Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
80s toys - Atari. I still have

Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở (xem 5196)

Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở

nhà tôi, tóm tôi đi, rồi lạnh lùng tuyên bố là đến dự đám cưới chị anh. Tôi nên chấp nhận chuyện này với thái độ nào bây giờ? Đến đám cưới chị anh, như thế chẳng phải là bây giờ tôi sẽ phải tới để gặp cả gia đình anh hay sao? Không được rồi! Tôi chưa chuẩn bị một chút gì hết, tôi không cảm thấy tự tin một chút gì hết! Anh đúng là giết tôi thật rồi! Đùng một cái lôi tôi đi thế này, tôi biết phải làm sao?
Trời ạ! Tôi đâu có ngờ được đâu! Sáng ngày ra anh gọi điện, tôi tưởng anh lại lôi mình đi đâu chơi, nên đâu có đề phòng gì. Ngủ dậy mắt nhắm mắt mở, tôi vơ đại áo sơ mi trắng cùng váy ngắn. Kể ra thì trông tôi cũng không tệ với cái phong cách nhẹ nhàng khác hẳn ngày thường này, nhưng việc rơi vào thế bị động thế này khiến tôi không thấy tự tin một chút nào hết. Bực mình thật, lẽ ra lúc ra khỏi cửa, nhìn thấy anh Dương mặt vest là tôi đã phải đề phòng rồi cơ chứ. Ăn hại, tôi đúng là ăn hại thật rồi!
Tôi dựa vào vai anh, khẽ làu bàu:
“Sao anh không nói với em từ trước?”
“Bây giờ mới có cơ hội nói.”
“Thôi đi! Sao tối hôm qua anh không gọi điện nói với em?”
Tôi bực bội, lấy tay…đấm nhẹ vào vai anh. Phải rồi, nếu tối ngày hôm qua anh gọi điện và nói cho tôi thì mọi chuyện đâu có ra nông nỗi này. Hay là hôm qua anh nói chuyện với Ly say sưa quá nên quên mất sự tồn tại của tôi rồi đây? Phải rồi, có khi tối hôm qua anh gọi điện với Ly thì đúng hơn! Ghét anh! Ghét anh!
Tôi tiếp tục nói, cố nén tiếng thở dài:
“Em nên mua gì bây giờ hả anh?”
“Mua gì?”
“Thì đi dự đám cưới chị anh mà, phải mua gì chứ?”
“Không cần đâu.”
“Ơ anh nói hay nhỉ? Không cần là không cần thế nào?” – Tôi bắt đầu cảm thấy bực bội, nguyên nhân chính là do cái kiểu ăn nói cộc lốc của anh.
“Thì anh thấy không cần mà!’
“Cái gì mà không cần cơ chứ? Anh trêu em đấy à?”
“Anh trêu em làm gì? Không cần phải mua gì hết!”
“Này! Anh thôi đi nhé! Nói nữa em ghét anh thật đấy!”
“Ya! Tôi còn chưa cưới cô mà cô đã đè đầu cưỡi cổ tôi như thế rồi à?”
.
.
.
Câu nói của anh Dương khiến tôi cứng họng suốt cả chặng đường đi, đến cửa hàng mua quà cưới và bây giờ là đứng tại khách sạn, tôi cũng không thể nào mở miệng ra nổi, mỗi khi nghĩ đến câu nói đó. Sao anh có thể nói… Tôi có bảo là tôi sẽ lấy anh đâu! Tôi còn chưa bao giờ nói là thích anh cơ mà. Hoang tưởng, anh đúng là hoang tưởng thật rồi! Còn nữa, trong trường hợp này chính anh là người bắt nạt tôi với cái giọng điệu cộc lốc, vậy mà dám nói tôi “đè đầu cưỡi cổ” anh là sao?
“Thôi, đừng ỉu xìu mặt ra như thế nữa!”
Tôi không buồn trả lời, chỉ lẳng lặng bước theo sau lưng anh. Dù đang cảm thấy vô cùng hồi hộp, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút choáng ngợp với không gian ở nơi đây. Tổ chức đám cưới ở khách sạn năm sao như thế này, chắc chắn không phải bình thường gì rồi. Từ ngoài cổng vào tới đây, tôi gần như bị hoa mắt bởi độ xa hoa và lộng lẫy của cách bài trí trong khách sạn. Hu hu, ước gì sau này đám cưới tôi cũng to như vậy nhỉ?
“Nhóc! Qua đây đi!”
Anh Dương kéo tôi rẽ sang một lối khác, mà không đi vào trung tâm tổ chức đám cưới như mọi người xung quanh. Càng đi, tôi lại càng cảm thấy lo lắng. Liệu chị anh là người như thế nào? Cả gia đình anh nữa, mọi người sẽ quý tôi chứ. Trời ạ! Tôi không cảm thấy tự tin một chút nào hết. Lẽ ra khi nãy tôi phải kiên quyết bắt anh cho mình xuống xe để tôi vào nhà trang điểm một chút, chứ để mặt mộc như thế này tôi cảm thấy tự ti kinh khủng. Người ta đi dự đám cưới trang điểm cũng có gì là quá đáng đâu, thế mà anh cứ ép uổng tôi. Anh đúng là cái đồ…gia trưởng.
Anh dừng lại trước mặt căn phòng vắng người, tôi đoán đó là phòng của cô dâu. Tôi cảm thấy hồi hộp vô cùng, chỉ biết tóm lấy tay anh, lũn cũn bước theo phía sau. Tôi không biết chị anh là người như thế nào, liệu có dễ gần như anh không nữa. Tôi cảm thấy sợ, mỗi khi nghĩ đến chuyện chị anh sẽ không thích mình.
“Chị Nguyệt!”
Anh đã mở cửa phòng ra từ lúc nào, đồng thời lên tiếng gọi chị gái mình. Tôi đứng lặng cả người đi, ngay sau khi chị anh quay lại nhìn mình. Người con gái trong chiếc váy cưới đó thật sự giống như một thiên thần vậy. Tôi bị thu hút vô cùng bởi đôi mắt bồ câu của chị. Cùng với đó, tất cả các đường nét trên gương mặt chị đều thật nhỏ nhắn và tất cả trông thật hài hòa khi kết hợp với nhau. Đây quả thật là lần đầu tiên tôi gặp một người xinh đẹp đến như vậy! Đến “hoa khôi” của cái nhóm lắm gái đẹp là S.I.U, hay đến Hotgirl Quỳnh Chi làm “điên đảo” dân mạng cũng không thể bằng được.
“Nhóc! Đây là chị anh.”
Anh Dương kéo tôi lại gần chị anh, khi mà tôi còn đang bị “khớp” vì vẻ đẹp của chị. Tôi luống cuống bước lại gần, thậm chí còn suýt ngã vì vấp.
“Em… Em chào chị ạ!”
“Linh hả em?”
Chị thoáng nở một nụ cười làm bừng sáng cả gương mặt, đồng thời khiến tôi…đơ ra thêm vài giây nữa. Tại sao trên đời này lại có cặp chị em hoàn hảo đến như vậy nhỉ?
“Ơ… Sao chị biết em ạ?” – Tôi bối rối hỏi lại, giọng vẫn chưa rõ ràng vì còn đang shock.
“Chị nghe Dương nó nhắc tới em suốt mà.”
Nghe chị Nguyệt nói như vậy, tôi bèn đưa mắt quay sang nhìn anh Dương, vậy mà anh lại lảng tránh ánh mắt của tôi mà quay đi chỗ khác. Hic, tự dưng tôi cảm thấy xấu hổ ghê! Tôi luống cuống cầm hộp quà mình vừa mua đưa cho chị:
“Chị ơi! Hôm nay em mới biết là đám cưới chị, cho nên…”
“Ơ! Chị đã dặn Dương đừng để em mua quà rồi cơ mà.”
“Em chịu chị ơi! Người ta ngang như cua, em cản đâu có được!”
Anh Dương đột nhiên xen vào, rồi cầm lấy hộp quà từ trên tay tôi đặt xuống bàn. Tôi khẽ lườm anh, đang yên đang lành lại muốn gây sự với tôi hay sao hả trời? Chị Nguyệt hình như đã nhìn thấy tôi lườm anh, bỗng dưng bật cười:
“Ừ. Chị cảm ơn em nhé!”
“Dạ không có gì ạ!”
“Mấy lần chị có bảo Dương dẫn em qua nhà chơi, nhưng nó bảo em đang chuẩn bị thi nên để lúc khác, mãi tới bây giờ mới có dịp gặp mặt.”
“…Vậy ạ?”
Tôi bối rối hỏi lại chị. Tôi dường như đã vô

