Tha Cho Em Được Không? - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polly po-cket

Tha Cho Em Được Không? (xem 4797)

Tha Cho Em Được Không?

t rè, nhưng bắt máy là

ổn rồi.
- Nghe anh được không?
- Nhưng vậy là không công bằng với anh.
- Chính việc em không cho anh cơ hội mới là không công bằng với anh!
- Em …
- Hai tuần nữa anh du học ở Mỹ, ba năm!
- Sao anh không nói cho em, sao đi sớm thế?
- Nói mà được à? Ai trốn anh?
- Em …
- Bây giờ anh không làm khó em nữa. Nếu anh đi du học về mà em vẫn không gặp được người đó thì cho anh cơ hội được không?
- …
- Trả lời anh được không Anh?
- Dạ được!
Ngay hôm sau tôi liền đến trường gặp cô ấy, mấy hôm nay không gặp được tôi rất rất là nhớ cô ấy. Vừa thấy cô ấy trong sân thể dục, nhân lúc vắng người, tôi liền chạy đến ôm cô. (Đoạn này là đoạn ông Long ruồi xuất viện tìm Lam Anh đấy đấy :”>:”> )
- Này anh, làm gì đấy, bỏ em ra! – cô bực tức vùng vẫy.
- Mai anh đi rồi, ôm hữu nghị, để yên nào!
- Mai đi sớm vậy anh? Giữ gìn sức khỏe nhé.
- Ừ!
- Chăm học!
- Ừ!
- …
- Còn gì nữa không?
- Dạ không!
- Em … – Tôi lườm cô. – Vô lương tâm thế, không có câu nào mật hơn ngọt hơn cho anh à?
- À dạ có … – Cô lưỡng lự khiến tôi đầy hy vọng. – Anh không bỏ tay voi anh ra em đạp giờ!
- Xì … – buông cô ấy ra nhưng vẫn giữ vai. – Nhớ hôm qua hứa gì với anh nhé, ba năm sau em phải thực hiện đúng lời hứa!
- Dạ … – cô lại thủ thỉ.
- Nghe lời anh, không được ngốc nữa, đừng đợi người ta nữa. Nếu có duyên sẽ gặp, không duyên cũng thế thôi!. Nghe lời anh nhé ?
- Dạ!
- Ở nhà ngoan, đi đứng cẩn thận, học hành chăm chỉ, về anh thưởng !
- Này anh! – Bị lườm nên tôi chẳng dám nói bậy thêm. – Chụp với anh cái ảnh nào! … 1,2,3
Lúc bấm tôi tranh thủ quay sang hôn cô ấy một ấy, cô ấy vừa phát hiện được thì tôi đã bỏ chạy lấy người.
- Nụ hôn chia tay mà, ba năm sau về anh trả cho, không cần ra sân bây đâu, em ra anh không nỡ đi đâu! Anh đi nhé! Đừng khóc!, chúng ta liên lạc với nhau mà, anh sẽ thường xuyên điện thoại cho em mà! Anh về nhé!
Tạm biệt em, cô gái của anh! Tuy ích kỉ nhưng anh mong ba năm sau em sẽ không gặp được anh! Hãy giữ sức khỏe! Anh sẽ nhớ em nhiều lắm, phải đợi anh, nhất định đợi anh!
——
Ba năm sau.
- Lam Anh, mai anh về! – Khó khăn lắm mới canh được giờ gọi cho cô nàng.
- Thật hả anh? Mai có cần em ra đón không?
- Tất nhiên, em bạn gái anh mà!
- Anh à …
- Anh không biết đâu, ba năm trước ai hứa với anh? Định nuốt lời hử?
- Không có!
- Không có là được rồi, mai nhớ ra đón anh!
- Dạ!
- Lam Anh, anh nhớ em!
- Dạ!
- Còn em?
- Mai gặp anh rồi, nhớ nỗi gì! Em phải đi lên trường đây, dạo này làm luận văn phải lên trường mãi thôi ! Mai em đón anh nhé! Tối mail em thời gian nhé! Em đi đây, đừng quên mang quà về! Bye anh!
- Ừ đi cẩn thận! Bye em, mai gặp!
Lúc nào cũng vậy, em lúc nào cũng dập máy trước cả anh. Em biết không, ba năm qua biết được em không tìm gặp được người đó, ngày nào anh cũng mong được về nước, về để mà ôm em, yêu em. Anh hứa, anh sẽ đem lại hạnh phúc cho em, ngày mai thôi, Lam Anh, ngày mai, anh được gặp lại em, bạn gái của anh!
Cô bé này, trễ cả hơn 10 phút. Đợi nãy giờ người xuống cùng chuyến cũng đã được đón về hết, thế mà còn mình tôi đứng đây đợi người. Không cho bố mẹ đi đón chỉ để cô ấy đỡ ngại, vậy mà người không thấy đâu. Lát nữa phải phạt nặng cô bé mới được.
- Anh! Em xin lỗi, em kẹt xe! – Cô ấy thở hổn hểnh.
- Xạo à? Giờ này mà kẹt nỗi gì? Muốn anh đánh cho phải không?
- Không dám! Em quên mất tiêu, ở thư viện lâu quá em quên. – Giọng càng nói càng nhỏ.
- Em giỏi nhỉ, dám quên cả giờ đi đón bạn trai, em chết chắc rồi!
- Được rồi, được rồi, ra khỏi đây đã nào!
Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện thân thiết mà không hề để ý thấy một người cũng đang chăm chú nhìn chúng tôi, càng không biết được người này sau này sẽ làm thay đổi quan hệ chúng tôi như thế nào.
