Tha Cho Em Được Không? - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Swatch Watches

Tha Cho Em Được Không? (xem 4793)

Tha Cho Em Được Không?

thở dài. – Cậu biết con bé nói gì với tôi không?
– Nó sợ.
– Haiz, cháu biết.
– Cậu nên nghĩ cách, không thể lừa con bé mãi được.
– Dạ, bây giờ cháu lo lắm. Cô ấy bị bệnh mù phương hướng không biết đã đi đâu nữa bà ạ.
– Đừng lo quá, tôi đã điện con trai rồi.
– Bà Beck … – Tôi ngập ngừng.
– Tôi biết, cậu yên tâm, tôi sẽ không nói cho con bé!.
– Cháu cảm ơn bà.
Rốt cuộc em cũng về, nhưng hoàn toàn bất ngờ, người đưa em về là John Smith, bạn học của tôi lúc ở Anh. Trái đất thật tròn và cũng thật nhỏ. Hành động thân mật của em và cậu ấy thật là làm tôi muốn tức chết mà. Tôi vội lên trước để chào cậu ấy, để tạm giấu đi thân phận thật của mình. Khi em vào nhà rồi thì ngay lập tức cậu ấy kéo tôi lại.
– Cậu là Long đúng không?
– Tớ đây. Trùng hợp nhỉ. – Tôi thở dài.
– Là cô ấy? Cô gái trong video đó đúng không? Thảo nào tớ thấy rất quen.
– Cậu chưa nói gì với cô ấy chứ? – Tôi lo lắng.
– Nói gì được, khi nãy tớ không nhớ. Nhưng Long, vẫn là cô ấy sao, đã sáu năm rồi?
– Ừ sáu năm, nhưng tớ không làm gì được. Cậu phải giúp tớ.
– Vào đi, cô bé nhìn ra kìa. Có gì tối chúng ta nói chuyện.
Chương 53: Ngoại truyện 5: Nguyên Quân
“Tại sao ngày nào cô kia cũng đúng ở đó vậy?”
Tôi tự hỏi thầm. Dạo gần đây khi nào chúng tôi tan học tôi đều thấy một cô gái đứng trước cổng trường đợi một lúc lâu rồi mới trở về. Ban đầu tôi không lấy làm lạ nhưng sau vài tuần để ý, cô ấy vẫn vậy. Có một hôm tôi cố tình ở lại xem thế nào thì thấy cô ấy đến tối mới về. Thật kì lạ!
Sau vài lần hỏi thăm thì biết được cô ấy đứng đợi người nhưng tôi không biết cô ấy đợi ai và không hiểu vì sao phải đợi mãi trong vài tuần.
Cô ấy là Lam Anh, sinh viên năm hai khoa kiến trúc cùng trường với tôi, là sinh viên khá nổi tiếng ở khoa này. Từ lúc biết được cô ấy tôi rất tò mò. Rốt cuộc là cô ấy đợi ai và vì cái gì?
Ngày nào đi học tôi đều thấy cô ấy ở đó cả. Vẫn thế, đợi đến 7g cô ấy mới về. Cho đến một ngày tôi không thể im lặng được, cũng đã đến và bắt chuyện với cô ấy.
- Chào em, em đang đợi ai à?
- Dạ. – Cô ấy mỉm cười với tôi.
Hỏi xong, trả lời xong, cô ấy cũng chẳng thèm để ý đến tôi nữa. Tuy rất mất mặt nhưng tôi cũng rất tò mò.
- Em đợi ai vậy?
- … – Cô nhíu mày, nhìn tôi.
- Anh chỉ hỏi thôi, nếu biết anh có thể tìm được người đó giúp em? Học cùng trường mình à?
- Tôi không biết nữa, chắc anh cũng không tìm được người đó đâu. Nếu học trường ch
chúng ta có lẽ tôi đã thấy anh ấy.
- Anh ấy? Em không biết là ai mà đứng đợi à? – Tôi cau mày, tỏ vẻ khó hiểu.
- … – Cô ấy không nhìn tôi, vẫn dáo dác ngó đường. – Hình như anh nhầm tôi với ai? Chúng ta không quen nhau đúng không?
- Không quen thì bây giờ quen, anh tên …
- Trễ rồi, tôi về đây, chào anh! – Cô ấy cắt ngang lời tôi toan bước đi. Tôi thấy vẫn chưa tối lắm mà.
- Này cô …
Nếu có một người con gái ngày nào cũng đứng ở cổng trường đợi một người con trai, thì cũng có một người con trai như tôi ngày nào cũng ve vãn ở cổng trường trò chuyện cùng một người con gái.
Sau nhiều lần mặt dày, rốt cuộc cô nàng cũng đã chịu nói chuyện với tôi nhiều hơn. Cô gái này có một tính kì lạ là không bao giờ nói chuyện nhiều với người không quen, còn một khi đã quen thân thì cô ấy lại nói nhiều không kể. Cô ấy nói với tôi không nhiều, cũng chẳng ít, vậy tôi có tính là bạn cô ấy không nhỉ?
- Này, em đợi ở đây hai tháng rồi đấy! Em tính đợi đến bao giờ? – Tôi không nhịn được bèn hỏi.
- Em không biết, em sợ nếu em không đợi lỡ người ta quay lại thì sao?
- Rốt cuộc là em đợi ai? Đừng tránh anh, anh muốn biết, nếu em không nói có nghĩa không xem anh là bạn! – Tôi nghiêm giọng hỏi.