tâm quá thì phải. Vậy mà chị lại biết đến tôi, thậm chí còn dặn anh Dương dẫn tôi về nhà chơi nữa chứ.
“Nguyệt! Thằng Dương dẫn người yêu nó đến chưa thế?”
Cánh cửa phòng đột ngột mở toang, ngay sau đó là một đôi vợ chồng lớn tuổi…hùng hổ bước vào. Bằng giác quan thứ sáu của mình, tôi đinh ninh rằng đó là bố mẹ của anh Dương. Trông bọn họ đều rất sang trọng và…sặc mùi quyền lực. Nhìn thấy hai bác, tôi nhanh chóng cúi đầu chào, không cần để anh Dương phải nhắc nhở mình.
“Cháu chào hai bác ạ.”
Ngay sau khi tôi lên tiếng, bố mẹ anh Dương đều…đứng sững cả ra. Họ nhìn tôi chằm chằm, rồi lại quay sang nhìn anh Dương, nét mặt không giẩu nối sự thắc mắc. Rồi đột nhiên mẹ anh Dương ồ lên, chạy lại gần tôi và…véo má tôi:
“Con là Linh hả?”
“Dạ vâng ạ.”
“Ông ơi! Người yêu thằng Dương đáng yêu quá!”
“Ơ…”
“Trông nó giống con Nguyệt ghê, nhất là đôi mắt này.”
“Mẹ!”
Anh Dương thoáng nhăn nhó trước sự phấn khích của mẹ anh lúc này đây. Tôi đoán là bây giờ mặt tôi cũng đỏ không kém mặt anh đâu, vậy mà mẹ anh cứ không ngừng dùng tay…xoa xoa mặt tôi, khiến tôi cảm thấy xấu hổ không biết trốn vào đâu cho hết.
“Thôi nào! Bà làm con bé sợ đấy.”
Bố anh cuối cùng cũng lên tiếng can ngan, vậy mà nhìn kĩ, tôi thấy ông đang đưa mắt nhìn tôi từ đầu đến chân đầy vẻ dò xét. Đúng là xẩu hổ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Ngày Gió Không Còn Thổi Lá Bay

Chắc tại kiếp trước mình duyên nợ gì nhau

Đập heo đất của vợ, tôi chết điếng khi nhìn số tiền vàng trong đó

Công tử nhà ta là hồ ly

Truyện Hay Tôi, Em