, trước đây em nói anh như thế, anh giận em lắm phải không?”
“Anh đâu có giận đâu. Anh đồng ý để em vào nhóm dù lí do của thằng Dương với Kim vô lí như thế còn gì?”
“Nhưng mà… nhưng mà… Trời ơi! Xấu hổ chết mất!”
“Thôi nào! Anh đâu có để bụng đâu.”
“Hu hu, em xin lỗi anh nhé!” – Tôi quay lại nhìn anh Khánh, mặt gần như méo xẹo hẳn đi – “Lỗi là tại em xớn xác.”
“Ừ. Không thể tin là em có thể quên được một người đẹp trai như anh!”
Tôi bị á khẩu bởi câu nói của anh Khánh, có phải anh vừa tự khen mình đẹp trai hay không? Anh lây cái tính tự sướng của anh Dương từ bao giờ thế này? Hơn nữa, tôi xin lỗi anh là vì đã…chửi anh cơ mà, có phải vì không nhận ra anh đâu. Ôi, anh Khánh đúng là người vô cùng khó đoán, từng câu nói và hành động của anh đều nằm ngoài khả năng dự đoán của tôi rồi!
“Haizz! Tại sao những điều tốt đẹp thì anh không nhớ, lại đi nhớ những cái như vậy cơ chứ?”
Tôi thở dài, bỗng dưng cảm thấy cuộc sống này thật không công bằng đối với mình. Anh Khánh nhìn tôi, và tôi lại bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh một lần nữa. Ánh mắt anh thật sự rất ấm áp, nhất lại vào ngày mưa như hôm nay nữa. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, nói nhỏ:
“Anh vẫn nhớ hết đó thôi, vậy nên em không cần phải suy nghĩ nữa nhé!”
“Nhưng mà_”
“Nếu khi đó em im lặng giống My, thì có lẽ bây giờ anh đã không thích em.”
Chương 14
Ads Tôi bực mình cái người tên Hoàng Dương kia vô cùng!
(Các bạn đang đọc truyện tại http://TruyenVip.Pro – website đọc truyện hàng đầu tại việt nam với nhiều thể loại, cập nhật liên tục… chúc bạn online vui vẻ)
Ngày hôm qua anh đã “phũ phàng” bỏ lại tôi ở Felling Tea, đến tối cũng không thèm gọi điện hỏi tôi có làm sao không nữa. Mọi khi, ngày nào anh cũng gọi điện cho tôi, có hôm còn làm bài tập giúp tôi qua điện thoại, vậy mà bỗng nhiên hôm qua “mất tích”, khiến tôi nằm chờ điện thoại của anh tới một giờ sáng. Anh đúng là quá đáng cực kì!
Tôi đã lơ đi chuyện này rồi, vậy mà sáng nay tôi đang ngủ ngon, anh lại réo điện thoại ầm ĩ cả lên, bắt tôi ăn mặc tử tế để ra ngoài cùng anh. Tôi vẫn còn thèm ngủ bởi vốn dĩ hôm qua đi ngủ khá muộn, vậy mà anh cứ giục loạn lên, khiến tôi cuống, ra ngoài còn vấp phải cạnh tủ nữa. Đúng là xui xẻo lắm mà!
Tôi đóng cổng, lạch bạch bước lại gần rồi leo lên cái Lambretta đáng ghét kia, giọng điệu thoáng chút gắt gỏng:
“Có chuyện gì thế hả anh?”
“Anh mượn em cả ngày hôm nay.”
“Nhưng mà anh phải nói là đi đâu chứ!”
“Đám cưới chị anh.”
“_CÁI GÌ? Dừng xe, anh dừng xe lại đi!”
“Em ngồi yên đi nào, làm sao thế hả?”
“Anh cho em xuống xe! Anh phải nói trước để em còn chuẩn bị chứ? Anh nhìn em xem!”
“Không cần đâu! Như thế này là được rồi!”
Tôi cứng họng, gục mặt vào vai anh đầy vẻ bất lực. Đám cưới chị anh, sao anh không nói gì với tôi từ trước cơ chứ? Tự nhiên sáng ra anh sang

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Ngồi Khóc Trên Cây Full

Tiểu Thư Siêu Quậy gặp Thiếu Gia Cứng Đầu

Tôi đang phụ giúp đám tang thì mẹ tôi xộc vào gọi: “Ra mà xem vợ mày mặc cái gì về này”

Cho anh đi, giờ còn ai coi trọng chuyện trinh tiết nữa đâu

Thơ Radio: Mình hiểu nhau thêm một chút được không em?