- Vậy em không xem anh là bạn được không? – Chưa đợi tôi nổi cáu, cô ấy lại cười. – Em đùa đấy.
- Em bảo rồi, em đợi ai em cũng không biết nữa. Em không nhớ mặt anh ấy, anh Quân à!
- Vậy tại sao lại đợi?
- Em … – Cô bé chần chừ. – do một lần em suýt tai nạn xe người ta cứu em!
- Thật á, em có bị sao không? Tông ở đâu? – Tôi cuống quýt hỏi.
- Anh ngố thật! – Cô phì cười. – Em đã bảo người ta cứu em rồi mà. Em chẳng sao cả, nhưng người kia hình như rất nặng.
- Vậy tại sao không đến thăm người ta? Mà suốt ngày ở đây đợi?
- Anh hỏi thừa, em thăm được thì nói làm gì. Lúc hai đứa bọn em nhập, nghe nói người nhà anh ta đã chuyển viện. Còn lại em chả hỏi thêm được gì nữa cả. – Lam Anh cau mày.
- Vì sao lại đợi? Để nói cảm ơn à?
- Dạ! – Nhưng không hiểu sao tôi đọc được điều gì lạ ở cô ấy.
Mỗi ngày một thân, tôi càng xuất hiện bên cô ấy nhiều ơn cũng như cô ấy luôn xuất hiện trong mơ tôi nhiều hơn, không gặp được cô ấy tôi lại rất nhớ. Và … tôi đã thích cô ấy mất rồi! Chúng tôi đã quen nhau được gần một năm nhưng chưa bao giờ cô ấy ngừng đợi ở cổng trường cả. Cô ấy có thể quên giờ hẹn với tôi nhưng lại chưa bao giờ quên phải đợi người kia cả.
- Chẳng ai như em cả, ai lại đi đợi người mình không biết cả một năm trời như thế chứ!
- Em … thì đến khi nào em gặp người ta, ít nhất một tiếng cảm ơn cũng phải nói chứ ạ!
- Có thật là chỉ để cảm ơn? – Tôi nghiêng đầu nhìn em dò hỏi.
- Dạ, cảm ơn thôi mà! – Cô đáp nhỏ.
- Vậy làm bạn gái anh nhé?
- Gì? – Cô ấy phì cười, anh đừng đùa thế. – Cảm ơn hay không liên quan gì đến chuyện bạn gái anh, logic gớm nhỉ.
- Anh nói thật đấy! – Tôi đứng thẳng.
- Đừng đùa …
- Anh không đùa! Anh thích em thật đấy Lam Anh ạ!
- Em nghĩ chúng ta là bạn! Xin lỗi em không …
- Tại sao không được? Em chưa có bạn trai, anh lại thích anh?
- Nhưng em không thích anh!
- Vậy em thích ai?
- Em …
- Em thích người đó đúng không?
- …
- Em ngốc thật à? Em có biết người ta là ai không? Chưa biết gì đến người ta, đến mặt mũi còn không nhớ thì sao mà thích?
- Anh mặc kệ em! Em về đây. Chào anh!
- Này em …
Từ đó về sau cô ấy luôn trách mặt tôi, ngay cả giờ bình thường cô ấy hay đợi cũng không đến nữa. Điện thoại không bắt máy, đến nhà tìm bố mẹ bảo vắng, đến lớp bạn bè bảo vừa ra ngoài. Cô gái này định trốn tôi đến bao lâu đây.
“Nghe anh nói được không?” – Tôi nhắn tin cho Lam Anh.
“Nếu em không nhắn lại anh lại đi tìm em đấy! Anh sẽ thông báo toàn trường tìm em, em tin không?”
“Em đây, có gì không?” – Thở phào, cuối cùng cũng chịu nhắn lại.
“Sao trốn anh?”
“Em không trốn, em chỉ cần suy nghĩ lại chuyện của anh và em. Chúng ta là bạn đúng không anh Quân?”
“Đúng, chúng ta là bạn. Nhưng anh thích em, Lam Anh à, cho anh cơ hội được không?”
“Nhưng em đã thích người khác rồi!”
“Nhưng em cũng không biết người kia là ai mà, lỡ như người ta có vợ con, hoặc có người yêu, hoặc nhỏ tuổi hơn em thì sao? Em ngốc à!”
“Em không biết nó thành kiểu tình cảm ấy khi nào nữa, em muốn quên nhưng quên không được!”
“Ngốc, chỉ cần em cố gắng là sẽ quên, một thời gian sau em sẽ quên! Cho anh một cơ hội được không?”
“Bây giờ em thì em không chấp nhận được Quân à, em không thích anh!”
“Không phải bây giờ thì sau này, em chưa thích chứ không phải không thích!”
Không nhắn cho cô ấy nữa, nếu không nói rõ cô ngốc này sẽ không hiểu. Tôi nhấn nút gọi điện cho cô ấy.
- Lam Anh?
- Dạ? – Giọng cô ấy rụ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Xem tử vi tháng 04/2017 của 12 cung hoàng đạo

Truyện Yêu Hay Thương Hại, Thất Bại Hay Chơi Dại?

Theo gió chiều đung đưa

Truyện Như Một Cơn Gió Lạ

“Không Có Tiền Tôi Mới Chết, Chứ Không Có Anh Nắng Vẫn Rực Rỡ Lắm!”