- Còn giận em à?
- Còn!
- Em làm sao đây?
- Biết thể nào em cũng thế, nên anh chuẩn bị sẵn rồi!
- Gì cơ ?
- Thực ra vài hôm nữa anh mới về, nhưng cũng gần đến sinh nhật anh, nên anh tạo điều kiện cho em thể hiện tình cảm của em với anh!
- …
- Hai hôm nữa sinh nhật anh, phải tặng quà cho anh!
- Anh muốn gì?
- Hát tặng anh!
- Ở đâu ạ?
- Nhà hàng Queen!
- Dạ!
- Lam Anh! – Tôi ôm chầm em. – Anh nhớ em, nhiều lắm, thật đấy!
- … – Tuy cảm giác cô ấy có chút run rẫy nhưng ít ra không kháng cự.
- Anh sẽ khiến em hạnh phúc, anh sẽ yêu thương em mãi mãi!
- Dạ! Em có điều này muốn nói!
- … – Tôi có chút bồn chồn.
- Tuy bây giờ tình cảm của em không bằng anh, nhưng em sẽ cố gắng. Em sẽ cố gắng từ từ, đừng giục em được không?
- Được! – Tôi thở phào lại ôm chặt em hơn.
——————-
Nhà hàng Queen. ( Nơi này ông Long ruồi cũng đến luôn, từ đó mới lên kế hoạch =)), ai mượn ông Quân chơi dại )
- Bản nhạc này tôi xin tặng cho bạn trai mình!
Đây có lẽ là câu nói mà tôi không bao giờ quên được. Là món quà hạnh phúc nhất trong sinh nhật của mình. Em ở đó, thật đẹp! Anh yêu em nhiều lắm Lam Anh à!
Nếu biết được tôi sẽ chẳng bao giờ đưa em đến tiệc rượu kia, để rồi em là của người ta. Em rời bỏ tôi để theo người ta. Em bảo em không còn yêu tôi. Em yêu tôi? Bây giờ tôi lại chẳng chắc chắn chút nào cả. Em đã bao giờ yêu tôi chưa, Lam Anh? Dù một chút thôi, có bao giờ chưa em?
Tối hôm em nằm viện, em hỏi tôi là có phải công ty rất khó khăn không, vì sao lại hỏi tôi như thế? Vì công ty tôi gặp khó khăn nên em mới cặp kè với đối tác của chúng tôi à?
Tôi biết em không phải là người như vậy nhưng đâu là giải thích cho tôi. Em cứ thế im lặng ra đi. Tôi như điên như dại tìm em một năm, nghe được tin em ở Hà Nội, tôi liền đặt vé máy bay đi Hà Nội. Xuống sân bay, tôi mới cười khổ, muốn đấm vào mặt của mình. Hà Nội, ha ha, em ở chỗ nào ở Hà Nội để tôi tìm thấy đây?
Một năm sau nghe tin em đã về Đà Nẵng, tôi liền chạy đến ngay nơi có em. Cảnh mà tôi thấy là gì? Là em ăn mặc đẹp đi bên người ta! Mà người đó, tổng giám tốc trẻ tuổi của tập đoàn KL, Lưu Đức Long. Nhưng khi thấy em rồi thì bao nhiêu nghi vấn đặt ra cũng tan biến hết. Tôi nhớ em, nhớ điên cuồng, nhớ đến tiều tụy. Tôi như một thằng điên hét lên tại nhà hàng mà em lại thèm nhìn tôi lấy một lần, chẳng thèm nói với tôi lấy một câu. Vài lại hôm sau tìm đến em đã chuyển nhà, không còn đi làm nữa. Em có tàn nhẫn với tôi quá không vậy Lam Anh? Vì sao em lại như thế với tôi?
Cũng chẳng thể bê bối hơn được nữa, không có em, tôi không tin mình không thể làm gì được. Tôi quay lại công ty bắt đầu làm việc chăm chỉ hơn, tôi được thăng chức bằng chính thực lực của mình. Nhưng khi ăn mừng cùng đồng nghiệp xong thì chỉ có cô đơn ở cùng tôi. Hai năm qua em sống tốt không Anh? Em có nhớ đến anh không?
Có lẽ nếu không vì say tôi đã không đủ can đảm để gọi điện cho em. Tôi như một kẻ bi lụy xin em cho tôi lần cuối, cứ ngỡ rằng em sẽ chẳng đồng ý nhưng em đã chấp nhận. Tôi vui mừng như đứa trẻ được cho kẹo, tôi hạnh phúc như kẻ mới được yêu, tôi bồn chồn lo lắng như người sắp đi ra mắt bố mẹ vợ. Tôi chuẩn bị tất cả, đã chuẩn bị mọi thứ. Nếu hôm nay biết em vẫn còn tình cảm với tôi, dù một chút tôi cũng sẽ mang em về bên mình, còn ngược lại … tôi chẳng dám nghĩ, có lẽ cũng chỉ tiếp tục quên em mà thôi.
Lúc nhìn cô gái xinh đẹp đang háo hức qua đường kia tôi nghĩ, có ích kỉ không dù em không còn thích

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tôi có gột rửa thế nào cũng không sạch hết được sự u mê cuồng điên của mình đêm đó

Có bạn trai đại gia nên tự hào khoe khắp FB, 1 hôm cô bạn gửi cho bức ảnh bạn trai đang giao gà, cô gái đã làm một chuyện gây sốc

Đừng bỏ lỡ tình yêu

Cho anh đi, giờ còn ai coi trọng chuyện trinh tiết nữa đâu

Có những người thứ ba không thể đánh ghen